Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 45: Không thấy thiên địa mênh mông, không biết nhỏ bé thế nào.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Mạn Vân dụi dụi con mắt, còn tưởng rằng xuất hiện ảo giác.

Tập trung nhìn vào, phát hiện Lạc Hoàng thế mà không phải đi một mình, bên người còn có Chung Tú đi theo.

Bọn họ tới đây làm cái gì? Nghe cố sự?

Lạc Thi Vũ tới nghe cố sự còn có thể nói là trẻ tuổi, bọn họ sống hơn mấy trăm tuổi đi, còn nghe cố sự thì đúng là không tưởng tượng nổi.

Hơn nữa Lạc Hoàng vừa rồi còn lên cơn giận dữ, tức đến độ khuôn mặt cũng biến hình, tới bây giờ mới được bao lâu, đã nghĩ tới chuyện nghe cố sự?

Tuy nhiên, nhìn vẻ sốt ruột của Lạc Hoàng, hình như thật đúng là tới nghe cố sự.

Lạc Hoàng tới tương đối muộn, hàng phía trước của quán rượu đã không còn chỗ, hắn cũng không chen, mà là rất khách khí đứng ở mấy hàng phía sau, vẻ mặt chuyên tâm lại cung kính.

Hắn đồng dạng chú ý tới Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân, trực tiếp truyền âm nói: "Thi Vũ, ngươi cũng quá không tốt, tới sớm cũng không biết chiếm chỗ giúp cho cha của ngươi!"

Lạc Thi Vũ trợn trắng mắt, không để ý tới hắn.

Tần Mạn Vân thì trợn tròn mắt, xem loại tình huống này, bọn họ là khách quen của nơi này a, cố sự gì mà ngay cả Lạc Hoàng cũng bị thu hút như vậy.

Nàng ta ý thức được không giống bình thường, vẻ mặt dần dần chuyển thành ngưng trọng, chuẩn bị lắng nghe một cách nghiêm túc.

Mạnh Quân Lương ngồi ở chỗ giữa quán rượu, nhẹ nhàng lật ra một quyển sổ, thản nhiên nói: "Ta nhận ý chỉ của thánh nhân, lấy Lạc Tiên thành làm điểm xuất phát, một đường đi về phía tây truyền đạo cho phàm trần, người có duyên có thể nhập đình chúng ta, trở thành đệ tử đồng hành với ta."

"Tiếp theo của lần trước, Tôn Ngộ Không được lệnh của Ngọc Đế, chưởng quản Bàn Đào viên, Đại Thánh trông một thời gian lâu thì hỏi thổ địa: "Vườn này có bao nhiêu cây?" Thổ địa nói: "Có tổng cộng ba ngàn sáu trăm cây: Một ngàn hai trăm cây ở trước, có hoa li ti và quả nhỏ, ba ngàn năm mới chín, người ăn thành tiên đạo, thân thể tráng kiện nhẹ nhàng. Một ngàn hai trăm gốc ở giữa, hoa tầng tầng lớp lớp, quả ăn rất ngọt, sáu ngàn năm mới chín, người ăn sẽ phi thăng, trường sinh bất lão, Một ngàn hai trăm gốc đằng sau, hạt có màu vàng nhạt vân màu tím, chín ngàn năm mới chín, người ăn vào sống bằng thiên địa." Đại thánh nghe vậy thì vô cùng vui vẻ ..."

Tất cả mọi người trong quán rượu đều mong mỏi, cũng không biết Bàn Đào này đến tột cùng có dáng vẻ gì.

Tần Mạn Vân lúc đầu chỉ là ôm thái độ thử một lần, lại không nghĩ, chỉ là khúc dạo đầu đã hoàn toàn thu hút nàng ta.

Miệng nhỏ khẽ há ra, lộ ra thần sắc thật khó có thể tin.

Bàn Đao? Trên thế giới làm sao có thể có loại Tiên quả này?

Đây chẳng phải là ăn một quả là có thể thành tiên, còn muốn tu tiên làm cái gì?

Tiên quả như thế nàng ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Thi Vũ, thư sinh này nói đúng là thật sao?" Nàng ta nhịn không được mà hỏi.

Lạc Thi Vũ nghe tới mê mẩn, đột nhiên bị cắt ngang có chút không vui, ngươi tốt xấu gì cũng là Thánh nữ của Lâm Tiên đạo cung, làm sao mà ngạc nhiên như vậy.

Tuy nhiên vẫn nhỏ giọng nói lời giải thích: "Tự nhiên là thật, cố sự trên tuyệt đối là chuyện của Tiên giới, hơn nữa rất có khả năng chính là chuyện mà đại nhân vật kia đã trải qua! "

"Tê —— "

Tần Mạn Vân hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân đều nổi lên lớp da gà.

Đây chẳng phải là nói, vị đại nhân vật này từng tiếp xúc Bàn Đào?

Thật là đáng sợ, thật khó có thể tin!

Mạnh Quân Lương cũng không dừng lại, đã nói tới phần sau, "Ngọc Đế rất tức giận, lập tức sai Tứ Đại Thiên Vương, với Lý Thiên Vương, Na Tra thái tử, gọi Nhị Thập Bát Tú, Cửu Diệu tinh quân, Thập Nhị Nguyên Thần, Ngũ phương Yết đế, Tứ trực Công tào, Đông Tây Tinh Đấu, Nam Bắc Nhị Thần, Ngũ Nhạc tứ độc, phổ thiên tinh tướng, cộng mười vạn thiên binh, bố trí mười tám cái thiên la địa võng hạ giới, đi bao vây Hoa Quả sơn, nhất định phải bắt được tên kia về xử phạt..."

