Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 51: Thủ đoạn nhỏ của Lý công tử

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Mạn Vân đã kính nể đối với Lý Niệm Phàm tới cực điểm, vô cùng cung kính đứng nguyên tại chỗ, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu khống chế tần suất.

Cô nương này lễ pháp tới có chút quá mức, tám thành là đi ra từ tông phái lớn, giáo dưỡng chính là tốt a.

"Đừng đứng đấy nữa, ngồi xuống đi." Lý Niệm Phàm cười nói: "Tiểu Bạch, đi rót nước cho hai vị cô nương này."

Tần Mạn Vân thật vất vả mới ổn định lại tâm trạng của mình, mở miệng nói: "Lý công tử, tiểu nữ tử không mời mà tới, đã quấy rầy rồi."

"Cũng chưa tới mức quấy rầy, thật ra thì ngược lại ta rất mong chờ các ngươi tới." Lý Niệm Phàm cười nói.

Hả?

Sắc mặt Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân đột nhiên xiết chặt, các nàng tự nhiên nghe được lời nói bóng gió của Lý Niệm Phàm.

Vừa mới ngồi xuống lại không tự chủ được mà đứng lên.

Lạc Thi Vũ cung kính nói: "Lý công tử, công tử có chuyện gì cứ việc phân phó!"

Nội tâm của các nàng vừa căng thẳng lại vừa chờ mong, không biết Lý công tử đến cùng là có chuyện gì, mình có thể giúp một tay sao? Nếu như giúp được việc, chẳng phải là sẽ kết một cái thiện duyên với Lý công tử sao?

Cơ hội như vậy là rất hiếm có!

"Phân phó thế nhưng là không nói tới, các ngươi không cần căng thẳng như vậy." Phản ứng của hai cô nàng này khiến Lý Niệm Phàm cũng có chút xấu hổ, nhiệt tình, quá nhiệt tình.

"Gần đây luôn có người tu tiên độn quang bay tới bay lui ở gần đây khiến cho ta không cách nào đi ra ngoài, đi lên núi đi săn thì càng không thể nào, các ngươi có thể giúp ta đi hỏi thăm một chút đây là có chuyện gì hay không?" Lý Niệm Phàm mở miệng nói.

Những người tu tiên này mặc dù không tới Tứ Hợp viện, nhưng khiến cho Lý Niệm Phàm không thể nào ra ngoài a.

Hắn chỉ là một phàm nhân, ở trong môi trường này vẫn là rất yếu, nếu như không phải bởi vì loại tình huống này, hắn sớm đã mang Đát Kỷ đi ra ngoài dạo chơi rồi, cũng không thể một mực buồn bực ngồi chơi cờ ở trong nhà.

Ám chỉ, ám chỉ của cao nhân tới rồi!

Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân đưa mắt nhìn nhau.

Hai đầu lông mày đều có chút kích động.

Các nàng cũng không cho rằng Lý Niệm Phàm không biết nguyên do trong đó, chỉ có điều, cao nhân đối mặt một đám con kiến hôi sẽ không tự mình ra tay, lúc này mới khéo léo nhắc nhở các nàng.

Đây là đang cho chúng ta có cơ hội biểu hiện a!

Đồng thời, Lạc Thi Vũ có chút áy náy, ở trong khu vực của Càn Long tiên triều, chính mình làm sao lại không để ý tới vấn đề này, còn phải để Lý công tử tự mình nói ra, quá không nên a!

"Lý công tử, trước đó là chúng ta cân nhắc không chu toàn, chuyện này sau này ta sẽ đi xử lý!"

Tần Mạn Vân cũng lập tức hứa: "Ta cũng sẵn sàng chia sẻ lo lắng với Lý công tử a!

Đôi mắt Lạc Thi Vũ sáng lên, vội vàng nói: "Đúng a, có Mạn Vân tỷ tỷ hỗ trợ, đám người kia chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ rời đi!"

Tần Mạn Vân mỉm cười, nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn.

Không sai!

Cao nhân quả nhiên sớm đã tính toán chính mình sẽ tới!

Ảnh hưởng từ Cửu Vĩ Thiên Hô thực sự là quá lớn, khu vực này tập trung nhiều cường giả tu tiên và các thế lực như vậy, dựa vào Càn Long tiên triêu thì chắc chắn không có năng lực xua đuổi toàn bộ đám người này đi, cũng chỉ có Lâm Tiên đạo cung bọn họ mới có thể làm được!

Cao nhân nói "Mọng chờ chúng ta tới", thật ra thì trông mong chính ta tới a!

Tần Mạn Vân chỉ cảm thấy da tóc trê đầu mình giật giật, toàn thân đều nổi lên một lớp da gà, cay đắng mà thầm nói: "Chính mình tám thành sớm đã ở trong ván cờ của cao nhân!"

Thấy các nàng đáp ứng, Lý Niệm Phàm lập tức nở ra nụ cười tươi, "Vậy xin đa tạ rồi, tranh thủ thời gian ngồi xuống đi."

Lúc này, Tần Mạn Vân mới dám dùng ánh mắt còn lại len lén đưa mắt nhìn Lý Niệm Phàm.

Không hổ là cao nhân, ẩn tàng tới giọt nước cũng không lọt, mặt ngoài trông hoàn toàn chính là phàm nhân, không có một chút sơ hở nào!

Nàng ta lại len lén nhìn về phía Đát Kỷ.

Đây chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ đã hóa hình kia sao?

Lúc đầu nàng ta chỉ là tò mò, nhưng cái nhìn này lại để cho cả người nàng ta cũng vì đó mà run lên.

"Điều này, điều này sao có thể?"

