- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão
- Chương 84: Không biết gì thật sự là khủng khϊếp!
Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão
Chương 84: Không biết gì thật sự là khủng khϊếp!
Lạc Hoàng đi cùng Lý Niệm Phàm đi tẳng tới cửa thành Lạc Tiên thành.
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Lạc Hoàng, ngươi cũng là người tu tiên, nếu như có thể thì phiền phức chiếu cố Niếp Niếp một chút."
"Lý công tử yên tâm, ta chắc chắn sẽ chiếu cố!" Lạc Hoàng vội vàng gật đầu đáp ứng.
"Đa tạ, cáo từ."
Một mực tới khi không nhìn thấy bóng lưng của Lý Niệm Phàm, Lạc Hoàng không do dự chút nào giơ tay lên, vả vào mặt của mình.
Trái phải bai cái.
"Ba ba ba!"
Ba cái bạt tai mạnh, không lưu tình chút nào, vô cùng giòn vang.
"Heo! Ta là heo!" Lạc Hoàng cắn răng, sắp khóc.
Biết rất rõ ràng sự tồn tại của Niếp Niếp, biết rất rõ ràng Lý công tử có quan hệ rất tốt với Niếp Niếp, cơ duyên tốt đẹp như vậy thế mà cứ chắp tay nhường cho người như vậy!
Sai, quá sai a!
Đây chính là tự tay Lý công tử viết a, hơn nữa viết còn là chuyện Thiên Cung, càng là ẩn chứa có con đường trường sinh, có thể nói là bảo vật vô giá, cơ duyên lớn kinh thiên a!
Hơn nữa ngoại trừ tự thϊếp kia ra, Niếp Niếp mặc dù chỉ là linh căn hạ phẩm, nhưng sau lưng này đứng thế nhưng là Lý công tử a!
Trở thành đại lão thì đây còn không phải là chuyện đơn giản sao.
Duyên tốt như thế chính mình làm sao lại bỏ qua đây?
Đầu óc của ta quả thực chính là trang hoàng thôi sao, cần nó dùng làm gì?
Lạc Thi Vũ mở miệng khuyên nhủ: "Cha, được rồi, cao nhân làm như vậy tự nhiên có thâm ý khác, nếu chúng ta biết phối hợp thật tốt cũng không muộn."
Lạc Hoàng thở dài một hơi, "Ai, cũng chỉ có thể như vậy."
Tuy nhiên đúng lúc này, sắc mặt của hắn lại đột nhiên thay đổi, khí thế toàn thân tăng lên ầm ầm, hóa thành độn quang hướng về phía cửa Đông của Lạc Tiên thành mà lao đi nhanh chóng.
"Bọn chuột nhắt phương nào, dám can đảm sinh sự ở Càn Long tiên triều ta?"
Hắn đã tức giận tới cực điểm, gào lên tiếng thét, gần như là dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới giờ, phi tốc đuổi theo.
Nội tâm Lạc Hoàng rất hoảng, chân trước hắn mới vừa cam đoan với Lý Niệm Phàm phải chiếu cố Niếp Niếp thật tốt, chân sau Niếp Niếp mà bị người bắt đi thì đây quả thực là muốn cái mạng già của hắn a!
Không thể có chuyện gì, tuyệt đối không thể để cho Niếp Niếp gặp phải việc gì!
Hắn không ngừng ở trong nội tâm khuyên bảo lấy chính mình, thậm chí ngay cả linh lực cũng bắt đầu thiêu đốt, nhất định phải cứu Niếp Niếp trở về.
Tốc độ bóng đen cũng rất nhanh, hắn mang theo Niếp Niếp gần như là biến thành một đám khói đen, lao nhanh đi ở dưới bóng đêm.
"Lạc Hoàng, cô bé này không thân chẳng quen với ngươi, ngươi cần gì phải đuổi theo không bỏ như vậy?" Bóng đen cười lạnh một trận, giọng nói âm tàn truyền ra.
"Thiên Ma Đạo Nhân!"
Lạc Hoàng gần như là cắn răng nghiến lợi hô lên tên của bóng đen kia, "Ngươi bây giờ thả Niếp Niếp ra thì ta có thể để ngươi đi, bằng không, chân trời góc biển Càn Long tiên triều ta sẽ truy sát ngươi tới chết mới thôi!"
Ở trong lòng hắn mắng to, cái tên Thiên Ma Đạo Nhân này quả thực chính là một tên não tàn, không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, cô bé này tuy rằng không phải người thân thiết gì của ta, nhưng tuyệt đối là người quan trọng nhất.
"Ha ha, ngươi là bởi vì vị cao nhân vừa rồi mới tới truy sát ta sao?" Thiên Ma Đạo Nhân cười lạnh, "Ngươi muốn nhờ vào đó lấy lòng vị cao nhân đó?"
"Ngươi biết cái rắm! Ngươi căn bản không hiểu được ngươi đang đắc tội một tồn tại như thế nào!" Lạc Hoàng nghiêm nghị quát mắng, "Bây giờ quay đầu, nói không chừng còn có thể có một chút hy vọng sống, vị cao nhân này tuyệt đối là tồn tại ngươi ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!"
"Ha ha ha, nói chuyện giật gân!"
Thiên Ma Đạo Nhân nhịn không được mà lên tiếng giễu cợt, "Có thể viết ra tự thϊếp ẩn chứa đạo vận, ta cũng biết hắn không tầm thường, nhưng cũng không phải không dám tưởng tượng, tám thành là một vị nào đó Độ Kiếp thành công trở thành lão quái vật Đại Thừa kỳ đi, bởi vì không cách nào phi thăng cho nên mới ở lại nhân gian."
"Ếch ngồi đáy giếng, ếch ngồi đáy giếng a!" Lạc Hoàng tức giận tới mặt đỏ rần lên, không biết gì thật đáng sợ, hại người hại mình a!
Không biết hàng!
Tu sĩ Đại Thừa kỳ viết tự thϊếp có thể bù đắp được một cọng lông của Lý công tử sao?
Hai người cùng là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, tốc độ cực nhanh, từ dưới đất nhìn lên như là sao băng từ trên bầu trời chợt lóe lên.
Chẳng mấy chốc, đã tiến vào trong một khu rừng rậm.
Tốc độ của Thiên Ma Đạo Nhân đột nhiên giảm xuống, sau đó ha vòa trên một tảng đá lớn, thuận tay nhét Niếp Niếp vào dưới một thân cây, xoay người, trêu tức nhìn vào Lạc Hoàng.
Mở miệng nói: "Ngươi thật đúng là kiên nhẫn a, đáng ghét giống như con ruồi vậy!"
Lạc Hoàng khẽ chau mày, trong lòng hiện lên một chút dự cảm không tốt, vẫn nói: "Thiên Ma Đạo Nhân, cô bé này không phải ngươi có thể động, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, vị cao nhân này ở xa trên cả tiên nhân, chỉ sợ đã chứng được đại đạo!"
"Chứng được đại đạo? Phốc, ha ha ha..."
Thiên Ma Đạo Nhân nhịn không được ngửa mặt lên trời cười như điên, như thể nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian rồi mới lắc đầu khinh thường nói: "Lạc Hoàng, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Nói mạnh miệng cũng phải nói tới giống một chút, cái gì gọi là đại đạo? Nhất niệm có thể trở thành sự thật, một lời có thể làm pháp! Tiên nhân cũng không cách nào làm tới, thế giới tu tiên làm sao có khả năng có tồn tại như vậy?"
"Quả nhiên là không có thuốc chữa, ngu xuẩn mất khôn!"
Lạc Hoàng lắc đầu, hai tay hơi hướng về phía trước duỗi một cái, một ngọn lửa màu đỏ chiếu sáng bầu trời đêm, như là một chuỗi lửa dài quấn quanh mà đi hướng về phía Thiên Ma Đạo Nhân.
Thiên Ma Đạo Nhân cười quái dị vài tiếng, xòe tay phải ra, xuất hiện thêm một lá cờ lớn đen nhánh, cái cờ này trông như cũ nát, trên đó còn có mấy cái lỗ rách, nhưng lại đón gió pháp phới, vừa mới lấy ra đã mang theo một đám gió đen tanh hôi đập vào mặt, càng là truyền ra tiếng quỷ khóc sói gào.
Một làn sóng khói đen tỏa ra từ lá cờ, bao trùm cả bầu trời và con người.