Phàm nhân nghe tới như si như say, Lạc Hoàng và những người tu tiên thì cảm thấy rung động khi nghe thấy, trong đầu vang lên ông ông.

Mọi thứ trong cố sự này đang làm mới thế giới quan của họ.

Bàn Đào đã đủ nghịch thiên, không nghĩ ra còn có tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, còn có những quỳnh tương ngọc lộ mà Thiên Đình uống, mỗi một thứ đều có thể để cho người ta trường sinh!

Sắc mặt của bọn họ có vẻ phức tạp, ai có thể nghĩ tới, con đường trường sinh mà mọi người đau khổ truy tìm, đối với người ở trên Thiên cung mà nói lại là chuyện dễ dàng như vậy, một quả đào thôi là có thể làm được.

Nghe tới chỗ lúc Tôn Ngộ Không chỉ riêng một mình thế mà ăn sạch toàn bộ đào trong Bàn Đào viên, hơi thở Tần Mạn Vân không thể không thở hổn hà hổn hển, nội tâm đang la hét: "Chia cho ta một quả, cho dù xanh cũng được a!"

Ngat sau đó, Tôn Ngộ Không lại trộm hết tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, uống cạn sạch tiên tửu, càng làm cho đám người Tần Mạn Vân phải đỏ ngầu cả mắt, có thể nói là nhân thần cộng phẫn.

Phung phí của trời, phung phí của trời a!

Lúc này, xem như Tôn Ngộ Không là nhân vật chính, bọn họ cũng không thể không sinh ra oán niệm.

Ô ô ô, ước ao ghen tị a.

Tuy nhiên, lúc nghe tới Thiên Đình triệu tập nhân mã tiến về Hoa Quả sơn, bọn họ đã không khỏi nín thở và lau mồ hôi thay cho Tôn Ngộ Không.

Nghi hoặc trong nội tâm Tần Mạn Vân sớm đã biến mất không còn tung tích, thay vào đó là rung động thật sâu.

"Thi Vũ nói không sai chút nào, đây không chỉ là kể cố sự, mà là đang truyền đạo!" Tần Mạn Vân hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy bức tranh một cái thế giới mới đang ở trước mặt mình từ từ mở rộng ra.

Nàng ta ngay cả thở mạnh cũng không dám, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Mạnh Quân Lương, một chữ cũng không muốn bỏ qua.

Mười vạn thiên binh vây quét Hoa Quả sơn.

Chỉ nghĩ thôi cũng để cho nhiệt huyết người ta sôi trào, đồng thời trái tim không thể không đập rộn lên, lạnh toàn thân.

Đây chính là mười vạn thiên binh a, cũng chính là mười vạn tiên nhân, ý nghĩa của tiên nhân đối với mọi người ở thế giới tu tiên mà nói thì tự nhiên không cần nói cũng biết.

Quá rung động, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Toàn bộ quán rượu, ngay cả tiếng thở đều giống như không có.

Đánh nhau sau đó quả nhiên không để cho mọi người thất vọng.

Tất cả thần tiên thi triển thủ đoạn tiên nhân, dời núi lấp biển, đấu chuyển tinh di, khống chế lôi đình, thuận tay là có thể thay đổi càn khôn.

Bảy mươi hai loại biến hóa, đấu trí đấu dũng.

Thiên Lý nhãn, Thuật Phong nhĩ, Hỏa Nhãn Kim Tinh, hết thần thông này tới thần thông khác hiện ra ở trước mặt mọi người.

Quá mạnh!

Không hổ là tiên nhân!

Thủ đoạn của người tu tiên so với thì giống như là trò trẻ con, khó mà làm gì được.

Đây chính là thế giới của tiên nhân sao?

Tần Mạn Vân trước kia còn đang bởi vì chính mình làm Thánh nữ của Lâm Tiên đạo cung mà đắc chí, lúc này lại cảm nhận sâu sắc được sự nhỏ bé của chính mình

Nàng ta đột nhiên hiểu ra một chút.

Khó trách vị thư sinh này muốn thiết lập nơi truyền đạo ở thế giới phàm trần, đây rõ ràng là vì rèn luyện tâm tính của ta a!

Lúc ta vừa tới, còn đang vì bị phàm nhân nhìn chằm chằm vào mà bực bội, tự xưng là hơn người một bậc, mà ở trong mắt những tiên nhân kia, ta có khác gì con giun con dế đâu?

"Không cần biết là vị thư sinh này hay là vị đại nhân vật trong miệng Lạc Thi Vũ kia, tu vi bọn họ thông thiên, cuối cùng không phải cũng trở về thân thể phàm nhân để quy ẩn sao?"

Được chứng kiến thiên địa mênh mông, mới có thể lấy tâm bình thường đi đối đãi vạn sự vạn vật, nếu như mình một mực không thể thay đổi tư thái cao cao tại thượng thì chỉ sợ đời này vô duyên với tiên.

Vào lúc này Tần Mạn Vân đột nhiên hiểu ra.

Lạc Thi Vũ ở một bên thì hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Tần Mạn Vân, nàng ta cảm thấy Tần Mạn Vân bây giờ cùng trước đó có chút không giống.

Trước kia các nàng mặc dù là tỷ muội tốt, nhưng thân phận chênh lệch chắc chắn sẽ có một loại cảm giác xa lánh như có như không, vào lúc này, cảm giác xa lánh kia thế mà không còn, nàng ta đột nhiên cảm thấy Tần Mạn Vân thuận mắt hơn nhiều so với trước đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »