Chương 59: Ngân Nguyệt Yêu Hoàng làm mọi việc đều không thuận

Ào ào ào!

Trong rừng núi, yêu khí ở khắp mọi nơi, yêu quái to to nhỏ nhỏ vây quanh một ngọn núi ở bên trong, siết chặt vòng vây từng chút một.

Ngoài đó ra, trên bầu trời còn có không ít yêu quái đang bay lượn, bay qua bay lại không ngừng, mắt quét xuống mặt đất.

Ở nơi cao nhất, một thân ảnh khổng lồ che khuất bầu trời, che khuất ánh trăng và tạo nên một cái bóng khổng lồ trong núi rừng.

Đôi mắt Ngân Nguyệt Yêu Hoàng như điện, khóe miệng nở nụ cười khát máu.

Ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng tụ lại, rống lên một tiếng, phát ra tiếng cười âm hiểm, "Tìm được ngươi!"

Hai cánh lập tức vỗ một cái, thân thể đã nhanh chóng hạ xuống!

Mục tiêu của hắn rõ ràng là một gốc cây khô, cây này bị lôi điện đánh chết héo cả cây, bên trong thì rỗng ruột.

Lục Vĩ Linh Hồ đang trốn ở bên trong, cuộn tròn thân thể lại, sáu cái đuôi bao bọc lấy chính mình cực kỳ chặt chẽ, như quả cầu trắng xù lông, đang trốn ở bên trong mà run lẩy bẩy.

Nó vừa hoảng sợ vừa bàng hoàng.

Tình huống này là như thế nào?

Ta trêu ai ghẹo ai sao?

Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.

Đúng lúc này, một cái thân ảnh khổng lồ từ trên trời hạ xuống, kèm theo đó là tiếng cười thâm trầm, đáp xuống cách đó không xa.

Toàn thân Lục Vĩ Linh Hồ run lên, lông trên người bắt đầu dựng ngược lên.

"Thế mà thật sự là Lục Vĩ Linh Hồ!" Ngân Nguyệt Yêu Hoàng hưng phấn nhìn chằm chằm vào Lục Vĩ Linh Hồ, đầu lông mày đột nhiên nhảy một cái!

Không đúng!

Không phải chỉ có sáu cái đuôi!

Trong số sáu cái đuôi, một bóng vàng nhạt đã xuất hiện, đó là dấu hiệu cho thấy cái đuôi thứ bảy sắp được ngưng tụ ra!

Điều này ... điều này sao có thể?

Loại tiểu hồ ly này sắp ngưng tụ ra bảy cái đuôi?

Cơ duyên!

Chắc chắn là đạt được cơ duyên vô cùng to lớn nào đó!

Tỷ tỷ của nó như vậy, nó cũng như vậy!

Trên mặt Ngân Nguyệt Yêu Hoàng lộ ra vẻ điên cuồng, kích động tới toàn thân run rẩy, giống như nhìn thấy được một tòa bảo khố đang bày ra ở trước mặt mình vậy.

Đến cùng là loại cơ duyên nào thế mà có thể để cho huyết mạch của hồ lỳ tiến hóa không ngừng, trong thời gian ngắn đã tạo thành Cửu Vĩ Thiên Hồ?

Ta tung hoành yêu sinh mấy ngàn năm, chưa từng nghe nói qua cơ duyên nghịch thiên như thế!

Đáng sợ, không thể tưởng tượng nổi!

Hắn bước đi từng bước một đi về phía Lục Vĩ Linh Hồ.

Đông đảo yêu quái cũng nhanh chóng lao tới, "Đại Vương uy vũ, Lục Vĩ Linh Hồ chẳng qua chỉ là vật trong lòng bàn tay của đại vương."

"Lục Vĩ Linh Hồ, còn không thúc thủ chịu trói?"

"Tiểu hồ ly, ngươi không nên phản kháng để tránh phải ăn nhiều đau khổ!" Ngân Nguyệt Yêu Hoàng nói lời lạnh như băng, khóe miệng nhếc lên nụ cười trêu tức.

