Truyền Đạo Xá Lợi.
Chỉ cần đệ tử của Lăng Vân tiên các thì đều biết, trong đó ghi chép là một loại thần thông pháp thuật của Lăng Vân tiên các!
Đây là tuyệt kỹ đáy hòm của Lăng Vân tiên các, cũng là biểu tượng quyền uy tối cao của Lăng Vân tiên các.
Truyền Đạo Xá Lợi là một cái bảo bối rất đặc thù, không có công năng công kích và phòng ngự, tác dụng duy nhất chính là truyền đạo!
Chỉ cần truyền thuật pháp hoặc là đạo pháp vào Truyền Đạo Xá Lợi, như vậy là có thể tạo ra ấn ký truyền đạo ở bên trong, để cho người ta đắm chìm vào trong đó, giống như là cùng người khác cùng hưởng cảm ngộ trải nghiệm.
Mượn nhờ Truyền Đạo Xá Lợi, có thể truyền thừa tiếp cảm ngộ của một đời lại một đời, cung cấp rất nhiều thuận lợi cho hậu nhân tu luyện, loại truyền đạo này thế nhưng là ngay cả cảm ngộ và ý cảnh đều cùng truyền xuống, tuy rằng không thể so được với trực tiếp truyền vào đầu, nhưng tuyệt đối có được năng lực rất đáng sợ.
Mà ghi chép ở trong đó chính là lão tổ của Lăng Vân tiên các trước khi phi thăng, ghi lại những gì tinh túy nhất thần thông thành đạo của chính mình.
Dựa vào Truyền Đạo Xá Lợi, thường xuyên quan sát đạo mà lão tổ để lại, hiệu suất tu luyện tuyệt đối là làm ít công to, bởi vậy đây tuyệt đối là bảo bối quan trong nhất của Lăng Vân tiên các.
Khác với sự khϊếp sợ của Lâm Thanh Vân, Lâm Mộ Phong thì tuyệt không đau lòng, ngược lại sợ quà của mình tặng không được.
Ngay cả Huyền Băng ngàn năm của Lâm Tiên đạo cung cũng chuyển tới nơi này, Truyền Đạo Xá Lợi của chính mình tự nhiên cũng có thể tặng!
Hắn còn cảm thấy có chút may mắn, còn may chính mình đã có quyết tâm rất cao trước khi tới đây, nếu như lễ vật mang tới quá đơn giản, để lại ấn tượng xấu cho cao nhân vậy có nhiều Truyền Đạo Xá Lợi thì có ích gì?
Sau khi Lý Niệm Phàm nhìn vào hình tượng trong quả cầu thủy tinh, lại là kinh dị nói: "Tivi?"
Thế giới tu tiên này thật đúng là có ý tứ, không cần có điện vậy mà có rất nhiều thứ giống với kiếp trước.
Bằng hữu kết giao với người tu tiên quả nhiên không ngừng có chỗ tốt, không phải vậy ta sao có thể thu được nhiều thứ thú vị như vậy?
Những thứ này tám thành có tác dụng không lớn đối với người tu tiên, nhưng nến như dựa vào bản thân là một kẻ phàm nhân, muốn có được vậy không thể nghi ngờ đó là mơ tưởng hão huyền.
Lâm Thanh Vân không thể không hỏi: "Lý công tử, cái này ... Ti vi là cái gì?"
"A, là một thứ đồ chơi nhỏ ở quê nhà ta." Lý Niệm Phàm không thể nín được cười, nhớ lại nói: "Bên trong chiếu rất nhiều tiết mục có ý tứ, phát ra rất nhiều nội dung cũng rất đặc sắc, có thể lựa chọn tiết mục mà chính mình cảm thấy hứng thú để xem, ta nhớ được khi đó ta thích xem nhất chính là xem phim có các hiệu ứng võ thuật đặc biệt."
Ai, sau khi tới nơi này, giải trí gì cũng không có, buồn tẻ a.
Cái quả cầu thủy tinh này so với Tivi còn kém hơn rất nhiều, không chỉ thời lượng phát ra trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa chỉ có một, ngay cả các hiệu ứng đặc biệt cũng ở mức trung bình.
Hỏa tước kia so với hiệu ứng đặc biệt ở kiếp trước thì kém cách xa vạn dặm.
Tuy nhiên , những lời này nghe vào trong tai của Lâm Mộ Phong và Lâm Thanh Vân thì lại như là tiếng sấm, để bọn hắn tê cả da đầu, trong đầu vang lên ông ông.
Lập tức tiến hành bổ não.
Quê hương của Lý công tử hiển nhiên chính là chỉ Tiên giới, mà cái gọi là ti vi kia tuyệt đối là Tiên khí không biết cao hơn Truyền Đạo Xá Lợi bao nhiêu cấp bậc! Không chỉ có thể lưu giữ nhiều thần thông pháp thuật, mà còn có thể lựa chọn một cách tùy ý, các loại truyền thừa đều có!
Lý công tử thích xem nhất là đấu pháp truyền thừa!
Rất có thể Lý công tử trước kia là một cuồng nhân thích chiến đấu, sau khi đánh khắp Tiên giới không ai đánh lại thì cảm thấy cao thủ thật tịch mịch, cho nên lúc này mới lựa chọn hạ phàm để sống một cuộc sống của người phàm.
Lâm Mộ Phong và Lâm Thanh Vân càng kính nể hơn, nếu như không phải bởi vì Lý Niệm Phàm kiêng kị, sợ rằng sẽ nhịn không được mà quỳ xuống đất cúng bái.
