Lâm Mộ Phong và Lâm Thanh Vân đều dụi dụi mắt, sau đó dùng sức trợn lớn lên.
Ôi!
Cái này không phải là mười sáu gốc linh dược tiên thảo cực phẩm tặng ra ngoài sao?
Đây là... Trồng lên rồi?
Nội tâm của bọn họ đã nhấc lên sóng to gió lớn, đầu óc rỗng tuếch, gần như đã mất đi năng lực suy nghĩ.
Bọn họ nghĩ tới vô số khả năng, nhưng tuyệt không nghĩ tới linh dược đưa ra ngoài lại được Lý công tử dùng để trồng.
Hơn nữa nhìn những linh dược này sinh trưởng còn tốt hơn rất rất nhiều so với lúc tặng ra ngoài!
Nhìn vào những linh dược tiên thảo xa lạ mà quen thuộc này, ánh mắt của Lâm Mộ Phong trở nên vô cùng phức tạp.
Đại lão!
Không hổ là đại lão!
Thế mà trồng trọt linh dược tiên thảo cực phẩm làm bồn cây cảnh của chính mình, chuyện này nếu để cho những người khác nhìn thấy thì đoán chừng sẽ phát điên ngay tại chỗ.
"Hô ..."
Lâm Mộ Phong hít sâu một hơi, lúc này mới bình phục lại nội tâm của mình, ép buộc chính mình dời ánh mắt khỏi trên những linh dược kia, dời đi sự chú ý.
Hòn non bộ kia trông rất đẹp, toàn thân giống như được điêu khắc từ phỉ thúy trong suốt mà thành vậy, có hình dáng đẹp và cá tính, quả thực là một vật trang trí hiếm có.
A?
Ở giữa hòn non bộ này làm sao có một giọt nước?
Lâm Mộ Phong đầu tiên là sững sờ, sau đó vẻ mặt đột nhiên thay đổi, hít vào một ngụm khí lạnh.
Tê ——
Huyền Băng dịch ngàn năm?!
Hòn non bộ này chẳng phải là ... Huyền Băng ngàn năm?
Cái này, cái này, cái này. . .
Hắn cảm thấy tâm can của mình cũng đang run rẩy, đây chính là Huyền Băng ngàn năm a, bảo vật trấn phái của Lâm Tiên đạo cung a, đây là tặng cho cao nhân sau đó được làm vật trang trí?
Nói như vậy, những linh dược tiên thảo cực phẩm kia của ta có thể được xem như bồn cây cảnh đã coi như là vinh hạnh rồi.
Về phần Tiểu Bạch đang tưới nước cho bồn cây cảnh kia, chắc chắn là khí linh mà con gái mình từng đề cập tới.
Đột nhiên, Lâm Mộ Phong không thể không cảm thấy buồn bực, trong lòng nảy sinh một chút cảm giác tự ti mặc cảm.
Nơi này cao cấp như vậy, ta thật không nên xuất hiện ở đây, ta không xứng ...
"Mời hai vi ngồi đi." Giọng nói của Đát Kỷ kéo Lâm Mộ Phong và Lâm Thanh Vân về với thực tế.
Lâm Mộ Phong vội vàng tập trung ý chí, lúng túng nói: "Vừa rồi thất lễ, xin hỏi Đát Kỷ cô nương, Lý công tử có ở nhà không?"
Đát Kỷ khẽ gật đầu, "Hắn đang ở hậu viện, các ngươi ngồi xuống trước đã."
Sau đó cả hai mới thận trọng ngồi xuống, thận trọng siết chặt cơ thể.
Đát Kỷ cũng không để ý tới, mà là như mất hồn nhìn chằm chằm vào bàn đá trước mặt, trên bàn đá trưng bày một bàn cờ, trong bàn cờ là một cái thế cuộc!
Nghĩ không ra Đát Kỷ cô nương thế mà đánh cờ rất giỏi.
Lâm Mộ Phong tò mò nhìn về phía bàn cờ, "Đây là ..."
Con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại, như là linh hồn xuất khiếu, toàn thân đều run lên.
Chỉ thấy, quân cờ trắng đen đan xen vào nhau trong bàn cờ, vướng mắc lẫn nhau, từ tĩnh tới động, thế mà thời gian dần trôi qua bắt đầu chuyển động, một lát thì chuyển biến thành hai làn khói đen trắng, chém gϊếŧ ở trong đầu Lâm Mộ Phong.
Đây rõ ràng là là một ván cờ tàn cuộc, cờ đen chiếm thượng phong, cờ trắng thì chỉ có thể chạy tán loạn.
Nếu chỉ là ván cờ bình thường thì còn tốt, hết lần này tới lần khác cờ đen và cờ trắng thể hiện hai tư tưởng đối lập, hai bên không tương thích.
Đạo không giống, không cùng chí hướng!
Con mắt Lâm Mộ Phong dần dần trở nên đỏ ngầu, rơi sâu vào trong ván cờ, giống như để để bản thân tự nhận lấy xung kích, nhưng hết lần này tới lần khác không có lực phản kích.
Hắn cố gắng muốn tìm ra phương pháp phá cục, lại phát hiện khắp nơi đều là con đường cùng.
Đạo của chính mình ... sai rồi sao?
Sắc mặt của hắn tái đi, hai mắt đã trải rộng tơ máu.
Đúng lúc này, Đát Kỷ cầm cờ trắng trong tay, từ từ hạ vào một vị trí nào đó trên bàn cờ.
Ông!
Giống như mặt bước bình lặng được ném một cục đá vào, từng làn từng làn gợn sóng dập dờn mở ra.
