- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão
- Chương 65: Ngươi có phải ngốc rồi hay không?
Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão
Chương 65: Ngươi có phải ngốc rồi hay không?
"Khanh khanh khanh —— "
Tiếng đàn kéo dài.
Diêu Mộng Cơ từ từ nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại tâm trạng.
Đợi cho khi đôi mắt mở ra một lần nữa, bên trong có sự kiên định không thể diễn tả!
Hắn muốn đi cảm ngộ đạo vận ngập trời này!
Tu sĩ chúng ta, vốn là nghịch thiên mà đi, tiếc gì đánh một trận?
Hốc mắt đỏ ngầu, mái tóc bạc trắng gần như dựng hết cả lên, như là một lão giả si mê với sở thích của mình, mất ăn mất ngủ, muốn dồn hết tâm sức vào đó.
Từ khúc này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó được mấy lần nghe?
Đây là tiên âm!
Không, đây là tiếng của đại đạo!
Lý công tử nguyện ý đàn tấu tiếng đàn như thế cho mình nghe, đây là phúc khí tu luyện muôn đời của bản thân, nếu lỡ mất rồi thì mình còn nói gì tu thành chính quả?
Ở dưới cỗ đạo vận rộng lớn vô biên này, hắn giống như một chiếc thuyền con sẽ bị hủy diệt bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn không chút do dự, điên cuồng đi cảm nhận đạo vận ngập trời này, liều mạng ném hết thần thức vào trong đó, chỉ cầu có thể nhìn trộm được một hai phần hàm nghĩa trong đó.
Tiếng đàn thay đổi liên tục.
Khóe miệng tràn ra tia máu, trong con ngươi màu đỏ cũng có tia máu chảy xuôi mà xuống, trông mà giật mình.
Hắn thấy được vô số chiến sĩ bất khuất, còn có sát phạt đầy trời và biển máu núi thây vô tận.
Bất kể là ai, dường như ngay từ khi sinh ra, đã được định sẵn một con đường phải cheién đấu với người, đấu với thiên!
Cuối cùng, thắng lợi cũng được, thất bại cũng được, đều đủ để viết thành một khúc ca bi thương!
Ha ha ha, đấu với thiên, thật là vui!
Hắn tuy rằng mệt mỏi, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, có một cái nhìn chưa từng có trong mắt hắn ta.
Đã sớm sáng tỏ, buổi chiều chết cũng được!!!??
Cuối cùng, tiếng đàn ngừng lại.
Kim Long vui vẻ bay lượn trong đám mây kia, thân thể run lên bần bật, rồi từ trên trời âm thầm hạ xuống, một lần nữa về tới trong hồ nước.
Con Quy Tượng kia vốn còn lười biếng nằm ở bên hồ nước, lập tức mở mắt, "Ba ba ba" bốn chân cũng di chuyển thật nhanh chui trở về trong hồ nước, trong lúc đó thế mà không phát ra một chút tiếng động nào.
Và những đại thụ cáo lớn đang nhảy múa kia đột nhiên cũng thi nhau im bặt mà dừng, thân thể co rút nhanh chóng, một lần nữa trở nên vô cùng bình thường.
Hai lỗ tai dựng thẳng của Đại Hắc buông xuống, đồng thời ngáp một cái.
Kiếm Hà Tiên ngọc, Long Hỏa châu, Trụy Ma kiếm và Huyền Băng ngàn năm cũng thi nhau thu liễm lại ánh sáng của chính mình.
Mọi thứ vừa rồi, giống như chỉ là ảo giác.
Trần Mạn Vân trợn mắt há hốc mồm.
Đám gia hỏa này rõ ràng cũng biết cao nhân thích lấy thân phận phàm nhân để trải nghiệm cuộc sống, bởi vậy cũng học tập cao nhân cố ý ngụy trang dáng vẻ của chính mình thành bình thường, để sống tốt bên cạnh cao nhân, cọ cọ đạo vận?
Quả thực vô sỉ đến cực điểm a!
Tuy nhiên, trong lòng nàng lại tràn đầy hâm mộ.
Khó trách ngay cả những cây này cũng có thể trở thành tinh, nếu như ngày nào cũng có thể được lắng nghe tiếng đàn của Lý công tử, được đạo vận tẩy rửa, cái này muốn không thành tiên cũng khó khăn a.
