Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 63: Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diêu Mộng Cơ hận không thể cho mình hai cái bạt tai mạnh.

Lý công tử là người như thế nào, tồn tại siêu phàm nhập thánh, một lời nói ra tức là đạo!

Huyền Băng ngàn năm cũng chỉ có thể cố chấp với chính mình, ở trước mặt Lý công tử vậy thì dĩ nhiên muốn tầm thường bao nhiêu thì tầm thường bấy nhiêu.

Có thể được sự coi trọng của Lý công tử là vinh hạnh lớn lao của nó, làm sao có thể vẫn như cũ mười năm mới nhỏ một giọt, không muốn kiếm sống sao?

Tần Mạn Vân thì đã bị chấn kinh tới không biết nên nói cái gì, chỉ muốn là một người tầm thường đứng ở một bên làm không khí.

Lý Niệm Phàm cười nói; "Vô công bất thụ lộc, ta không thể lấy không đồ vật của ngươi, nói đi, ngươi muốn cái gì?"

Tần Mạn Vân quen biết Lạc Thi Vũ, vậy lão đầu này tám thành chính là quen biết đám người Lạc Hoàng và Bạch Vô Trần bọn họ, cùng là người trong giới văn hóa, chắc chắn nghe xong mấy câu chuyện về chính mình, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, lúc này mới mộ danh mà tới lấy văn hóa mà kết bạn.

Nhiệt tình như vậy thì rõ ràng cũng có chỗ cầu.

Việc theo đuổi của những người làm văn hóa không gì khác hơn là cầu chữ hoặc là cầu họa, hoặc chơi cờ và thưởng trà, v.v.

Tu tiên vấn đạo mặc dù Lý Niệm Phàm chẳng biết gì, nhưng làm về văn hóa thì hắn vẫn là không uổng, tốt xấu gì cũng bị cái hệ thống ma quỷ kia huấn luyện tới năm năm.

Khó được gặp được một tám người tu tiên thân thiện như vậy, nếu như có thể thông qua văn hóa giao lưu tạo mối quan hệ với bọn họ, vậy tính an toàn của mình ở trong thế giới tu tiên này được đề cao lên thật lớn

Chỉ là không biết mấy người này trong giới tu tiên có tính là đại lão hay không, nếu để cho chính mình ôm cái đùi thì tốt hơn.

Mặc kệ là linh dược tiên thảo đầy sân này, hay là chuyện người tu tiên bay đầy trời trước đó, nếu không phải mình quan hệ tốt với một đám người tu tiên thì những chuyện này há có thể giải quyết dễ dàng như vậy?

Dưới gốc đại thụ được hóng mát a.

Lý Niệm Phàm nói tới khách khí như vậy, Diệu Mộng Cơ thay vì vui mừng, ngược lại tâm tình hơi hồi hộp một chút, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, lông tơ khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều dựng lên, căng thẳng tới cực điểm.

Khảo nghiệm!

Tuyệt đối là khảo nghiệm!

Vấn đề này của cao nhân ta nên trả lời như thế nào?

Nếu như nói là tặng không, cao nhân chắc chắn sẽ không tin, ra vẻ mình không thành tâm, nếu như thật đưa ra yêu cầu, cao nhân sẽ đối đãi chính mình như thế nào? Hơn nữa, mình có thể nói tới yêu cầu gì? Đồ vật của cao nhân há lại dễ cầm đi như thế?

Phép đo giữa những thứ này quá khó để nắm bắt!

Chỉ một câu trả lời không tốt, chọc cao nhân không vui vậy thì mình tuyệt đối sẽ bị lạnh nhạt!

Mấy giây ngắn ngủi mà hắn cảm thấy muốn dài dằng dặc như một thế kỷ vậy, một giọt mồ hôi lạnh hiện lên ở trán.

Không hổ là cao nhân, thật là đáng sợ, vẻn vẹn chỉ một câu đã ẩn chứa vô vàn thâm ý, ta tu hành mấy ngàn năm thế mà không biết nên trả lời như thế nào.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể nhắm mắt nói: "Ta ... Ta muốn mời Lý công tử chỉ ... chỉ điểm cho ta một chút."

Lý Niệm Phàm lắc đầu, lão nhân này nói chuyện lập lờ nước đôi, cũng quá khách khí đi.

Có lẽ đây chính là căn bệnh chung của người làm văn hóa đi.

"Ngươi là muốn ta chỉ điểm đánh đàn sao?" Lý Niệm Phàm nói thẳng.

Từ lúc mới vào cửa hắn đã để ý tới Diêu Mộng Cơ nhìn chằm chằm vào cổ cầm trong viện của chính mình, lúc nói chuyện, ánh mắt cũng thi thoảng liếc trộm cổ cầm, dáng vẻ thận trọng kia, thằng ngu cũng có thể nhìn ra hắn có tình cảm đặc thù đối với đàn, tám thành là kẻ yêu thích kỹ năng đánh đàn.

Diêu Mộng Cơ hết sức vui mừng, vội vàng nói: "Đúng, đúng vậy!"

Không hổ là Lý công tử, chỉ sợ sớm đã nhìn ra ta đi Cầm đạo, nếu như hắn có thể chỉ điểm cho mình một hai vậy đơn giản chính là phúc phận to lớn.

Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Chỉ điểm chưa nói tới, trao đổi lẫn nhau nha."

"Vậy Lý công tử, chúng ta là cùng nhau hợp tấu, hay là ..." Diêu Mộng Cơ hỏi nhỏ.