Chuỗi lửa từ từ quấn quanh mép khói đen, rồi bắt đầu co rút nhanh chóng giống như một con trăn khổng lồ.
"Xuy xuy xuy —— "
Hỏa diễm và khói đen va chạm vào nhau, lập tức phát ra tiếng vang chói tai, hai bên giằng co.
"Tế huyết kỳ!"
Sắc mặt Lạc Hoàng trở nên vô cùng âm trầm, "Thiên Ma Đạo Nhân, ngươi gϊếŧ hại người vô tội, lại có thể luyện chế ra Tế Huyết kỳ loại pháp bảo độc ác này, đáng chết!"
"Khặc khặc, nghe nói Địa Long hỏa của Càn Long tiên triều là khắc tinh của mọi tà vật, hôm nay được gặp mặt chỉ thường thôi." Trong khói đen, tiếng cười âm độc quái dị của Thiên Ma Đạo Nhân từ từ truyền ra.
Kèm theo nụ cười quái dị của hắn, những khói đen kia bắt đầu cuộn trào không ngừng, nhiều phần vặn vẹo biến thành những con rắn nhỏ mảnh mai, lao về phía Lạc Hoàng.
"Muốn chết!" Lạc Hoàng khẽ quát lớn một tiếng, tay trái nhấc lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bát tròn màu đỏ như lửa.
Bát tròn này chậm rãi xoay chuyển, chiếu về phía chút khói đen kia, lập tức có ánh lửa nồng đậm chiếu vào mà ra, lập tức làm bốc hơi những con rắn nhỏ màu đen kia thành vô hình.
Sau đó, bên trong bát tròn còn có lửa phun ra, hòa làm một thể với chuỗi lửa, hóa thành một con Hỏa Long lớn.
Con Cự Long này lớn hơn mấy lần so với chuỗi lửa (Hỏa Liên), thân thể vẫn như cũ quấn quanh lấy khói đen, đầu Long ngẩng cao lên, ở trên cao cúi đầu nhìn xuống đám khói đen kia, sau đó há miệng ra, phun ra một hơi lớn!
Hô!
Ngọn lửa đỏ bừng bao bọc xung quanh đám khói đen kia, chỗ kia gần như biến thành biển lửa.
Xuy xuy xuy ——
m thanh chói tai tiếp tục vang lên từ trong đám khói đen, khói đặc cuồn cuộn, giống như thể đang bốc hơi nhanh.
"Cha."
Nơi xa, Lạc Thi Vũ và Chung Tú đã tới muộn, khi thấy cảnh tượng tại hiện trường, không thể không thở phào nhẹ nhõm, xem ra thắng bại đã định.
"Thi Vũ, ngươi đi mang Niếp Niếp tới." Lạc Hoàng mở miệng nói.
Lạc Thi Vũ khẽ gật đầu, lập tức bước nhanh đi về phía Niếp Niếp...
Tuy nhiên, ngay vào lúc tay của nàng sắp đυ.ng phải Niếp Niếp, một luồng khói đen nhanh thế mà xuyên qua lớp ngọn lửa kia, biến thành xiềng xích màu đen vây Lạc Thi Vũ lại.
"Kiệt kiệt kiệt —— "
Trong ngọn lửa truyền tới tiếng cười quái dị chói tai của Thiên Ma Đạo Nhân, như là thợ săn nhìn thấy con mồi mắc câu vậy.
Sắc mặt Lạc Hoàng hơi đổi, khó có thể tin nói: "Điều này sao có thể?"
"Lạc Hoàng, ta dám bắt người ở dưới mắt của ngươi, ngươi thật sự cho rằng ta không có sự chuẩn bị sao?" Lời nói lạnh như băng của Thiên Ma Đạo Nhân truyền ra, để tâm trạng Lạc Hoàng chìm tới đáy cốc.
Tâm thần hắn hơi động một chút, lúc này mới để ý tới, bóng đêm xung quanh thế mà nồng đậm khác thường, cái này đã không thể nói là bóng đêm mà thuần túy là bóng tối!
Ngẩng đầu nhìn lên trời, ngay cả mặt trăng trên trời cũng không nhìn thấy được.
"Trận pháp?" Lạc Hoàng gần như là cắn răng nói ra.