Diêu Mộng Cơ cũng tỉnh lại từ trong loại trạng thái kia, bằng tốc độ nhanh nhất lau sạch sẽ máu trên mặt mình, giả bộ như dáng vẻ bình thường.
Lý Niệm Phàm tự nhiên không biết cảnh tượng vừa mới diễn ra đằng sau lưng mình là điên cuồng tới cỡ nào, hắn một mặt bình tĩnh ngửa đầu nhìn lên bầu trời một chút, nội tâm không thể không khẽ thở dài.
Quả nhiên a, ngay cả một con chim cũng không bị thu hút tới, cảnh tượng này không khỏi cũng quá giản dị, không hợp với cầm kỹ của mình.
Hắn đứng dậy, nhìn về phía Diêu Mông Cơ cười nói: "Diêu lão cảm thấy thế nào?"
Diêu Mộng Cơ đang muốn mở miệng, phát hiện cổ họng ngòn ngọt, bên trong miệng đã đầy máu tươi.
Trong lòng hắn run lên, trên mặt vẻ mặt không thay đổi, lại là "Ừng ực" một tiếng, nuốt hết máu trong miệng xuống.
Sau đó giống như không sao cả mở miệng nói: "Lý công tử thật sự là đã đánh gãy lão hủ, cầm kỹ của công tử đã xuất thần nhập hóa, ta mặc cảm không bằng, nơi nào có tư cách bình luận, dư âm của một khúc này còn văng vẳng bên tai, để lão hủ cảm ngộ rất sâu, thực sự là có được ích lợi không nhỏ!"
Trong lòng của hắn thầm kêu may mắn, nếu như một ngụm máu vừa rồi của mình mà phun ra, tiết lộ ra cao nhân không phải thân phận phàm nhân, đây không phải đã ảnh hưởng tới hứng thú của cao nhân sao? Đến lúc đó cao nhân tức giận, mình tuyệt đối sẽ bị lạnh nhạt.
Nguy hiểm thật!
Rõ ràng, xem như mỗi tiếng nói hay cử động vô ý thức cũng có thể thoải mái đùa giỡn với sự tồn tại của đạo vận, nhưng lại cứ thích thân phận phàm nhân hơn.
Nên phối hợp diễn xuất của ngươi ta nuốt máu cũng phải biểu diễn.
Diêu Mộng Cơ: Ai, ta quá khó khăn.
"Diêu lão quá khen rồi." Lý Niệm Phàm mừng thầm trong lòng, lão nhân này quả nhiên biết hàng.
Diêu Mộng Cơ hỏi: "Xin hỏi Lý công tử từ khúc vừa rồi tên gọi là gì?"
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Khúc vừa rồi tên là Thập Diện Mai Phục!!"
Thập Diện Mai Phục?
Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân đều là trong lòng nhói cái, sau đó thì không khỏi liên tục cười khổ.
Cảnh tường mới vừa rồi không phải chính là Thập Diện Mai Phục sao?
Trong viện tử này ngoại trừ khắp nơi đều là bảo bối ra, mỗi một góc đoán chừng đều ẩn giấu đi một vị đại lão, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Cao nhân không hổ là cao nhân, ngay cả đặt tên cũng đầy thâm ý.
"Từ khúc này tuy rằng lão hủ chưa từng nghe thấy, nhưng tuyệt đối có thể gánh chịu nổi hai chữ tuyệt thế!" Diêu Mộng Cơ mở miệng nói.
Lý Niệm Phàm cười thầm trong lòng, từ khúc trong giới tu tiên tự nhiên không cách nào so sánh với chính mình, nếu để cho hắn biết từ khúc tương tự chính mình có vô số thì đoán chừng trong nháy mắt sẽ trở thành fan hâm mộ của mình.
Lý Niệm Phàm khẽ thở dài và nói: "Diêu lão đã thích, vốn nên tặng từ khúc này cho ngươi, đáng tiếc chỗ này của ta không có khúc phổ sẵn ở đây, vì vậy cũng chỉ có thể tặng sau."
Hồng hộc ——
Nhịp thở của Diêu Mộng Cơ đột nhiên trở nên gấp rút, cả khuôn mặt đã bắt đầu đỏ ửng lên.
