Cao nhân!
Cao nhân tuyệt thế!
Lão già ta sống ba ngàn năm, ba mươi đời, đây tuyệt đối là cao nhân trâu bò nhất mà từ lúc ta chào đời tới nay gặp được!
Có thể gặp được cao nhân bậc này bản thân đã là cơ duyên, còn nếu có thể giao hảo, đó chính là tạo hóa to lớn!
Phát đạt, lão già ta muốn phát đạt!
Mặt mo hắn đỏ bừng, kích động tới không kiềm chế được.
"Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói cao nhân có chỗ phân phó?" Lão giả nhìn về phía Tần Mạn Vân.
Tần Mạn Vân khẽ gật đầu, "Sư tôn, nguyên nhân bởi vì Cửu Vĩ Thiên Hồ, nơi mà cao nhân ẩn cư thường xuyên xuất hiện người tu tiên, cái này tạo thành rắc rối cho cao nhân này."
"Ầm!"
Lão giả lập tức làm cho hòn đá ngay bên cạnh nát thành bột mịn, nổi giận đùng đùng quát lớn: "Gan to bằng trời, gan to bằng trời a! Đám người này là đang đi tìm cái chết!"
Hắn nhìn về phía Tần Mạn Vân, vội vàng nói: "Làm sao mà ngươi bây giờ mới nói cho ta chuyện này, phân phó quan trọng như vậy, nhất định phải hoàn thành ngay đầu tiên mới đúng! Tranh thủ thời gian xuất động tất cả lực lượng của Lâm Tiên đạo cung, cần phải giúp cao nhân giải quyết tốt cái rắc rối này!"
"Cao nhân có còn phân phó gì nữa không?" Lão giả mở miệng hỏi, bên trong giọng nói không khỏi có chút chờ mong.
Cao nhân phân phó cái gì? Đây không phải là chuyện, mà là cơ duyên, là cơ hội lấy lòng cao nhân!
Tần Mạn Vân cắn cắn môi, lúc này mới ngượng ngùng nói: "Sư tôn, cao nhân thích uống Huyền Băng dịch ngàn năm, đệ tử có hứa hẹn với cao nhân, sẽ cung cấp đầy đủ Huyền Băng dịch ngàn năm cho hắn, Bao ... bao ăn no ..."
"Ha ha ha, oa ha ha ha —— "
Ai ngờ, lão giả này không những không đau lòng, ngược lại còn ngửa mặt lên trời cười to, đó là một tin vui.
"Chuyện tốt, chuyện rất tốt a!"
Mặt mũi lão giả đỏ bừng lên, "Huyền Băng dịch ngàn năm này có thể làm cho cao nhân nhớ lại hương vị ở quê nhà, loại tình cảm này không phải bảo bối bình thường có khả năng sánh ngang! Ở trong mắt loại cao nhân này, xem như tặng Tiên khí hắn đoán chừng chắc cũng sẽ không thèm để ý tới, ngược lại Huyền Băng dịch ngàn năm của chúng ta lại lọt vào trong mắt của hắn, đây là trời phù hộ Lâm Tiên đạo cung ta a!"
Sau đó, hắn nói với Tần Mạn Vân những lời nói sâu xa: "Đồ nhi, tu vi của ngươi còn chưa đủ sâu a, không thể ngộ ra hoàn toàn ám chỉ của cao nhân, loại chuyện bao ăn no là được rồi? Nhất định phải đưa toàn bộ Huyền Băng dịch ngàn năm đi tới mới được!"
Đừng nói là Huyền Băng dịch ngàn năm, toàn bộ Lâm Tiên đạo cung tặng cho hắn cũng khong thành vấn đề, thế nhưng là cao nhân có thể để ý tới sao?
"Sư tôn, ta đã hiểu." Tần Mạn Vân một một vể mặt thụ giáo.
Lão giả hài lòng khẽ gật đầu, thân thể hơi chao đảo một cái đã na di ra ngoài gian nhà đá này, "Việc này không nên chậm trễ, nhanh chóng đi giải quyết rắc rối cho cao nhân!"
...
Trên bầu trời của Càn Long tiên triều.
