Chương 74: Đi đến đỉnh cao của cuộc sống làm chim sau khi chết

Lâm Mộ Phong vội vàng quan sát thật kỹ, vô cùng chắc chắn, cái mỏ của con điêu kia thật đúng là có màu bạc!

Mọi người đều biết, đây chính là đặc điểm nhận dạng của Ngân Nguyệt Yêu Hoàng!

Nếu như có vị Điêu huynh nào mà chẳng may cũng có loại đặc điểm nhận dạng giống như của Ngân Nguyệt Yêu Hoàng này, nhẹ thì chặt rụng mỏ của mình đi, mà nặng thì sẽ mất mạng!

Lấy đây kết hợp với tình hình biến hóa của những con yêu quái trong khu rừng gần đây.

Búa đá nhà nó, được hầm trong cái nồi đất lớn này chính là Ngân Nguyệt Yêu Hoàng!

Lâm Mộ Phong chỉ cảm thấy cổ họng của mình thật giống như bị ai đó bóp vậy, ngay cả thở thôi cũng trở nên khó khăn.

Đây chính là Ngân Nguyệt Yêu Hoàng a, tương đương với tồn tại đại lão Hợp Thể kỳ, hiện tại thế mà biến thành một nồi nước!

Thật là đáng sợ, thật khó có thể tin nổi!

Cũng không biết nó đắc tội cao nhân như thế nào, thế mà có thể rơi vào loại kết quả như vậy, chính mình thế nhưng là nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể làm cho cao nhân không vui.

Lâm Thanh Vân cũng thấy được những linh dược tiên thảo trôi nổi trên bề mặt nước canh kia, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta cũng lập tức hiện ra vẻ chấn kinh, không thể không mở miệng hỏi: "Lý công tử, trên này chính là ... Linh dược?"

"Ừm, đúng vậy a." Lý Niệm Phàm cười nói: "Thương thế Đát Kỷ gần như khỏi hẳn, những linh dược này với ta mà nói cũng không còn tác dụng gì nữa, tuy nhiên bây giờ xem ra rất hợp để hầm thành dược thiện."

Hắn chỉ cho rằng linh dược mà Lạc Hoàng và Lâm Thanh Vân mang tới đều là linh dược chữa thương bình thường trong giới tu tiên, dù sao mình và Đát Kỷ chẳng qua đều chỉ là phàm nhân, xem như bị thương, linh dược đẳng cấp cao chắc chắn cũng không cần tới.

Nếu như là linh dược bình thường, dược tính hẳn là sẽ tương đối ôn hòa, lúc này mới có ý nghĩ làm dược thiện, nghĩ không ra lại phù hợp lạ thường.

Những linh dược này mọc lên không tệ, lúc làm dược thiện cũng không cần phải để vào quá nhiều, hoàn toàn có thể coi như rau hẹ rau húng chó, thỉnh thoảng cắt một phần ra, hoàn toàn tốt đẹp.

Lâm Thanh Vân thì là ngây ngẩn cả người.

Không có tác dụng gì?

Nội tâm của nàng cười khổ liên tục.

Đúng, những linh dược tiên thảo này có ích gì đối với một người như Lý công tử loại tu vi đã thông thiên này? Chẳng qua chỉ là trông đẹp mắt một chút thôi.

Xem ra đúng như cha của mình nói, cao nhân lần trước hoàn toàn chính là đang khảo nghiệm thành ý của chúng ta a.

Lâm Thanh Vân và Lâm Mộ Phong cũng thầm hít một hơi, lúc này mới đè xuống trái tim nhỏ bé đang đập phanh phanh liên tục kia.

"Gâu gâu gâu!" Đại Hắc sớm đã từ trong phòng bếp chạy ra, ngồi xổm ở bên cạnh Lý Niệm Phàm, không ngừng dung đầu chó mài xoa xoa vào bắp chân Lý Niệm Phàm.