Tần Mạn Vân cũng giống như vậy, thiếu chút nữa thì hưng phấn tới thét lên thành tiếng.
"Bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh! Tuyệt đối không thể hiện ra vẻ kinh sợ." Bọn họ thầm nhủ trong lòng, bằng vào tốc độ nhanh nhất điều tiết lại tần suất nhịp tim.
Đây chính là Tiên khúc a!
Đối với Cầm tu mà nói, một từ khúc tốt mang ý nghĩa một cái cơ duyên to lớn!
Liền xem như Tiên khí cũng không đổi!
Lúc đầu cho rằng có thể nghe Lý công tử đàn một khúc cũng đã là may mắn, không nghĩ tới Lý công tử thế mà bằng lòng tặng ra khúc phổ này!
Quá vui mừng!
Diêu Mộng Cơ vội vàng nói: "Vậy thì rất cảm tạ Lý công tử."
Lý Niệm Phàm cười nói: "Thích là được rồi, nhớ lần sau tới lấy là được."
Người ta tặng chính mình một cái khí cụ sản xuất thạch, chính mình chắc chắn cũng nên có ý tứ một chút, hợp ý quả nhiên không sai.
Diêu Mộng Cơ không dám tiếp tục quấy rầy Lý Niệm Phàm, đứng lên nói: "Hôm nay quấy rầy Lý công tử tới đây thôi, chúng ta xin phép cáo từ."
"Đi thong thả, không tiễn."
...
Đi ra Tứ Hợp Viện, Diêu Mộng Cơ lại thở dài một tiếng, thất vọng mất mát.
Tần Mạn Vân nghi ngờ nói: "Sư tôn, ngươi sao vậy? Cao nhân đáp ứng tặng từ khúc cho chúng ta, không phải nên cao hứng sao?"
"Mạn Vân, ngộ tính của ngươi còn quá kém." Bên trong đôi mắt của Diêu Mộng Cơ đầy vẻ tiếc nuối, lắc đầu nói: "Bí ẩn bên trong lời nói của cao nhân ngươi một mực không cách nào lĩnh ngộ."
Tần Mạn Vân khó hiểu nói: "Còn xin sư tôn giải hoặc."
"Cao nhân nói, vốn là muốn tặng từ khúc cho chúng ta, tại sao bây giờ không tặng? Bởi vì chúng ta không có hoàn thành tốt nhiệm vụ mà cao nhân nhắn nhủ!"
Diêu Mộng Cơ vô cùng khổ sở mà nói: "Chúng ta đi gϊếŧ Ngân Nguyệt Yêu Hoàng, lại làm cho hắn chạy trốn, còn làm phiền Cẩu gia xuất thủ, trong lòng cao nhân tự nhiên sẽ không vui, ai, ta cái quân cờ này làm không tới nơi tới chốn a!"
"Sớm biết như vậy, coi như ta thiêu đốt tu vi của mình cũng phải tự tay chém gϊếŧ Ngân Nguyệt Yêu Hoàng kia!"
"Thế nhưng không phải cao nhân bảo lần sau chúng ta tới sao?" Tần Mạn Vân nghi ngờ mà hỏi.
"Ngươi có phải ngốc rồi hay không? Ngươi trực tiếp đi tới yêu cầu cao nhân mà không thấy xấu hổ sao?" Diêu Mộng Cơ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Ý của cao nhân là xem biểu hiện lần sau của chúng ta!"
"Thì ra là thế, ta đã hiểu!"
Tần Mạn Vân bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời thầm than trong lòng, chính mình quả nhiên còn có một đoạn đường rất dài phải đi a.
"Lắng nghe tiếng đại đạo của cao nhân, ta thu hoạch được rất nhiều, chuẩn bị bế quan một đoạn thời gian để lĩnh hội."
Diêu Mộng Cơ nghiêm túc nhắn nhủ: "Cao nhân đã thích thân phận phàm nhân, vậy sẽ có rất nhiều chuyện chắc chắn sẽ không tiện tự mình xuất thủ, bởi vậy ngươi nhất định phải hoàn thành mỗi một cái phân phó của cao nhân, nhất là phải ngộ ra mỗi một cái ám chỉ trong lời nói của cao nhân, nhớ lấy nhớ lấy!"
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão
- Chương 65: Ngươi có phải ngốc rồi hay không?