Chẳng biết lúc nào, bọn họ thế mà bị một đám khói đen vô cùng to lớn bao bọc lại, hãm sâu trong đó.
"Sa sa sa."
Trong rừng cây truyền tới tiếng bước chân.
Ba tên tu sĩ mặc áo đen từ từ đi ra, đều là không có ý tốt nhìn vào đám người Lạc Hoàng.
"Ha ha ha, Lạc Hoàng a Lạc Hoàng, ngươi đay rõ ràng là quan tâm tất sẽ bị loạn, nghĩ không ra lại vì một đứa bé gái chẳng quan hệ gì với mình mà lại rơi vào kết quả như vậy, quả nhiên là châm chọc a." Thiên Ma Đạo Nhân cười ha ha, "Không chỉ có mình bị bắt, ngay cả vợ con đều rơi vào trong tay của ta!"
Vẻ mặt Lạc Hoàng âm trầm như nước, cũng không nói gì, hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết.
"Ong ong ong "
Bát tròn trong tay hắn rung động kịch liệt, phát ra tiếng kêu khe khẽ.
"Ầm ầm!"
Kèm theo đó là một tiếng nổ vang, một ngọn lửa to lớn giống như núi lửa phun trào, phóng lên tận trời, lao thẳng vào khói đen xung quanh.
"Xì xì xì —— "
Vô số khói đen bắt đầu tiêu tán, cột lửa kia có nhiệt độ cực cao, giống như muốn đâm rách bóng tối xung quanh.
"Hừ!"
Thiên Ma Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cầm Tế Huyết kỳ vung lên.
Lập tức vô số khói đen bắt đầu ngưng tụ lại ở trên không trung, nhanh chóng siết chặt lại bao phủ về phía Lạc Hoàng.
Ở trong vô thanh vô tức, càng là huyễn hóa ra mấy chục cái xiềng xích màu đen nhanh, quấn quanh về phía Lạc Hoàng và Chung Tú.
Lạc Hoàng nhịn không được mở miệng nói: "Thiên Ma Đạo Nhân, ngươi cần phải cân nhắc một chút, ngươi thật sẵn sàng làm địch nhân của vị cao nhân đó sao?"
"Ha ha ha, từ lúc ta ra tay đã suy nghĩ kỹ rồi!" Thiên Ma Đạo Nhân cười ha ha, khinh thường nói: "Thế giới tu tiên này rộng lớn như vậy, nơi nào ta cũng có thể đi! Hơn nữa, ngươi chắc chắn hắn sẽ vì mấy người các ngươi mà tới gây với ta sao?"
Lạc Hoàng lắc đầu, lạnh giọng nói: "Quả nhiên là người không biết không sợ, cao nhân muốn gϊếŧ ngươi, chẳng qua chỉ là nghĩ một cái là được rồi!"
"Thực sự là chuyện cười lớn, nếu thật có mạnh như ngươi nói vậy, ta ở ngay chỗ này, làm sao mà không thấy hắn tới cứu các ngươi?" Thiên Ma Đạo Nhân vô cùng đắc ý, hai tay nắm cờ, bỗng nhiên vỗ một cái.
"Rống!"
Ầm!
Hai người đều bị khói đen đánh bay, trong nháy mắt đã mất đi sức chiến đấu.
"Cha!" Lạc Thi Vũ bị khói đen quấn lấy, nhìn thấy loại tình cảnh này lập tức bị dọa tới khuôn mặt xinh đẹp tái mét lại.
"Ha ha ha, tiểu mỹ nhân đừng sợ, chờ một chút nữa để cho lão đạo ta tới sủng ái ngươi thật tốt." Thiên Ma Đạo Nhân nhìn vào Lạc Thi Vũ phát ra tràng tiếng cười đâm tà, "Lạc Hoàng, ta còn phải đa tạ ngươi ngàn dặm xa xôi mang lão bà và con gái của mình đưa tới cho ta làm đỉnh lô."
Trước mặt là nữ nhân tuyệt sắc, mặc dù hắn có chút không kịp chờ đợi, nhưng vẫn không quên chính sự, bước nhanh đi về phía Niếp Niếp ...
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão
- Chương 84: Không biết gì thật sự là khủng khϊếp!