"Đại hắc, yên lặng chút, sẽ không thiếu của ngươi!" Lý Niệm Phàm vội vàng đè đầu chó của Đại Hắc lại, lông mày nhíu lại nói: "Luôn cảm thấy dường như còn thiếu chút gì đó."

Suy nghĩ một lát, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, lập tức đi tới trước hòn giả sơn, "Hỏa kế, tới năm giọt thạch."

Tí tách!

Năm giọt thạch rơi xuống rất nhanh chóng, không thiếu một giọt.

Lý Niệm Phàm lấy ra năm giọt thạch, không do dự chút nào đưa vào trong nồi đất, sau đó trên mặt nở ra nụ cười vui mừng, thầm nghĩ: "Như thế hẳn là còn tạm được, chính mình truy cầu đối với thức ăn ngon quả thực là hoàn hảo."

Lẻ loi một mình đi tới giới tu tiên này, còn chỉ có thể làm một kẻ phàm nhân, nhấm nháp thức ăn ngon tự nhiên là niềm vui thú lớn nhất của Lý Niệm Phàm, vì vậy đối với mỹ thực, hắn chắc chắn sẽ cố gắng làm tới hoàn mỹ nhất.

Lâm Thanh Vân và Lâm Mộ Phong thì choáng váng trước làn sóng thao tác này, não bộ mất khả năng suy nghĩ, miệng cũng hóa thành hình chữ "O", thật lâu không thể khép lại được.

Lý Niệm Phàm nhìn vào dáng vẻ của bọn họ, trong lòng lập tức đắc ý.

Ha ha, xem ra chắc chắn là bị món ăn ngon của ta bắt làm tù binh rồi.

Xem như tiên nhân thì như thế nào, vẫn sẽ có ham muốn, mà con người chỉ có một ham muốn bẩm sinh, đó chính là ăn!

Tiên nhân có thể tích cốc, nhưng hiển nhiên cũng không cách nào chói từ sự dụ hoặc từ món ăn ngon.

Những món ăn mà chính tay mình làm này, tiên nhân chắc chắn cũng sẽ muốn ăn.

Lý Niệm Phàm mừng thầm trong lòng, cái này gọi là ... chỉ muốn làm phàm nhân chứ không muốn làm tiên!

"Có thể bắt đầu ăn."

Một câu đơn giản lập tức khiến Lâm Thanh Vân và Lâm Mộ Phong lấy lại tinh thần.

Họ vội vàng dùng tay khép cằm lại, đã không còn thời gian để mà kinh ngạc, thi nhau chuyển biến thành khát vọng ăn uống đối với đồ ăn ngon.

Tiên canh!

Đây tuyệt đối là tiên canh!

Linh mộc làm củi, dùng Long Hỏa châu nhóm lửa, Linh thủy làm thành canh, kết hợp với linh dược, Huyền Băng dịch ngàn năm làm chất dẫn, từ từ hầm Ngân Nguyệt Yêu Hoàng!

Cái này nếu như để người tu tiên bên ngoài biết được thì không biết có bao nhiêu người sẽ điên lên mất.

Ánh mắt Lâm Mộ Phong trở nên phức tạp, nhìn vào Ngân Nguyệt Yêu Hoàng đang nhắm mắt một cách bình yêu, không thể thầm nghĩ: "Lão huynh, khả năng chính ngươi cũng không nghĩ ra nổi rằng ngươi sẽ đi đến đỉnh cao của cuộc sống làm chim sau khi chết."

Lúc này, Tiểu Bạch đã chia cho mỗi người một cái bát, đồng thời cũng không quên đổ đầy một chậu cho Đại Hắc.

Ngay khi đặt chậu thức ăn cho chó xuống, Đại Hắc lao đến, háo hức vùi đầu vào chậu chó.

"Hồng hộc!"

Đầu lưỡi Đại Hắc duỗi ra, nhanh chóng liếʍ láp lấy canh nấm hầm điêu, cái đuôi còn đang liên tục đung đưa từ trái sang phải và ngược lại.