Hắn tự mình ra tay, Lục Vĩ Linh Hồ tuyệt đối mọc cánh khó thoát!

Cơ duyên to lớn, ta tới rồi!

Đúng vào lúc này, nơi xa có hai vệt độn quang nhanh chóng lao tới, như là cầu vồng nối liền thiên địa, đâm rách bầu trời đêm.

"Ngân Nguyệt Yêu Hoàng, mau mau quay lại đây để nhận lấy cái chết!"

Tiếng hô bá đạo để tất cả yêu tinh đều hơi sững sờ, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin nổi.

Là ai lại dám dùng loại giọng điệu này ra để nói chuyện với Ngân Nguyệt Yêu Hoàng, muốn chết phải không?

Ngân Nguyệt Yêu Hoàng thì sầm mặt lại, hai cánh mở ra, bay tới giữa không trung, sát ý đã từ tràn ra từ trong đôi mắt.

Bản thân nó là Yêu Hoàng, xây dựng tầm ảnh hưởng trong ngàn năm, quan tâm nhất chính là thể diện của mình, nhất là khi ở trước mặt thuộc hạ của mình, người nhục ta tất phải gϊếŧ!

Đã thấy người tới là một lão giả thêm một thiếu nữ.

Tu vi của thiếu nữ chẳng qua chỉ là Nguyên Anh kỳ, mà tu vi của lão giả thì có chút nhìn không thấu.

Tuy nhiên nó cũng không sợ chút nào, lạnh như băng nói: "Hai vị là ai, dám tới địa bàn của ta để giương oai?"

Diêu Mộng Cơ nhìn vào Ngân Nguyệt Yêu Hoàng, trường bào bay trong gió, tiên phong đạo cốt, "Ta là Diêu Mộng Cơ của Lâm Tiên đạo cung!"

Diêu Mộng Cơ đại sư?

Tất cả yêu tinh lập tức hoảng sợ trợn lớn hai mắt lên, rối loạn tưng bừng.

Lâm Tiên đạo cung tuyệt đối là tên tuổi nổi tiếng ở bên trong giới tu tiên, không cần biết là người tu tiên hay là yêu tinh đều phải lấy lễ nhường ba phần.

Mà Diêu Mộng Cơ thì lại chính là cung chủ của Lâm Tiên đạo cung, là tồn tại lão bất tử, bế quan lâu dài thế nào mà bây giờ lại xuất quan?

Sắc mặt Ngân Nguyệt Yêu Hoàng trở nên âm trầm, lão bất tử này trúng gió gì đây?

Cửu Vĩ Thiên Hồ bị Lâm Tiên đạo cung mang đi đã khiến bụng hắn tràn đầy oán niệm, vì hòa bình cho nên lúc này mới không đi tìm đối phương phiền phức, không nghĩ tới ngược lại đối phương lại gϊếŧ tới cửa, đây là đang chổng đít vào mặt Ngân Nguyệt Yêu Hoàng ta sao?

Thật cho rằng Ngân Nguyệt Yêu Hoàng ta dễ trêu vậy sao?

Vẻ mặt Ngân Nguyệt Yêu Hoàng rất khó coi, lạnh lùng nói: "Diêu Mộng Cơ đại sư, chúng ta từ trước tới nay nước giếng không phạm nước sông, ngươi đây là có ý gì?"

"Ngươi quả thực không có mạo phạm ta, nhưng ngươi lại đắc tội người ngươi không nên đắc tội, ta chỉ là thay mặt cao nhân xuất thủ mà thôi." Diêu Mộng Cơ thản nhiên nói.

Thay mặt cao nhân xuất thủ?

Đến cùng là ai, thế mà có thể bảo Diêu Mộng Cơ đại sư xuất thủ thay hắn, thể diện không khỏi cũng quá lớn đi.

Ngân Nguyệt Yêu Hoàng nhíu mày suy tư, nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra chính mình đã đắc tội một vị cao nhân nào như vậy.

"Diêu Mộng Cơ đại sư, ở trong đó chắc có hiểu lầm gì đó."

