Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 60: Ngươi tự phế yêu đan a

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian cứ từ từ mà trôi qua.

Sắc trời đã từ từ chuyển sáng.

Sắc mặt Ngân Nguyệt Yêu Hoàng thì càng ngày càng khó cói, cảnh giới giữ nó và Diêu Mộng Cơ là ngang nhau, nhưng trong tay Diêu Mộng Cơ có ngụy Tiên khí Thiên Tâm cầm, cái tăng phúc này cũng quá rõ ràng, nó đã sắp không gánh được rồi.

Nó nhìn vào Diêu Mộng Cơ, không cam lòng mà hỏi: "Diêu Mộng Cơ, ta đến cùng đã đắc tội vị đại nhân vật nào?"

Diêu Mộng Cơ lạnh lùng cười một tiếng, "Ha ha, tên của cao nhân, ngươi không có tư cách biết!"

"Ngươi..."

Mặt Ngân Nguyệt Yêu Hoàng như ăn phải quả mướp đắt, phổi cũng muốn tức tới nổ tung.

Tuy nhiên nó cũng không dám phát tác, chỉ có thể nén giận nói: "Diêu Mộng Cơ, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi một việc có cơ duyên to lớn!"

"Ồ?" Diêu Mộng Cơ nhìn vào hắn.

Ngân Nguyệt Yêu Hoàng mở miệng nói: "Ta biết ngươi mang Cửu Vĩ Thiên Hồ đi, nhưng là, ngươi cũng đã biết Cửu Vĩ Thiên Hồ này ở ba năm trước đây vẫn chỉ là một con Lục Vĩ Linh Hồ, chỉ là ngắn ngủi trong thời gian ba năm, nó đã từ sáu đuôi lột sác thành chín đuôi, đồng thời độ kiếp thành công, ở trong đó chắc chắn là gặp cơ duyên to lớn!"

Sắc mặt Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân đột nhiên thay đổi.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt của đối phương thấy được vẻ chấn kinh.

Không cần nghĩ, cơ duyên to lớn từ trong miệng Ngân Nguyệt Yêu Hoàng không thể nghi ngờ chính là Lý công tử.

Lúc đầu, bọn họ chỉ cho là Lý công tử cứu được Cửu Vĩ Thiên Hồ ở dưới thiên kiếp, nghĩ không ra Cửu Vĩ Thiên Hồ này hóa ra vốn là do Lý công tử tạo ra!

Thủ đoạn như vậy thật là đáng sợ, không hổ là đại lão!

"Chỉ như vậy?"

Diêu Mộng Cơ nhìn về phía Ngân Nguyệt Yêu Hoàng với ánh mắt đầy vẻ đồng tình, cho tới bây giờ nó còn không biết, sở dĩ nó đắc tội cao nhân chính là bởi vì Cửu Vĩ Thiên Hồ, mà cái gọi là cơ duyên kia cũng chỉ là cao nhân thuận tay ban thưởng mà thôi.

Chỉ sợ đây là nỗi buồn của việc làm con kiến hôi a.

Trong lòng Ngân Nguyệt Yêu Hoàng trầm xuống, "Cơ duyên như vậy tuyệt đối có liên quan tới thành tiên, như vậy còn chưa đủ?"

"Không được phản kháng, mạng của ngươi cao nhân chắc chắn phải thu, có một số việc ta không nói cho ngươi, sợ nói ra trực tiếp dọa chết ngươi." Diêu Mộng Cơ nhàn nhạt nói.

Mặt mũi Ngân Nguyệt Yêu Hoàng đầy vẻ uất ức, tức giận hét lên: "Diêu Mộng Cơ, ngươi và ta không cừu không oán, vì sao phải trêu đùa với ta?"

Điêu yêu ta đây tung hoành vô địch hơn bốn ngàn năm, là có thể bị dọa chết sao?

Tâm trạng Ngân Nguyệt Yêu Hoàng chìm vào đáy cốc, nó đã xác định, lão nhân này điên rồi, đây là không gϊếŧ chính mình thề không bỏ qua a.

Cao nhân gì đó tám thành là hắn bịa đặt đi ra để lấy cớ, trên đời này làm sao có thể tồn tại cao nhân như thế?

Cắn răng một cái, bên trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Yêu lực thoáng cái tăng vọt, một ngụm nuốt Yêu đan trở lại trong bụng, hai cánh mở ra đã biến thành luồng sáng và bắn về phía xa.

"Yêu quái chạy đi đâu? Đuổi theoi!"

Diêu Mộng Cơ vội vàng thu Thiên Tâm cầm lại, khống chế độn quang đuổi theo.

Chỉ là, Ngân Nguyệt Yêu Hoàng vốn lấy tốc độ là sở trường, Diêu Mộng Cơ trong lúc nhất thời khó có thể đuổi kịp.

Cũng vào lúc đó.

Lý Niệm Phàm mang theo Đát Kỷ sớm đi ra khỏi Tứ Hợp viện, đang đi dạo bên trong núi rừng.

"Đám người tu tiên kia cuối cùng cũng đã đi, suốt ngày cứ bay qua bay lại nơi này mà không thấy chán, làm hại ta cả ngày cứ phải buồn bực ngồi trong nhà, quá là khó chịu." Lý Niệm Phàm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Hắn cố ý thăm dò ba ngày, phát hiện đám người tu tiên kia quả thực đều đã rời đi, lúc này mới dám đi ra ngoài.

Trên vai của hắn vác lấy cung sừng châu vừa mới chế xong, đằng sau còn đeo cung tiễn đặc chế, chuẩn bị dùng dao mổ trâu đi cắt tiết gà, chính là chạy ra ngoài đi săn a.

Chỉ có điều, chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện vấn đề.