"Không hợp tấu." Lý Niệm Phàm không cần suy nghĩ trực tiếp lắc đầu cự tuyệt, chính mình chỉ là một kẻ phàm nhân, nào có lá gan hợp tấu với người tu tiên, chán sống sao?

Đám người tu tiên này dời núi lấp biển, lúc đánh đàn nếu có linh lực phun ra ngoài, thương tổn tới chính mình thì tìm ai khóc đây.

"Nếu không thì ngươi đàn trước đi, ta dự thính một chút là được rồi." Lý Niệm Phàm chỉ vào cổ cầm đặt ở bên kia, mở miệng nói: "Đàn của ta đặt ở bên kia, có muốn đi thử hay không?"

Toàn thân Diêu Mộng Cơ run lên, vẻ mặt đỏ lên, hơi thở đột nhiên trở nên gấp rút, giống như nghe được chuyện khó có thể tin.

Hắn không thể tin được mà hỏi xác định: "Lý công tử, ta thật có thể đàn bằng cầm của công tử sao?"

"Một cái cầm mà thôi, có gì mà không thể." Lý Niệm Phàm cảm thấy có chút buồn cười, phản ứng của lão nhân này thế mà là vẻ kinh ngạc.

Hô, hô

Diêu Mộng Cơ vội vàng khống chế hơi thở của mình, thầm nghĩ: "Bình tĩnh, chính mình phải bình tĩnh, không thể biểu hiện ra vẻ giật mình ở trước mặt Lý công tử."

Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bộ cổ cầm kia, như là triều thánh, từng bước từng bước đi về phía cổ cầm.

Đây chính là Tiên Khí a!

Không! Phải nói là trên cả Tiên khí!

Thần vật bực này, ta lại có thể đàn tấu?

Hắn cảm thấy chính mình giống như đang nằm mơ, đầu óc trống rỗng, trong hốc mắt đã là nước mắt lưng tròng.

Cổ cầm như thế, có thể nhìn một chút đã là đời này không còn gì mà phải tiếc nuối, nếu như có thể dùng nó đánh một bản vậy xem như thành tiên cũng không đổi!

Lý công tử không hổ là cao nhân tuyệt thế, thế mà sẵn lòng để cho ta loại người lôi thôi này đàn tấu trên chiếc cầm này, lão hủ đời này vậy là đủ!

Diêu Mộng Cơ ngồi ở trước cổ cầm, vươn tay run rẩy, như là muốn vuốt ve người yêu của mình, nhưng lại sợ tay mình làm bẩn quần áo của người yêu, do dự không tiến.

Vào lúc này, hắn cảm giác tử vong như một tri kỷ.

Có thể trở thành quân cờ của Lý công tử, đây là chuyện kiêu ngạo nhất đời này của lão hủ!

Hắn nhỏ giọng đối với cổ cầm trước mặt cung kính nói: "Mạo phạm."

Lúc này mới để hai tay vào trên đàn.

Tiên Khí có linh.

Trong lòng Diêu Mộng Cơ hiểu rũ, nếu không phải có ý chỉ của Lý công tử, chỉ sợ cổ cầm này sớm đã đánh bay chính mình ra ngoài rồi.

Hắn vội vàng tập trung ý chí, bên trong đôi mắt già nua tách ra vẻ mặt trước nay chưa từng có, đây là cơ hội mà Lý công tử cho mình, nhưng ... cảm giác không phải một loại khảo nghiệm.

Làm bạn với cao nhân như làm bạn với hổ.

Nếu mình đàn được vậy còn dễ nói, nhưng nếu như đàn không được, khinh nhờn cái cổ cầm này, vậy đoạn đường sau này khả năng hẹp.

Hắn hít sâu một hơi, nín vào trong ngực.

Mười giây sau, lúc này mới thở nhẹ ra.

Đôi tay đột nhiên vuốt ve trên đàn, một bộ động tác trôi chảy.

"Khanh —— "

Tiếng đàn du dương cất lên thong thả, có lúc êm dịu, có lúc ào ạt, trong hư không gợn sóng lăn tăn, đã trôi đi thật xa, thật xa.

Trong thiên địa, một cơn gió chợt xuất hiện, thổi bay bộ râu và mái tóc bạc trắng của Diêu Mộng Cơ, để hắn trông như là một trí giả tiên phong đạo cốt.

Lý Niệm Phàm nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng đàn của Diêu Mộng Cơ, thi thoảng gật đầu và lắc đầu.

Xem ra lão nhân này quả thực thích chơi đàn, ở trên này cũng đã bỏ ra công sức khá nhiều, kỹ năng chơi cũng xem như đặt ở bên trong hệ thống đánh giá thì cũng đã đạt tới trình độ cấp tám.

Chỉ có điều...

Hắn không thể không nghĩ đến nỗi sợ bị chi phối bởi hệ thống.

Khi đó, hắn cho rằng đẳng cấp đánh đàn tới cấp mười chính là đỉnh phong nhất, thế mà lại được hệ thống nói cho biết cấp mười thế mà chỉ là bắt đầu.

Dùng hệ thống nói, cấp mười này chỉ là đặt nền móng, đằng sau còn cần dung nhập vào ý cảnh của từ khúc, hoàn cảnh xung quanh, cảm ngộ trong lòng và cảm xúc cá nhân các loại đồ vật loạn thất bát tao mới có thể vượt qua cấp độ.

Tóm lại... Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh a.

Trời mới biết đoạn thời gian kia ta là trải qua như thế nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »