Chương 43: Đàn bà phá sản

Tu tiên quan trọng nhất là cái gì?

Không phải linh lực, cũng không phải thiên phú, mà là ngộ đạo!

Đạo là cơ sở của tu tiên, chỉ có cảm ngộ đầy đủ đối với đạo thì mới có thể đột phá bình cảnh.

Có một số người, tư chất tu luyện tuyệt hảo, tài nguyên cũng đầy đủ, nhưng đối với cảm ngộ đạo thì không đủ, như vậy rất có thể cả một đời sẽ bị kẹt ở một cảnh giới.

Bởi vậy đột phá bình cảnh mới là quan trọng nhất!

Đối với rất nhiều người tu tiên mà nói, một cái bình cảnh, bình thường đại biểu chính là cả đời!

Còn nếu cảm ngộ đối với đạo không đủ mà cưỡng ép đột phá bình cảnh thì đó chính là bàng môn tà đạo, rất dễ dàng đi vào con đường của Tà đạo, từ đó nhập ma, kết quả thông thường đều sẽ không quá tốt!

Cũng bởi vậy, đốn ngộ đối với người tu tiên mà nói thì rất trân quý, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, gọi là cơ duyên lớn, tạo hóa lớn cũng không đủ.

Tuy nhiên, một chén trà thế mà có thể để cho người ta ngộ đạo?

Dù là Tần Mạn Vân tới từ Lâm Tiên đạo cung, kiến thức rộng rãi, lúc này cũng cảm giác giống như đang ở trong mơ vậy, không thể tin được.

Ông!

Toàn bộ linh lực trong đại sảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn, linh lực bên ngoài giống như nhận lấy lực hút gì đó, điên cuồng tụ về phía đại sảnh, Lạc Hoàng và Tần Mạn Vân không hẹn mà cùng đưa ánh mắt rơi vào trên người Lạc Thi Vũ vẫn còn đang nhắm mắt.

Đây là... Sắp đột phá!

Từng lớp từng lớp vầng sáng màu vàng kim từ trên người Lạc Thi Vũ nổi lên, trong nháy mắt, những vầng sáng này ngưng tụ thành ngọn lửa màu vàng óng, chính là Kim Đan chi hỏa!

Linh lực vô tận giống như là chất dinh dưỡng của ngọn lửa màu vàng óng này, dũng mãnh lao về phía ngọn lửa, để ngọn lửa bùng nổ.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ đại sảnh đều bị ngọn lửa chiếu thành mà vàng kim.

Lạc Hoàng vội vàng đưa tay, đánh ra mấy cái thủ ấn, ngăn cách tình huống ở nơi này.

Lúc đột phá, tuyệt đối không thể bị bên ngoài quấy rầy tới.

Bình thường người đột phá đều sẽ bế quan từ trước, làm sao sẽ giống như Lạc Thi Vũ, không hiểu ra sao cả đột nhiên lại đột phá.

Chỉ sợ ngay cả chính Lạc Thi Vũ cũng không nghĩ tới, một chén trà lại khiến cho mình đột phá đi.

Đây chính là Kim Đan đại đạo a, vào Kim Đan đại đạo mới xem như bước vào cánh cửa tu tiên!.

Không biết bao nhiêu người cố gắng cả đời đều không thể đạt tới.

Tuy nhiên, mặt mũi Lạc Hoàng và Tần Mạn Vân lại đầy vẻ phức tạp, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại có chút tiếc hận.

Chén trà kia ẩn chứa đạo vận thực sự là quá nồng đậm, xem như bọn họ cũng tiến vào trạng thái đốn ngộ, được ích lợi không nhỏ chứ đừng nói Lạc Thi Vũ trước đó chỉ là Trúc Cơ kỳ.

Loại trà ngon này thế mà để tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi uống, chà đạp a!

