Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 34: Lý công tử đây là đang chỉ điểm ta sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên trong Tứ Hợp viện.

Tâm trạng của Lý Niệm Phàm bây giờ đang rất tốt.

Chỉ vì trong nhà cuối cùng có nhiều thêm một người.

Nhiều năm qua như vậy, hắn vẫn luôn lẻ loi một mình cho nên khó tránh khỏi cảm giác cô đơn.

Mặc dù trước đó đã đón không ít khách tới chơi, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là khách, hơn nữa còn là người tu tiên, nghiêm túc để mà nói thì bọn họ và chính mình không phải người của một thế giới.

Chỉ có hôm nay, Tứ Hợp viện cuối cùng đã đón chủ nhân thứ hai của nó, còn là một vị nữ chủ nhân xinh đẹp như vậy.

Lý Niệm Phàm tuy rằng không phải hội thích ngoại hình, nhưng có ai mà không hy vọng vợ của mình sẽ xinh đẹp đây.

Nếu đặt ở kiếp trước, cuốc sống của mình xem như đã toàn vẹn, lão thiên cũng không tệ đối với mình a.

Lúc này, Lý Niệm Phàm đang giới thiệu cho Đát Kỷ về bố cục của Tứ Hợp viện.

Không ngoài phán đoán của Lý Niệm Phàm, theo giới thiệu dần dần thì trên khuôn mặt xinh đẹp của Đát Kỷ cũng dần dần hiện ra vẻ kinh ngạc.

Trong lòng hắn có chút đắc ý, những thứ đó đều là hệ thống ban tặng, hệ thống tuy rằng có hố một chút, nhưng những thứ ban tặng cho hắn đều rất chất lượng còn mang theo phong cách bức người, hơn nữa nhiều đồ đạc trang trí đều mang phong cách của kiếp trước, đoán chừng toàn bộ thế giới tu tiên này đều không có nơi nào xa hoa như chính nơi này của mình.

Phải biết, ngay cả những người tu tiên kia đi tới nơi ở này của chính mình thì cũng phải sợ hãi thán phục.

Một đợt khoe của này rất chi là thành công.

Sau đó chính là giới thiệu thành viên trong nhà.

Lý Niệm Phàm chỉ vào Đại Hắc nói: "Con chó đen này gọi là Đại Hắc, rất thông minh, Đại Hắc, vẫy đuôi với Đát Kỷ đi."

Đại Hắc một mặt lạnh lùng, tuy nhiên vẫn nghe theo lời của Lý Niệm Phàm mà đung đưa cái đuôi qua trái qua phải.

Đát Kỷ cũng vẫy tay đầy thân thiện đối với Đại Hắc.

"Tiếp theo là một thành viên khác nữa, chính là quản gia của Tứ Hợp viện."

Lý Niệm Phàm có chủ trương khoe khoang cho nên nói với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch tới, sau này Đát Kỷ sẽ ở nơi này, nhớ rõ phải nghe lời có biết hay không?"

Tiểu Bạch cúi đầu rất lịch sự rồi nói, "Tiểu Bạch bái kiến nữ chủ nhân, xin vấn an nữ chủ nhân."

Khóe miệng Đát Kỷ khẽ mở ra, ánh mắt có chút ngốc trệ, kinh ngạc nói: "Khí linh?"

"Không phải là khí linh, là mộtk loại công nghệ cao, sau này có chuyện gì cứ phân phó cho Tiểu Bạch đi làm, nó biết làm rất nhiều việc." Lý Niệm Phàm giải thích.

Đát Kỷ hiển nhiên không có nghe vào lời giải thích của Lý Niệm Phàm, nàng ta thấy được quá nhiều sự không tầm thường ở nơi này, đồ vật được chất đống một cách tùy tiện ở một cái góc thôi khả năng cũng có thể so sánh với bảo bối Tiên khí, nếu như còn coi Lý Niệm Phàm trở thành một người phàm nhân bình thường thì đó chính là thật ngốc.

Chỉ sợ ngay cả Tiên cung cũng không thể so với nơi này.

Khó trách đám người tu tiên kia sẽ dùng đủ kiểu để lấy lòng Lý công tử, hóa ra Lý công tử là một vị cao nhân ẩn sĩ!

Đối tượng mà chính mình vẫn luôn muốn báo ân lại là một vị đại lão, tâm trạng của Đát Kỷ trở nên vô cùng phức tạp.