Lý Niệm Phàm lắc đầu, thoáng cái có chút thất vọng nói: "Đúng là một thứ đồ chơi nhỏ có ý tứ, đáng tiếc tiết mục bên trong không ra thế nào cả, có thể đổi không?"
Đây là ghét chê thần thông mà lão tổ truyền thừa? Thực sự chướng mắt vậy sao?
Lâm Mộ Phong và Lâm Thanh Vân khiêm tốn rụt người lại, thở mạnh cũng không dám.
Mà ở ngay sau đó, đã thấy ánh sáng trên quả cầu thủy tinh lóe lên, hình ảnh trên đó bỗng nhiên biến mất, nội dung ghi lại trước đó thế mà trực tiếp bị xóa đi!
Cái này, tình huống này là như thế nào?
Lâm Mộ Phong choáng váng, thân thể lắc lư một cái, cảm thấy máu chảy ngược, lông tơ toàn thân đều bị dọa tới dựng lên.
Lão tổ ở trước khi phi thăng cũng không có nói thứ ghi lại ở bên trong có thể bị xóa đi a!
Hốc mắt của hắn lập tức có chút ướŧ áŧ, nội tâm phát lên vẻ bi thương, truyền thừa mà lão tổ để lại thực sự một chút vết tích cũng bị mất.
Tuy nhiên ... nếu như tiên tổ ở đây, hẳn là có thể hiểu đi.
Lý Niệm Phàm thì ngạc nhiên cười nói: "Ha ha ha, không nghĩ ra thật sự có công năng xóa bỏ? Hơn nữa lại là điều khiển bằng âm thanh."
Khóe mắt Lâm Mộ Phong kéo ra, chỉ có thể kiên trì lúng túng nói: "Ha ha, đúng vậy."
Lý Niệm Phàm hỏi: "Cần phải như thế nào mới có thể tạo hình tượng ở bên trong?"
"Lý công tử, chỉ cần trong lòng ngươi nghĩ tới hình tượng, nó sẽ khắc hình tượng trong lòng ngươi ra."
"Có ý tứ." Lý Niệm Phàm ngạc nhiên cầm lấy quả cầu thủy tinh, tâm niệm vừa động.
Hay là thử nghĩ về nó chút đi.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ tới hình tượng.
Ánh sáng nhạt bên trong quả cầu thủy tinh sáng lên, hình ảnh từng lớp từng lớp mây trắng hiện lên ở trong đó.
Con ngươi của Lâm Mộ Phong và Lâm Thanh Vân đều hơi co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Truyền Đạo Xá Lợi, bọn họ rất hiếu kỳ Lý Niệm Phàm đến cùng là nghĩ ra hình tượng gì.
Ông!
Không biết có phải là ảo giác hay không, bên tai của bọn họ giống như truyền tới một tiếng chuông nặng nề.
Ngay sau đó ánh sáng đầy trời, ánh sáng vàng vô tận thế mà có thể nhuộm những mây trắng kia thành màu vàng kim!
Hình ảnh kéo xa, nhưng mây trắng vô cùng vô tận này bảo phủ khoảng trống cả mảnh trời, mà một Phật Đà màu vàng kim rất lớn theo đó mà xuất hiện ở trong tầm mắt của Lâm Thanh Vân và Lâm Mộ Phong.
Đây là một Phật Đà toàn thân mạ vàng, đang chắp tay trước ngực, mặt lộ vẻ thương xót và từ bi.
Thân ảnh của hắn thật sự là quá lớn, thân thể nối liền trời đất, mây mù quấn quanh eo như thắt lưng.
Hồng hộc!
Nhịp thở của Lâm Mộ Phong và Lâm Thanh Vân đều trở nên gấp rút, từ trên đạo thân ảnh này, bọn họ cảm nhận được áp bách không có gì sánh nổi, gần như ép tới bọn họ không thở nổi.
Quá cường đại, thật là đáng sợ!
Cả thế giới dường như đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, đạo vận vô cùng vô tận càng là hóa thành tiếng hát, không ngừng vang lên quanh quẩn xung quanh.
Đầu óc của bọn họ trống rỗng, giống như con kiến hôi thấy được cường giả tối cao trong thiên địa, và loại cảm giác tầm thường nhỏ bé của bọn họ gần như muốn nuốt chửng bọn họ.
Đây rốt cuộc là dạng tồn tại gì?
Trên thế giới tại sao có thể có tồn tại cường đại như vậy?
Xem như Tiên nhân ở trước mặt hắn lại có thể tính là gì?
Hình ảnh còn chưa có kết thúc.
Chỉ thấy bàn tay của Phật Đà to lớn kia mở ra, trong lòng bàn tay thế mà có một con khỉ kiêu ngạo.
Trên người con khỉ này mặc Kim Giáp Thánh y, trong tay cầm trường côn, hai đầu lông mày có một cỗ khí thế ngoài ta ra chẳng còn ai.
Khỉ so với Phật Đà, như là con kiến, lộ ra quá mức bé nhỏ, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy con khỉ này, Lâm Mộ Phong và Lâm Thanh Vân đều sinh ra một loại cảm giác mãnh liệt khiến tim đập nhanh, tê cả da đầu, chân tay bủn rủn!
Đây, đây là...
Thân thể mềm mại của Lâm Thanh Vân bắt đầu run rẩy kịch liệt, con ngươi không thể không trừng lớn lên nhất có thể, toàn thân đều đã nổi lên một lớp da gà.
Hình ảnh này quá quen thuộc, trong mơ nàng ta đã mơ không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào dám nghĩ sâu, cũng không thể tưởng tượng được cảnh tượng sẽ kinh hoàng đến mức nào.
Nghĩ không ra ... hiện tại thế mà được chứng kiến tận mắt!