Trong đầu Lâm Mộ Phong đột nhiên trở nên sáng tỏ, giống như thể hồ quán đỉnh (kiểu rót tri thức vào), khói trắng trong nháy mắt lớn mạnh lên, tìm được một chút sinh cơ trong đó!
Ánh mắt của hắn đột nhiên nhấp nháy, lại là mới khôi phục từ trong trạng thái vừa rồi.
Khoảng thời gian giống như chỉ mới qua một cái chớp mắt, hắn cũng đã mồ hôi đầm đìa.
Lâm Mộ Phong nhìn về phía Đát Kỷ, vội vàng đứng người lên, kính nể nói: "Đa tạ Đát Kỷ cô nương chỉ điểm, Lâm mỗ cả đời khó quên!"
Ván cờ này, để hắn có nhận biết càng thêm rõ ràng hơn đối với đạo của bản thân, không thua gì một lần cơ duyên.
"Đây là ván cờ (thế cuộc) chủ nhân bày ra, ngươi cũng chỉ là may mắn gặp dịp thôi." Đát Kỷ tùy ý mà nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lâm Mộ phong, giống như cười mà không phải cười nói: "Nếu như ngươi có thể giúp chủ nhân làm việc thật tốt, cơ duyên chẳng qua chỉ là thứ thuận tay là có thể có được, bằng không mà nói đợi tới hồn phi phách tán đi!"
Lâm Mộ Phong vội vàng nói: "Đất Kỷ cô nương nói đùa, xem như vãn bối mượn mười cái lá gan cũng không dám có chút bất kính đối với Lý công tử."
"Tốt nhất là như vậy." Đát Kỷ khẽ gật đầu, sau đó nói: "Được rồi, tranh thủ thời gian ngồi lại chỗ đi, biểu hiện phải bình thường một chút, chủ nhân nhà ta không thích giật mình này nọ."
"Ta hiểu, ta hiểu."
Lâm Mộ Phong gật đầu liên tục, chuyện này Lâm Thanh Vân đã cố ý giải thích điều này với hắn.
"Kẹt kẹt!"
Đúng lúc này, trong tay Lý Niệm Phàm cầm mấy cây nấm từ hậu viện đi tới.
"Nha, khách tới rồi?"
"Lý công tử." Lâm Mộ Phong và Lâm Thanh Vân vội vàng đứng lên.
Lâm Mộ Phong cung kính nói: "Ta là cha của Lâm Thanh Vân, không mời mà tới còn xin Lý công tử chớ trách."
"Không sao, ngươi nhìn vào những bồn cây cảnh rất đẹp ở trong sân này, còn chờ vào các ngươi cả đấy a." Lý Niệm Phàm cười nói: "Đúng rồi, lá trà lần trước tặng cho các ngươi có hài lòng không?"
Lý công tử quả nhiên biết chuyện ta là dựa vào lá trà mà đột phá.
Lâm Mộ Phong vội vàng nói: "Hài lòng, rất hài lòng!"
"Hài lòng là tốt rồi." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, hướng về phía Tiểu Bạch nói: "Tiểu Bạch, ngươi đi chế biến những cây nấm này đi, trưa hôm nay sẽ có một món hầm nấm điêu ngon rồi."
"Được rồi chủ nhân." Tiểu Bạch đáp lại một tiếng, bắt đầu làm việc.
Lâm Mộ Phong nhắm ngay thời cơ, lấy ra một cái hộp gỗ màu đen, đưa cho Lý Niệm Phàm nói: "Lần đầu bái phỏng, chút tâm ý còn xin Lý công tử nhận lấy."
"Các ngươi a, lại khách khí rồi." Lý Niệm Phàm không khỏi lắc đầu, người sống có văn hóa chính là người sống có văn hóa, quá mức coi trọng lễ tiết, giống như lần nào cũng sẽ không tay không mà tới.
Hắn nhận lấy hộp từ trong tay Lâm Mộ Phong, sau khi mở ra đã thấy trong đó thế mà để một viên cầu thủy tinh.
Loại quả cầu thủy tinh này cùng với những quả cầu thủy tinh mà ở kiếp trước Lý Niệm Phàm từng thấy qua ở trong cửa hàng quà tặng quả thực không khác gì nhau, rất vừa để nắm vào tay.
Trong mắt của hắn lô ra thần sắc cảm thấy hứng thú, lấy quả cầu thủy tinh ra đặt ở trước mặt quan sát tường tận.
Đã thấy, quả cầu thủy tinh hơi sáng lên, thế mà như là chiếu phim, trong đó dần hiện ra hình ảnh.
Đó là một lão giả có mái tóc trắng xóa, mặt hồng hào tóc bạc, tiên phong đạo cốt, hào quang tràn ngập quan thân, tay bấm lấy pháp quyết giống như đang thi triển một loại pháp thuật nào đó, xung quanh theo thời gian dần trôi qua dâng lên ngọn lửa màu đỏ thắm, không bao lâu thì ngọn lửa hóa thành một con hỏa tước, ngửa mặt lên trời thét dài.
Sắc mặt Đát Kỷ hơi ngưng lại, lộ ra một chút kinh ngạc.
Về phần Lâm Thanh Vân thì con ngươi nàng bỗng nhiên co rụt lại, không thể không dùng tay che kén miệng của mình.
"Đây là ... đây là Truyền Đạo Xá Lợi?!"
Nàng ta kinh hô trong lòng, khó có thể tin mà đưa mắt nhìn vào cha mình, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, đây chính là căn cơ truyền thừa của Lăng Vân tiên các!