Nàng ta vốn nghĩ rằng sau khi biến hóa thành người thì sẽ gả cho Lý Niệm Phàm, sẽ sinh con dưỡng cái cho hắn, cầu trời phù hộ cho cuộc sống của mình được bình an.

Thế nhưng hiện tại ... Lý công tử có thể để ý tới chính mình sao?

Đát Kỷ thấp thỏm dò hỏi: "Lý công tử, ta thật có thể ở lại chỗ này sao?"

"Đương nhiên có thể, ngươi yên tâm đi, cứ xem nơi này như là nhà của mình vậy là được rồi." Lý Niệm Phàm cười nói.

"Tạ ơn Lý công tử, ta nhất định sẽ phục vụ tốt cho công tử." Đát Kỷ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trong lòng đã hạ quyết tâm, chính mình đã không có năng lực báo ân vậy thì thông qua những phương thức khác để báo đáp lại, làm trâu làm ngựa cũng sẽ không ngại.

"Không phải phục vụ, chúng ta là đối đãi bình đẳng với nhau." Lý Niệm Phàm có chút không biết nói gì.

Mặc dù Đát Kỷ tỏ ra rất vui khi nói sẽ phục vụ chính mình, nội tâm của chính mình cũng rất thoải mái, nhưng Lý Niệm Phàm vẫn cảm thấy còn cần phải uốn nắn tư tưởng của nàng.

"Lý công tử, công tử đã cứu ta một mạng, còn bằng long thu giữ ta ở lại đây, ta chắc chắn phải làm trâu làm ngựa để báo đáp, làm sao có ý nghĩ đối đãi bình đẳng với công tử?" Đát Kỷ nước mắt đầm đìa nhìn vào Lý Niệm Phàm, cắn môi nói: "Chẳng lẽ công tử là muốn đuổi ta đi sao?"

Ở trong lòng của nàng ta còn nói thêm một câu: "Khả năng công tử quên trước đây thuận tay cứu được một con tiểu hồ ly đi, nhưng ta thì ta không dám quên!"

Tính cả lần này, Lý Niệm Phàm đã cứu được hai cái mạng cho nàng ta, mà bây giờ còn bằng lòng thu giữ nàng ta, tương đương với để nàng ta tránh khỏi sự đuổi bắt của mọi người, tương đương với lại cứu nàng ta thêm một mạng, lòng tốt như thế đời này hiếm có.

Lý Niệm Phàm thấy Đát Kỷ một lời không hợp là muốn khóc lên chỉ có thể bất đắc dĩ nói ra: "Vậy thì theo ngươi đi."

Nhìn một chút, nữ tử thời cổ đại thật là tốt bao nhiêu, rất ngây thơ a.

"Đúng rồi, ngươi có biết chơi cờ không?" Lý Niệm Phàm đột nhiên hỏi.

Hắn có chút ngứa nghề.

Hoạt động giải trí ở nơi này thực sự là quá ít, chơi cờ như thể chính là niềm vui thú mà Lý Niệm Phàm khó có được vậy.

Bình thường đều đánh cờ với Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch chỉ là một người máy, đánh cờ với nó thì chẳng có cảm giác gì cả, không khác gì chơi với máy cả, không có gì thú vị khi chơi cờ với người thật.

"Ta không giỏi lắm đâu." Đát Kỷ có chút xấu hổ.

"Không sao cả, ta có thể dạy cho ngươi." Lý Niệm Phàm mỉm cười và nói.

Lập tức lấy bàn cờ ra, chơi cờ ngay trên bàn đá ở nội viện.

"Tiểu Bạch, đi ép hai ly nước dưa hấu tới đây." Lý Niệm Phầm phân phó Tiểu Bạch.

Nữ nhân chắc chắn sẽ đều thích uống loại nước trái cây này.

Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ ngồi đối diện nhau, Lý Niệm Phàm cầm quân cờ màu đen, Đát Kỷ thì cầm quân cờ màu trắng.

"Lạch cạch."

Lý Niệm Phàm là người đi nước cờ đầu tiên.

Quân cờ vừa mới hạ xuống bàn cờ, thần sắc Đát Kỷ đột nhiên sững sờ lại, mọi thứ trước mắt đều theo đó mà xảy ra biến hóa.