Vô số người tu tiên độn quang bay lượn mà qua, bọn họ hai bên nhìn nhau, đều là cau mày lại.
Chuyện thế nào? Nhiều người tìm tòi lâu như vậy rồi mà ngay cả lông Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng không tìm được?
Không phải chứ, Cửu Vĩ Thiên Hồ độ thiên kiếp, xem như có thể còn sống sót, vậy bản thân chắc chắn cũng sẽ bị trọng thương, có thể ẩn nấp ở đâu?
Đúng lúc này, một đạo kiếm mang từ đằng xay lao nhanh tới, tốc độ cực nhanh.
"Hóa ra là Bạch Tông chủ!"
"Bạch Tông chủ có nhìn thấy tung tích của Cửu Vĩ Thiên Hồ không?"
Sắc mặt Bạch Vô Trần lạnh lùng, ngự kiếm phi hành, tiên khí tung bay, tràn ngập kiếm quang, giống như một kiếm khách vô cùng tiêu sái.
Tin tức hắn đột phá tới Xuất Khiếu kỳ đã lan truyền nhanh chóng, lại thêm hắn ngay từ đầu đã đi tới đây, cùng mọi người tìm kiếm Cửu Vĩ Thiên Hồ, hắn rất tích cực, đã có một chút danh khí, rất nhiều người biết tới.
Mọi người thi nhau nở ra nụ cười mỉm thân thiện với Bạch Vô Trần, thần nghĩ: "Bạch Tông chủ là người tốt a, hắn không chỉ tích cực tìm kiếm ở xung quanh, còn cố ý chia sẻ tin tức với mọi người, chỗ nào đã tìm, chỗ nào không có Cửu Vĩ Thiên Hồ, chỗ nào từng xuất hiện tung tích của Cửu Vĩ Thiên Hồ mọi người nhanh chóng tới nhìn xem vân ... vân, quả thực là vô cùng nhiệt tình."
Tốc độ của Kiếm tu vốn so với người tu tiên bình thường sẽ nhanh hơn rất nhiều, Bạch Vô Trần nhiệt tình như vậy, không chỉ có thái độ tích cực, hơn nữa còn nguyện ý chia sẻ tin tức, quả thực là cung cấp tiên lợi cực lớn cho mọi người.
Lấy giúp người làm vui như vậy, thật sự là một dòng nước trong của giới tu tiên a.
Đầu năm nay, tin tức liên quan tới Cửu Vĩ Thiên Hồ, ai mà không phải che giấu, muốn âm thầm phát tài, có thể vô tư như vậy thì lác đác không có mấy a.
Ngoài Bạch Tông chủ ra, còn có một vị kiếm tu nữa cũng như thế, vị đó tên là Triệu Sơn hà, tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng vẫn hăng hái ở tuyến đầu đúng là khó được.
Hai người bọn họ được ca tụng là song kiếm hợp bích, được người kể chuyện say sưa.
Bạch Vô Trần lạnh lùng khẽ gật đầu với mọi người, sau đó mở miệng nói: "Các vị, gần một trăm dặm về phía tây nam xuất hiện tung tích của Cửu Vĩ Thiên Hồ, lần này, tuyệt đối là tin tức đáng tin, không cần phải nói nhiều lời vô nghĩa, mọi người tranh thủ thời gian xông tới a!"
"Cửu Vĩ Thiên Hồ cuối cùng sắp được tìm thấy sao?"
"Cảm tạ Bạch Tông chủ cung cấp tin tức này, sau này nhớ thường xuyên tới Bích Dung cung làm khách."
"Tin tức quý giá như vậy, Bạch Tông chủ cũng nguyện ý chia sẻ, thực sự là khiến cho chúng ta phải xấu hổ, ân tình này sẽ khắc sâu trong tâm khảm."
Bạch Vô Trần mặt không biểu tình, hiển thị rõ khí độ tông sư một phái, "Các vị đạo hữu khách khí, tranh thủ thời gian lên đường đi."
Trong lúc nhất thời, vô số độn quang bay về phía phương hướng kia mà đi.