Lý Niệm Phàm cười khổ lắc đầu, không thể không nói: "Ngươi ăn từ từ thôi, đừng nóng vội kẻo bỏng!"

Lâm Thanh Vân và Lâm Mộ Phong nhìn vào Đại Hắc đang ăn như gió cuốn, đều kìm lòng không được mà nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng.

Bọn họ vốn là rất thèm ăn, trông thấy Đại Hắc ăn tới ngon lành vui vẻ như vậy thì nội tâm càng như bị mèo cào, ngứa đến không nhịn được.

"Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Lòng bình yên tự nhiên thoải mái, phải giữ phong độ ở trước mặt cao nhân." Bọn họ đang không ngừng nhắc nhở chính mình, ra vẻ thận trọng chậm rãi bưng bát lên trước mặt.

Hai tay Lâm Mộ Phong đều có chút run rẩy, thận trọng cầm chén đưa tới trước mặt mình.

Bát là một chiếc bát sứ trắng xanh tinh xảo, đáy bát trong như bạch ngọc, thành bát có những đường vân lục lam như phác họa mưa bụi vậy, những đường nét đều đặn, thanh thoát khắc họa một hoa văn đặc biệt, phẩm chất tinh tế, từng lớp rõ ràng, vẻ đẹp không thể nói nên lời!

Nhẹ nhàng thổi một hơi vào nước canh, lớp dầu vàng ruộm bị thổi bay, để lộ lớp nước canh trắng bên trong, mùi thơm lưu luyến quấn lấy chóp mũi, thật hấp dẫn.

Hắn không nhịn được nữa, nhệ nhàng lướt qua một ngụm, toàn thân lập tức run lên.

Nước canh trôi nổi giữa răng môi, sinh ra một loại mùi thơm khó nói thành lời, sau đó che kín toàn bộ khoang miệng, thật lâu khó mà tán đi.

Cổ họng hơi động một chút, nước canh xuôi dòng mà xuống.

Đợi sau khi nuốt vào, toàn thân lập tức cảm thấy ấm áp, dư vị kéo dài, còn mang theo hương thơm dược tính của tiên dược hòa với hương vị độc đáo của thịt điêu, khiến toàn thân tràn đầy sinh lực.

Uống ngon!

Quốc quá ngon!

Chén canh này không chỉ vô cùng xa xỉ mà hương vị càng là tuyệt mỹ!

Trong lòng Lâm Mộ Phong đột nhiên hiện ra một loại cảm động không gì sánh kịp, thậm chí sinh ra xung động muốn khóc.

Ô ô ô, không nghĩ ra lúc ta còn sống lại có thể có may mắn uống được trân phẩm như thế này, cho dù chết cũng không tiếc!

Lý công tử quả thực là quý nhân của ta, đối với ta thật sự là quá tốt rồi.

Lúc này, đừng nói canh này vô cùng xa xỉ, xem như chỉ là một bát canh bình thường, có thể có mỹ vị như vậy thì đó cũng là cơ duyên không đổi!

Lâm Mộ Phong lại khó khắc chế chính mình, hận không thểm cầm cả bát úp vào trên mặt của mình.

"Ừng ực ừng ực."

Ở chỗ cổ họng không ngừng nhấp nhô từ trên xuống dưới.

Canh như rượu ngon uống một hơi cạn sạch, hắn liếʍ môi một cái, nó ngon ngọt, dư vị vô tận.

Hắn cầm cái bát không, trơ mắt nhìn vào nước canh còn lại trong nồi, đang chuẩn bị mặt dạn mày dày đòi hỏi thêm một bát thì lại đột nhiên cảm thấy toàn thân trở nên nóng rực vô cùng.

Rầm rầm rầm!

Còn không chờ hắn nghĩ ra, đại não càng là nổ tung lên trong lúc này, một cỗ ý cảnh không hiểu từ đâu ra điên cuồng tràn vào, lập tức rơi vào trạng thái đứng hình.