Trong mắt của nàng, quanh thân Đát Kỷ giống như bị một lớp sương khói mỏng manh bao phủ kín, những sương mù này khác với sương mù mà bình thường mọi người hay nhìn thấy, chỉ có người có tu vi cao thâm mới có thể phát giác ra được.

Bởi vì những sương mù này đại biểu là đạo vận hiện ra!

Bình thường, chỉ có trong khoảng thời gian ngắn tiếp xúc quá nhiều đạo vận, lúc bản thân khó mà tiêu hóa hết mới có thể xuất hiện loại tình huống này, chỉ có điều quá ít quá ít, rất nhiều người đều cảm thấy loại cách nói này chỉ là chuyện cười, đạo vận vốn là khó có được, làm sao có khả năng nhiều tới để cho người ta không tiêu hóa hết được, đây là đang nghĩ gì vậy?

Nhưng là ... hôm nay nàng ta thế mà gặp được!

Tần Mạn Vân chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ngay cả nước bọt cũng sắp phải bài tiết đi ra, hâm mộ tới không thể nào nghĩ được.

Đây là cơ duyên lớn tới cỡ nào mới có thể tích lũy nhiều đạo vận như vậy a!

Như vậy cũng dễ so một người nghèo gặp phú ông ngàn vạn, không có so sánh thì không có tổn thương.

Ngoài đó ra, Tần Mạn Vân còn chú ý tới tu vi của Đát Kỷ, thế mà đã đạt tới Kim Đan kỳ!

Thời gian Cửu Vĩ Thiên Hồ hóa hình mới chỉ có mấy ngày, hơn nữa Lạc Thi Vũ rõ ràng nói, Cửu Vĩ Thiên Hồ còn bị thiên kiếp tạo ra thương tích, nếu như không có cao nhân cứu giúp thì đã chết, thế mà làm sao đã đạt tới Kim Đan rồi?

Đây là... Bật hack sao?

Tần Mạn Vân nghĩ mãi mà không thể nào hiểu nổi, lấy thế giới quan vốn có của nàng, căn bản nghĩ không ra tại sao lại như vậy.

Tuy nhiên, nàng ta có thể khẳng định rằng, tất cả những thứ này đều có quan hệ với Lý Niệm Phàm!

Lý công tử là người như thế nào, chỉ cần đi theo hắn vậy chính là cơ duyên có mặt ở khắp nơi.

Ánh mắt Tần Mạn Vân lộ ra vẻ hâm mộ, nếu như mình có thể đi theo bên người Lý công tử thì tốt, cho dù chỉ là bưng trà đổ nước, vậy cũng lợi hơn nhiều so với làm Thánh nữ ở bất cứ nơi nào!

Đúng lúc này, một mùi thơm kỳ lạ bay vào mũi của nàng, để tinh thần của nàng ta đột nhiên nghĩ tới.

Gương mắt nhìn lại, không thể không hít vào một ngụm khí lạnh, hoàn toàn ngây dại!

Linh dược tiên thảo đầy sân! Hơn nữa rõ ràng đều là cực phẩm!

Không hề nghi ngờ, bất cứ một gốc nào đó ở trong này, đều đủ để nhấc lên gió tanh mưa máu ở bên ngoài!

Coi như Tần Mạn Vân bản thân làm Thánh nữ ở Lâm Tiên đạo cung, cũng bị loại đại thủ bút này làm cho sợ ngây người.

Quá đẹp, quá rung động, quá giàu có!

"Không được hét lên, bình tĩnh, phải giữ được sự bình tĩnh! Cao nhân không thích người kinh ngạc." Tần Mạn Vân không ngừng nhắc nhở chính mình, liên tục không ngừng hít sâu thở ra đè lại sự kinh ngạc trong lòng mình.

Nàng ta nhìn lướt qua Lạc Thi Vũ ở bên cạnh, phát hiện ánh mắt của nàng ta trống rỗng, đã ngẩn ngơ rồi.

Còn bảo nàng ta không được ngạc nhiên, vậy mà chính mình cũng không gánh được.

Tần Mạn Vân vội vàng rung Lạc Thi Vũ một cái để nàng ta tỉnh táo lại.

Lạc Thi Vũ cảm thấy cổ họng của mình sắp khô khốc lại rồi, không phát ra được lời nào.

Nàng ta là tận mắt chứng kiến Lý Niệm Phàm nhận được linh dược, nhưng là, làm sao cũng không nghĩ tới, Lý Niệm Phàm thế mà lại trồng những linh dược này!

Chỗ quan trọng chính là, những linh dược này không chỉ trồng thành công, hơn nữa còn mọc tới rất tốt, phẩm chất thậm chí còn vượt qua lúc vừa mới đưa tới.

Loại chấn kinh này quả thực giống như nằm mơ.

"Cái này, cái này ..." Lạc Thi Vũ ấp a ấp úng một lúc lâu cũng khó mà nói ra lời, "Lý công tử, công tử trồng những linh dược này sao?"

"Ừm, phí hết một chút thủ đoạn, dáng dấp xem như được." Lý Niệm Phàm khẽ mỉm cười nói.

Hắn thu hết vẻ mặt của Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân vào trong mắt, không thể không có chút đắc ý.

Bản thân mình lựa chọn trồng trọt linh dược làm tăng phong cách bức người lên quả nhiên không sai, nhìn một cái, ngay cả người tu tiên cũng phải kinh hãi.

Mặc dù hắn là phàm nhân, nhưng cũng không muốn bị người coi thường, có thể để cho người tu tiên sùng bái, loại cảm giác này vẫn là rất thoải mái a.

Phí hết một chút thủ đoạn?

Dáng dấp xem như được?

Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ bị câu nói này của Lý Niệm Phàm làm cho da đầu tê dại, ngây ra như phỗng.
« Chương TrướcChương Tiếp »