Nửa khắc đồng hồ sau, lửa màu vàng kim trên người Lạc Thi Vũ đột nhiên rung lên, sau đó như là chim đi trú về tổ, hội tụ về đan điền của Lạc Thi Vũ mà đi.

Keng!

Giống như có tiếng chuông vang lên, một cái Kim Đan màu vàng kim thành hình ở trong đan điền của Lạc Thi Vũ, đang xoay tròn.

Kim Đan đại đạo, thành!

Lạc Thi Vũ từ từ mở mắt ra, vẫn có chút khó có thể tin.

Chính mình ở lúc quen biết Lý Niệm Phàm vẫn chưa tới Trúc Cơ kỳ, lúc này mới hơn một tháng đi, thế mà thành tựu Kim Đan đại đạo.

Quả thực tốc độ tu luyện còn nhanh hơn so với nằm mơ, nói ra cũng sẽ chẳng có người nào sẽ tin.

Lý công tử có thể ẩn cư ở Càn Long tiên triều, đây là vinh hạnh lớn của toàn bộ Càn Long tiên triều a!

Lạc Thi Vũ đã nghĩ tới một loại khả năng, nhìn vào Lạc Hoàng nói: "Cha, trà này có phải là..."

Phù phù!

Thân thể Lạc Hoàng lảo đảo một trận, đặt mông ngồi xuống trên ghế.

Sắc mặt của hắn đột nhiên tái nhợt, vừa rồi hắn chỉ lo chấn kinh, còn chưa kịp nghĩ lại, lúc này nghĩ tới một loại khả năng, chỉ cẩm thấy đầu óc đều muốn nổ tung.

"Tú, cái này, cái này ... Lá trà này ngươi là tìm được ở đâu?" Ngón tay Lạc Hoàng run rẩy, gần như là mang theo tiếng khóc nức nở mà hỏi.

Tâm trạng Chung Tú cũng hơi lồi lên, "Ta tìm được ở nơi sâu nhất trong bảo khố của tiên triều, thấy ngươi giấu nó ở trong một cái góc, liền ..."

"Ngươi cái đàn bà phá sản này!" Lạc Hoàng chỉ vào Chung Tú, sắc mặt có chút biến dạng và đau khổ, quát: "Lá trà này thế nhưng là của Lý công tử tặng a, ta còn không nỡ lấy ra để mà uống một chút, đây là bảo vật vô giá, là mệnh căn của ta a!"

Lá trà tổng cộng chỉ có một cân, cái này trực tiếp mất đi ba chén, ta sống thế nào a.

Tần Mạn Vân này thực sự là gặp vận may, thế mà trời đất xui khiến thế nào lại uống được tiên trà như thế.

Trừ khi là đầu óc có vấn đề mới có thể lấy ra loại tiên trà này tới cho khách nhấm nháp.

Lạc Hoàng càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, thiếu chút nữa thì chảy cả nước mắt ra.

Tần Mạn Vân ở một bên có chút xấu hổ, tuy nhiên vẫn là nhịn không được mà mở miệng nói: "Lạc Hoàng, lá trà này có thể tặng ta một chút hay không, ta biết đây là bảo bối, có thể để Lâm Tiên đạo cung cầm đồ vật tới trao đổi. "

"Trao đổi? ngươi đổi được nổi sao? Ngươi uống bảo bối của ta, đi mau, đi nhanh lên! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!" Lạc Hoàng đang nổi nóng, như là một cái thùng thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung lên.

Tần Mạn Vân không lời nào để nói.

Trà có thể để người ta ngộ đạo, giá trị căn bản là không có cách đánh giá, bên trong Lâm Tiên đạo cung tuy rằng tồn tại bảo bối cùng cấp bậc, nhưng không có khả năng lấy ra để trao đổi.

Lạc Thi Vũ kéo lấy Tần Mạn Vân, thè lưỡi nhỏ giọng nói: "Mạn Vân tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, cha ta muốn nổ, trước tiên trốn đi thì tốt hơn."