Một bên khác, Triệu Sơn Hà cũng ngự kiếm mà đi, vừa bay vừa gào to, "Cửu Vĩ Thiên Hồ xuất hiện, cơ duyên tới tranh thủ thời gian theo ta đi xem một chút!"
Lập tức lại là một làn sóng người tu tiên bị hấp dẫn tới.
Càn Long tiên triều cũng âm thầm hỗ trợ, trong lúc nahát thời vô số người không hẹn mà cùng tập trung lại ở chỗ đó.
Chỉ có điều, không đợi bọn họ chạy tới.
Đã nghe chỗ đó truyền ra một giọng nói già nua, vô cùng uy nghiêm.
"Cửu Vĩ Thiên Hồ, chạy đi đâu? Còn không mau mau hiện ra nguyên hình?"
Soạt!
Lập tức lượng lớn linh lực bao trùm lấy vùng thế giới này, gió ngừng lại, mây ngừng trôi!
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một cái bóng già nua từ từ xuất hiện ở trong không trung, tiên khí bồng bềnh, nhìn xuống chúng sinh.
"Là Diêu Mộng Cơ cung chủ Lâm Tiên đạo cung!"
"Diêu Mộng Cơ đại sư thế mà đích thân tới? Xong xong, vậy thì ao cí thể tranh được với hắn a?"
"Chi chi chi!"
Một tiếng hồ ly hốt hoảng kêu vang lên và thấy một đám mây nhiều màu sắc đang kéo một con hồ ly màu trắng từ từ bay lên.
Con hồ ly đó giống như bị một lực lượng không tên nào đó giam cầm lại, chín cái đuôi phe phẩu điên cuồng, nhưng căn bản không thể làm được gì khác.
Chẳng mấy chốc, Cửu Vĩ Thiên Hồ bị kéo tới giữa không trung, biến mất theo hư ảnh của Diêu Mộng Cơ đại sư.
Thiên địa lại khôi phục lại yên tĩnh.
Mọi người trơ mắt ra nhìn Diêu Mộng Cơ đại sư mang Cửu Vĩ Thiên Hồ đi, nhưng không có một người nào dám ra tay cướp đoạt.
Ai, thực lực không bằng người, cơ duyên lớn hơn nữa cũng không tốt.
Bạch Vô Trần nhìn lên bầu trời, lập tức hùng hùng hổ hổ phàn nàn nói: "Đáng ghét a! Cửu Vĩ Thiên Hồ cứ bị mang đi như vậy, lãng phí nhiều thời gian của ta như vậy một cách vô ích."
Toàn thân hắn tràn ngập hào quang kiếm khí, phá hủy toàn bộ cây cối xung quanh, hiển nhiên hắn đang vô cùng tức giận.
Người tu tiên ở xung quanh thi nhau nói lời an ủi.
"Bạch Tông chủ, nhìn thoáng một chút, Lâm Tiên đạo cung cũng không phải chúng ta có thể đắc tội."
"Đúng vậy a, một Cửu Vĩ Thiên Hồ mà thôi, thôi thôi."
"Bạch Tông chủ bận trước bận sau trong thời gian dài như vậy, tất cả mọi người sẽ nhớ kỹ những việc mà ngươi đã làm."
Bạch Vô Trần tìm kiếm Cửu Vĩ Thiên Hồ tích cực như vậy, còn trợ giúp mọi người rất nhiều, cuối cung lại toi công tay trắng mà về, mọi người tự nhiên rất đồng tình đối với hắn.
Bạch Vô Trần lắc đầu, than thở nói: "Đừng đợi ở đây nữa, ta đi đây!"
Lập tức ngự kiếm mà lên, chớp mắt đã biến mất ngay tại chỗ.
Triệu Sơn Hà cũng thở dài một tiếng, khoát khoát tay, "Ai, tất cả mọi người giải tán đi, giải tán đi."
Ngay sau đó cũng ngự kiếm mà rời đi.
Người tu tiên còn lại đều nhìn nhau, bọn họ vốn bởi vì Cửu Vĩ Thiên Hồ mà tới, lúc này đã không còn mong đợi, cũng không chút do dự nào thi nhau khống chế độn quang mà rời đi ...