Bởi vì người tu tiên càn quét, thịt rừng ở trong khu rừng này rõ ràng đã trở nên ít đi rất nhiều, đi cả nửa ngày, ngay cả một con thỏ nhỏ cũng không gặp được.

"Người tu tiên đáng ghét thật, quả thực chính là cá diếc sang sông a!" Lý Niệm Phàm rất bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến về nơi càng xa đỉnh núi hơn, Đát Kỷ làm bạn đi theo hắn, Đại hắc thì đi đằng trước phụ trách mở đường.

Biểu hiện của Đát Kỷ ngược lại để Lý Niệm Phàm sáng mắt lên.

Nàng ta một cô gái yếu đuối không chỉ không sợ ngược lại bình tĩnh đi theo bên cạnh mình, cũng không giố như nữ tử yếu ớt dễ dàng mệt nhọc.

Đúng, chính mình nhặt được nàng trong núi, tám thành từ nhỏ đã sống ở trong núi rừng đi.

Không chỉ có dung mạo xinh đẹp, hơn nữa còn chịu được khổ nhọc, thật sự là một cô nương tốt hiếm có.

"Gâu gâu gâu!"

Đúng lúc này, Đại Hắc đi ở đằng trước đột nhiên xoay người, hướng về phía Lý Niệm Phàm rồi sủa lên vài tiếng, sau đó bước nhanh hướng về phía trước mà chạy đi.

Hai mắt Lý Niệm Phàm sáng lên, không thể không bước nhanh đi theo, "Đằng trước có con mồi! Đại Hắc, ngươi chậm một chút, đừng đánh cỏ động rắn!"

Tuy nhiên Đại Hắc lại càng chạy càng nhanh.

"Con chó ngốc này!"

...

Ngân Nguyệt Yêu Hoàng đang liều mạng bỏ chạy, ánh mắt của nó nhìn về phía trước lại đột nhiên ngưng lại.

Hả?

Trên vách núi trước mặt thế mà đứng một điểm đen, quan sát kỹ hơn thì lại là một một con chó đen bình thường không có gì đặc biệt, đang dùng một loại ánh mắt bễ nghễ thiên hạ bố mày trâu nhất nhìn vào chính mình.

"Con chó ngốc này từ đâu tới, lại dám cảm đường bản Yêu Hoàng?" Ngân Nguyệt Yêu Hoàng nhíu mày, cười lạnh nói: "Cút đi, ta còn có thể tha cho ngươi một cái mạng chó!"

Đại Hắc không hề bị lay động, lông chó đen nhanh tung bay theo gió, miệng chó chậm rãi há ra, "Ngươi tự phế yêu đan đi, không nên ép ta xuất thủ."

Ngân Nguyệt Yêu Hoàng giận quá thành cười, trong lòng không thể không hiện lên một chút bi thương, "Quả nhiên điêu hạ đồng bằng bị chó bắt nạt, nghĩ không ra Ngân Nguyệt Yêu Hoàng ta đây tung hoành Yêu giới hơn bốn ngàn năm, bây giờ lại bị chỉ là một con Cẩu yêu khıêυ khí©h."

Nếu như ở bình thường, nó sớm đã thuận tay đập chết con Cẩu yêu này rồi, nhưng bây giờ đang nóng lòng chạy trốn, tự nhiên không có thời gian để ý tới.

Chờ bản đại vương trốn thoát một kiếm này, ta chắc chắn phải làm bữa tiệc toàn bộ đều là thịt chó!

Hai cánh hắn giang ra, chuẩn bị bay qua bên cạnh.

Đã thấy, con chó đen kia từ từ giơ chân chó lên.

Ầm ầm!

Trên trời cao, trong hư không ngưng tụ ra một cái bóng mờ hình chân chó che khuất cả bầu trời, kèm theo đó là uy áp ngập trời hướng về phía Ngân Nguyệt Yêu Hoàng mà đè xuống.

"Dát?"

Ngân Nguyệt Yêu Hoàng bị dọa kêu ra tiếng chim, lông toàn thân điêu dựng đứng lên, như là một con nhím, hoảng sợ nhìn vào móng của con chó kia, bên trong đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Hắn căn bản không thể động đậy, chỉ có thể run rẩy nói: "Cẩu gia, tha mạng!"

Ầm ầm!

Chân chó vô tình đập vào trên người hắn, cũng không có trực tiếp đập chết hắn, mà là để miệng há ra, từ bên trong bay ra một viên yêu đan vàng óng ánh.

Miệng chó của Đại Hắc hơi khẽ hút một cái, Yêu đan bị nó hút vào trong miệng, như là ăn đường đậu vậy, lạch cạch lạch cạch nhấm nháp nuốt xuống.

Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân ở ngay tại cách đó không xa, hai người cùng nhau trợn tròn hai mắt, miệng há thành hình chữ O to tướng.

Chính mắt nhìn thấy tất cả những gì đã xảy ra, sớm đã sợ tới vỡ mật, đầu óc trống rỗng.

Bọn họ rất muốn quay đầu là chạy, nhưng lại bởi vì sợ hãi mà toàn thân cứng ngắc, không thể động đậy.

Lúc đầu bọn họ còn nhanh chóng truy kích bám sát Ngân Nguyệt Yêu Hoàng, nằm mộng cũng không nghĩ ra thế mà lại có một con Cẩu yêu nghịch thiên như thế không biết từ đâu nhảy ra.

Ngân Nguyệt Yêu Hoàng ở trước mặt nó quả thực chỉ là một đứa trẻ chăn trâu.

Thật là đáng sợ, quá kinh dị.

Cẩu yêu như vậy, chỉ có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung, không phải đây là một con Tiên cẩu chứ?

Đúng lúc này, con chó đen quay đầu lại, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ ...
« Chương TrướcChương Tiếp »