Tần Mạn Vân đi theo Lạc Thi Vũ vào phòng, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên trở nên nghiêm túc, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lạc Thi Vũ, ngưng trọng mà hỏi: "Thi Vũ, ngươi nói cho ta, lá trà kia các ngươi là có được từ chỗ nào vậy?"

Ở trên đường đi tới Lạc Thi Vũ đã chuẩn bị xong một câu trả lời đối phó, mở miệng nói: "Có được từ bên trong một cái bỉ cảnh cách đây năm mươi năm về trước, cha ta một mực không nỡ uống, không nghĩ tới hôm nay mẹ ta bị trời đất xui khiến mà lấy ra."

"Thi Vũ, ta giống như là người dễ dàng bị lừa như vậy sao?" Tần Mạn Vân buồn cười mà lắc đầu, nhìn vào Lạc Thi Vũ, "Ta thế nhưng là từ bên trong miệng Lạc Hoàng nghe được ba chữ Lý công tử, hắn là ai?"

Lạc Thi Vũ hoảng hốt trong lòng, vội vàng nói sáng chuyện khác: "Ai nha, ngươi chắc chắn là nghe nhầm rồi, không phải ngươi muốn tìm Cửu Vĩ Thiên Hồ sao, ta đi cùng với ngươi."

Dứt lời, nàng ta chuẩn bị đi ra ngoài.

Tuy nhiên lại bị Tần Mạn Vân giữ lại.

"Thi Vũ, ngươi hẳn phải biết không gạt được ta, ngươi một ngày không nói, ta cứ đợi ở chỗ này, một ngày nào đó có thể điều tra ra." Ánh mắt Tần Mạn Vân nhìn thẳng vào Lạc Thi Vũ, nàng ta có một loại cảm giác, đây tuyệt đối sẽ là một bí mật vô cùng lớn!

Lạc Thi Vũ cau mày, một mặt xoắn xuýt.

Cuối cùng, cũng chỉ có thể thở dài trong lòng.

Lần này chẳng những mất đi một chén trà, ngay cả sự tồn tại của Lý công tử cũng bị bại lộ, thiệt thòi lớn.

Lạc Thi Vũ hít sâu một hơi, trọng giọng nói mang theo kính nể, ngưng trọng nói: "Mạn Vân tỷ tỷ, thật ra thì ... chuyện này liên quan tới một nhân vật rất lớn."

"Nhân vật rất lớn?"

Tâm trạng Tần Mạn Vân hơi nhảy một cái, không hiểu vì sao, lông tơ toàn thân thế mà không tự chủ được đều dựng đứng cả lên.

Nếu là trước kia, nàng ta có thể cảm thấy Lạc Thi Vũ ở Càn Long tiên triều chưa từng thấy qua việc đời mà kinh ngạc thì sẽ không để ở trong lòng.

Nhưng là, sau khi thưởng thức được lá trà ẩn chứa đạo vận kia, nàng ta biết, Lạc Thi Vũ tuyệt đối không có phóng đại!

"Thật ra thì, ngươi không cần tìm Cửu Vĩ Thiên Hồ nữa, sau khi nàng ta được đại nhân vật kia cứu thoát khỏi thiên kiếp thì đi theo bồi bạn bên cạnh đại nhân vật đó." Nói tới Cửu Vĩ Thiên Hồ, Lạc Thi Vũ không tự chủ được mà toát ra thần sắc hâm mộ, làm bạn ở bên cạnh Lý công tử, đó là chuyện hạnh phúc tới dường nào a.

"Cứu thoát khỏi thiên kiếp?" Tần Mạn Vân trợn tròn mắt không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tin mà hỏi: "Điều này sao có thể? Đại nhân vật đó là cảnh giới gì? Chẳng lẽ là tiên nhân?"

Lạc Thi Vũ lắc đầu, khẽ nói: "Không phải tiên nhân, mà là ... trên cả tiên nhân!"