"Ha ha, không có hiểu lầm, lần này ta tới chính là lấy mạng chim ngươi, tới bàn giao cho cao nhân!" Diêu Mộng Cơ cười lạnh một tiếng, hai tay mở rộng ra, một cây đàn mang phong cách cổ xưa hiện lên ở trước mặt.

Sắc mặt Ngân Nguyệt Yêu Hoàng cũng hoàn toàn âm trầm xuống, gầm nhẹ nói: "Ngươi đây là muốn cá chết lưới rách với ta sao?"

"Cá chết lưới rách? Chỉ bằng ngươi?" Diêu Mộng Cơ khinh thường cười một tiếng, hai tay vuốt ve cây đàn rồi sau đó đột nhiên gảy lên.

Ông!

Trong khoảng không dường như có từng lớp gợn sóng, và tiếng đàn lăn tăn như sóng nước.

Hưu ——

Ngân Nguyệt Yêu Hoàng kêu lớn một tiếng, sau đó hai cánh mở rộng ra đột nhiên vỗ về phía Diêu Mộng Cơ!

Đột nhiên, những luồng gió yêu quái màu đen bùng phát ra tạo thành hình dạng của một cơn lốc xoáy, bao quanh Diêu Mộng Cơ.

Tiếng đàn và gió yêu quái va chạm vào nhau, cả hai đồng điệu với nhau.

Về phần những con yêu quái khác thì sớm đã bị dọa tới chạy tán loạn khắp nơi rồi, sợ bị ăn phải tai vạ.

Đôi mắt nhỏ của Lục Vĩ Linh Hồ thì chớp chớp, sáu cái đuôi lén lút lắc lư giữa không trung, rồi dùng bốn chân lao vào khu rừng tối.

Đại lão đánh nhau, thật là đáng sợ.

Ngân Nguyệt Yêu Hoàng thấy Lục Vĩ Linh Hồ chạy thì càng là tức sôi máu, gần đây không hiểu vì sao làm việc gì cũng không được thuận lợi?

Nó tức giận quát ầm lên: "Diêu Mộng Cơ, ngươi đây nhất định phải đối địch với ta sao?"

"Ha ha, đối địch với ngươi chưa nói tới, ta chỉ là muốn lấy cái mạng chim của ngươi!" Diêu Mộng Cơ mỉm cười, hai tay đánh đàn càng nhanh hơn, tiếng đàn cũng trở nên vô cùng dồn dập.

Gió yêu quái màu đen lập tức tán loạn, tiếng đàn như là ma chú, bao phủ Ngân Nguyệt Yêu Hoàng vào bên trong.

Cạch!

Quần áo trên người Ngân Nguyệt Yêu Hoàng lập tức biến thành bột mịn.

Thân thể của hắn bắt đầu to lớn lên không ngừng, lông vũ màu đen lớn lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trong nháy mắt đã hiện ra nguyên hình, đó là một con chim điêu lớn gấp ba lần những con chim điêu núi bình thường khác.

Khoé miệng sắc bén ánh lên tia lạnh lùng sắc bén, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, nhìn chằm chằm vào Diêu Mộng Cơ, "Đây chính là ngươi ép ta!"

Hắn há mồm phun ra một cái, một viên Kim Đan tỏa ra ánh sáng vàng kim rực rỡ bay ra, trong đêm tối, như là một mặt trời nhỏ màu vàng kim vậy.

Cơn gió yêu quái màu đen đột nhiên lại nổi lên, thế mà ở trên không trung ngưng tụ thành một cái bóng mờ hắc điêu, bay nhào về phía Diêu Mộng Cơ.

Vẻ mặt Diêu Mộng Cơ không thay đổi, trường bào tung bay theo gió, tóc trắng theo gió mà bồng bềnh, như là một lão nhân kiệt ngạo tấu khúc nhạc ngông cuồng!

Tiếng đàn như thủy triều, chặn đứng hắc điêu ngăn ở bên ngoài, hai bên giằng co.