Trong mắt của nàng, bàn cờ trước mặt nhanh chóng phóng lớn lên, mọi hoàn cảnh xung quanh lập tức biến mất, như thể trên thế giới này chỉ còn lại có màu đen và màu trắng vậy.

Hai màu sắc liên tục đan xen vào nhau, thế mà tràn ngập vận vị đại đạo.

"Đây là ... đạo âm dương?"

Trong lòng Đát Kỷ chấn động dữ dội, đạo âm dương gần như là ép tới khiến nàng ta không thở nổi, mỗi một nước cờ hạ xuống đều vô cùng khó khăn.

Chẳng mấy chốc, đầu nàng ta đã đầy mồ hôi, ngay cả sức hạ cờ cũng không có.

Mặc dù nàng ta đã mất hết tu vi, nhưng dù sao thì cũng có ngàn năm tu hành, cảnh giới vẫn còn, tuy nhiên, đạo của nàng ở trước mặt Lý Niệm Phàm thế mà gần như không có gì.

Thế này sao lại là đang chơi chờ, đây rõ ràng là đang luận đạo a!

"Xem ra ngươi thực sự không thể chơi cờ." Lý Niệm Phàm thở dài nói.

Ban đầu hắn chỉ cho rằng Đát Kỷ chỉ là đang khiêm tốn mà thôi, không nghĩ ra vậy mà là thật.

"Ta tới dạy ngươi đi, ngươi có thể hạ cờ vào nơi này, như vậy, ở chỗ này áp chế vị trí của ta, tiến có thể công mà lui thì có thể thủ, bước tiếp theo thì cờ đen có thể làm chính là hạ vào chỗ này, ngươi có thể ..."

Lý Niệm Phàm vừa giảng giải vừa biểu diễn cho Đát Kỷ xem, khuyên bảo tận tình.

Mắt Đát Kỷ thì không chớp mà nghe lấy.

Trước mặt của nàng, thế giới trắng đen kia không ngừng quấn vào nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, giống như thiên biến vạn hóa, trắc trở nhưng có dấu vết mà lần theo, nhiều chỗ khiến cho Đát Kỷ được mở mang tầm mắt, hóa ra ... đây mới thực sự là đạo!

"Chẳng trách lúc mình hóa hình không ngăn cản được thiên kiếp, hóa ra đạo mà chính mình đi là đi nhầm." Tâm trạng Đát Kỷ vô cùng kích động đồng thời cũng cảm động, "Lý công tử thật sự là chỉ bảo tận tình, hắn chắc chắn là thấy ta không thể vượt qua thiên kiếp cho nên lúc này mới mượn cơ hội này giảng đạo cho ta, đây là đang chỉ điểm cho ta sao?"

Chỉ là nghe giảng giải, cảnh giới của nàng thế mà tăng lên không kiểm soát được, một khi thương thế trong cơ thể mình khỏi hẳn, nàng ta cảm thấy chính mình chẳng mấy chốc là có thể khôi phục thời kỳ đỉnh phong thậm chí còn càng hơn lúc trước!

Lý Niệm Phàm nói tới có chút miệng đắng lưỡi khô, vừa đúng lúc Tiểu Bạch bưng hai ly nước dưa hấu tới.

"Uống nước trái cây trước đi, ngươi chắc chắn sẽ thích."

Đát Kỷ khẽ gật đầu, trong đôi mắt còn có chút hoang mang.

Lý Niệm Phàm giảng giải đã rất cẩn thận rồi, nhưng đại đạo chí lý thực sự là thâm ảo quá mức, rất nhiều chỗ nàng ta vẫn cảm thấy tối nghĩa khó hiểu, rõ ràng ở gần ngay trước mắt, thế mà vẫn có một đám sương mù che chắn mất, không để cho nàng ta có thể nhìn thấy bản chất của vấn đề.

"Ai, ngộ tính của mình thực sự là quá kém." Đát Kỷ có chút xấu hổ với sự dạy bảo tận tình của Lý Niệm Phàm.

Nàng ta đặt ánh mắt rơi vào trên ly nước dưa hấu trước mặt.

Trong ly thủy tinh trong suốt, nước đỏ rực phản chiếu ánh nắng chói chang dưới ánh nắng mặt trời, mà cái ly này giống như là trải qua ướp lạnh xử lý, bên ngoài được bao phủ bởi những giọt nước nhỏ, chỉ nhìn thôi đã mang đến cho người ta cảm giác mát lạnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »