Chương 18: Tiên ngọc này không tệ, có thể dùng làm đèn điện!

Có thể khơi dậy cảm giác thèm ăn của người tu tiên, món này thật sự chỉ là cháo gạo trắng thôi sao?

Đây là câu hỏi sâu thẳm trong lòng của ba người Bạch Vô Trần.

Lúc này, Bạch Lạc Sương đã ăn hết một bát cháo, sờ vào bụng của mình, cảm giác no nê thỏa mãn khiến khuôn mặt của nàng ta hiện ra vẻ tràn đầy hạnh phúc.

"Hô..."

Nàng ta thở một hơi dài nhẹ nhõm, đang chuẩn bị mở miệng nói lời cảm tạ thì toàn thân lại đột nhiên phát lên một luồng hơi ấm.

Linh lực trong cơ thể nàng ta bắt đầu mất kiểm soát, đầu óc nàng ta lập tức trống rỗng, thay vào đó là cảm giác huyền diệu và bí ẩn.

"Ong ong ong!"

Trong tai của nàng ta giống như vang lên tiếng của đại đạo, từ bên ngoài nhìn vào, cả người nàng ta đều trở nên có chút mờ mịt hư ảo.

"Đây, đây là..."

Ba người Bạch Vô Trần trợn tròn mắt, hoàn toàn sợ ngây người.

Đốn ngộ!

Đây là đốn ngộ!

Hô hấp của bọn họ trở nên vội vã khác thường, thiếu chút nữa thì lên tiếng gào thét.

Vì sao lại đột nhiên đốn ngộ?

Trong nháy mắt, bọn họ nghĩ tới rất nhiều, ánh mắt thi nhau rơi vào trên nồi cháo gạo trắng ở trên cái bàn đá kia.

Đây cũng không phải là cháo bình thường, ăn ngon còn chưa tính, bên trong cháo này thế mà còn ẩn chứa tiếng nói của đại đạo!

Hai tay Lâm Thanh Vân không thể không nắm chặt lại, vẻ mặt biến hóa không ngừng, nội tâm hiện ra vẻ hối hận vô cùng sâu sắc, hận không thể vả cho chính mình một cái bạt tai.

"Chính mình thật là ngu xuẩn, cao nhân bực này, đồ ăn làm sao có thể là cháo gạo trắng bình thường đây? Đối với cao nhân bực này mà nói, xem như rác rưởi của hắn cũng sẽ dẫn tới vô số người tranh đoạt a? Thế mà vừa rồi chính mình lại có thể bỏ qua cơ hội ăn cháo gạo trắng, a a a, làm sao mà ta có thể ngu như vậy chứ!"

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nàng ta xem như quỳ liếʍ cũng phải liếʍ hết một bát cháo gạo trắng.

Sắc mặt của Bạch Vô Trần và Tô Nhã cũng đều hiện ra vẻ khổ sở, nghĩ tới biểu hiện của nữ nhi mình vừa rồi, nàng ta ám chỉ đến đã rất rõ ràng như vậy rồi thế mà tại sao chính mình lại từ chối ăn cháo đây? Ai, đã bỏ lỡ một lần tạo hóa lớn kinh thiên a!

Không biết bây giờ mở miệng xin còn có thể kịp hay không a.

Ba người bọn họ miệng ngập ngừng, chuẩn bị đánh bạc thể diện đi xin một bát cháo gạo trắng.

Tuy nhiên, đúng lúc này Lý Niệm Phàm đã đứng dậy, bưng nồi cháo kia lên.

"Đại Hắc, tới dùng cháo."

Một con chó đen vội vàng từ hậu viện chạy như bay đâm đầu vào trong chậu đựng thức ăn cho chó của mình, đối với cháo gạo trắng bên trong chính là ăn như gió cuốn.

Hồng hộc.

Ăn tới cái là quên cả đất trời.

Ba người Bạch Vô Trần lập tức cứng đờ, hốc mắt đỏ ngầu như muốn lòi ra nhìn chằm chằm vào Đại Hắc, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nuốt nước bọt.

"Đây chính là cháo ẩn chứa đạo vận a! Làm sao lại có thể để cho một con chó ăn, không ... không ...!"

Bọn họ đang la hét trong lòng, hận không thể để cho chính mình thay vào đó.

Đại Hắc đang hưởng thụ thức ăn ngọn thì đột nhiên cảm nhận dường như bị ba người nhìn chằm chằm vào, động tác ăn cháo dừng lại, đưa mắt nhìn vào ba người kia, sau đó quay đầu, để cái mông hướng về phía ba người, tiếp tục hưởng thụ món ăn ngon của mình.

Vẻ mặt đó, giống như là sợ ba người này tới tranh của nó vậy.

"Ta ..." Vẻ mặt ba người Bạch Vô Trần kìm nén tới đỏ bừng, cũng không dám phát tác.

Lý Niệm Phàm để ý tới sắc mặt của ba người, không thể không cảm thấy ngạc nhiên mà hỏi: "Các ngươi sao vậy?"

"Không, không sao!" Khóe miệng Bạch Vô Trần giật giật một cái, cười khổ mà nói.

Nội tâm của bọn họ đều đang rỉ máu, và họ chỉ có thể chuyển hướng sự chú ý của mình bằng cách nhìn xung quanh.

Nhưng lúc này thấy một góc trong viện tử, con ngươi của bọn họ lại co rụt lại, nhìn chòng chọc vào thanh trường kiếm màu đen ở góc tường, xác nhận năm lần bảy lượt.

Trụy Ma kiếm, tuyệt đối là Trụy Ma kiếm!

Bạch Vô Trần xác định chính mình không nhận nhầm, Trụy Ma kiếm ở bên ngoài nhấc lên vô số gió tanh mưa máu, lúc này thế mà lại bị người ném vào góc tường một cách tùy ý tới như vậy.

Trụy Ma kiếm mặc dù là ma kiếm, nhưng ẩn chứa lực lượng vô tận, có thể so với Linh khí Cực phẩm, là bảo bối mà vô số người tranh đoạt a.

Lâm Thanh Vân khe khẽ mà hỏi: "Lý công tử, thanh kiếm kia..."

"Thanh kiếm kia không biết vì sao lại xuất hiện ở cửa nhà ta, ta thấy nó tương đối sắc bén nên dùng để đốn củi cũng không tệ." Lý Niệm Phàm thuận miệng nói.

Nhặt?

Đốn củi?

Bạch Vô Trần cười khổ trong lòng.

Hắn đương nhiên biết thanh kiếm này tại sao lại xuất hiện ở ngoài cửa nhà của Lý Niệm Phàm, ý tứ mà cao nhân muốn nói chính là Kiếm Ma đối với hắn mà nói thì căn bản chính là không khí, không phải chẳng khác nào là nhặt được sao?

Về phần Trụy Ma kiếm được cao nhân dùng để đốn củi, bọn họ ngược lại là cảm thấy bình thường, đây đã tính là một loại vinh hạnh đặc biệt rồi.

Lâm Thanh Vân không biết nên hình dung tâm tình của chính mình vào lúc này như thế nào, số lần giật mình của nàng ta từ nhỏ cho tới bây giờ cộng lại đều không nhiều bằng số lần giật mình trong ngày hôm nay.

Đây chính là thế giới của đại lão?!!!

"Hô ~ "

Bạch Lạc Sương mở mắt, trong đôi mắt đẹp còn có chút mê mang, sau đó thì chuyển biến thành chấn kinh.

Trúc Cơ trung kỳ!

Chính mình chỉ là ăn vào một bát cháo, thế mà lập tức từ Trúc Cơ sơ kỳ đột phá tới Trúc Cơ trung kỳ.

Nàng ta ý thức được, bát cháo kia dùng không chỉ là linh thủy mà ngay cả gạo còn có dưa muối kia cũng đều không phải là thứ bình thường!

Những thứ này giống y như cao nhân, nhìn qua bề ngoài thì là phàm nhân nhưng kỳ thực là cao không thể chạm.

Bạch Lạc Sương kiếm được một món hời lớn, vội vàng đứng người lên, kinh hỉ nói: "Cám, cám ơn Lý công tử."

"Một bát cháo mà thôi, có gì mà phải cám ơn."

Lý Niệm Phàm lắc đầu, nha đầu này cái gì cũng tốt, thế nhưng là rất dễ dàng ngạc nhiên, chỉ là một bát cháo mà thôi, sao mà phải vui mừng tới như vậy chứ.

Bạch Vô Trần lấy ra một cái hộp gỗ, mở miệng nói: "Lý công tử, lần trước tiểu nữ từ nơi này của công tử mang về một bức họa, bức họa đó mang tới cho chúng ta rất nhiều lợi ích, để tỏ lòng cảm tạ, đây là một chút tâm ý của chúng ta, còn xin tuyệt đối không nên ghét bỏ."

"Các ngươi thật sự là quá khách khí."

Lý Niệm Phàm cảm thấy vui mừng, tới thì tới thế mà còn mang theo lễ vật.

Xem ra bọn họ là người thực sự yêu thích họa.

Hắn cũng không có già mồm, mở hộp ra thì thấy một khối ngọc thạch hình kiếm đang nằm ở bên trong.

Ngọc thạch này không biết là làm bằng vật liệu gì, thế mà có như là nguồn sáng, liên tục phát ra ánh sáng màu trắng, sáng nhưng không chói mắt, trong có chút kỳ quái.

Lâm Thanh Vân dùng tay che miệng của mình lại, đôi mắt nàng khó có thể tin nhìn vào Bạch Vô Trần, nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn.

Kiếm Hà Tiên ngọc, đây chính là bảo vật trấn tông của Vạn Kiếm tiên tông, bảo bối có thể để người ta lĩnh ngộ kiếm ý trở thành Kiếm Tiên, Bạch Vô Trần thế mà cứ đơn giản như vậy mà lấy ra tặng người?

Đối với kiếm tu mà nói, khối ngọc này tuyệt đối là bảo vật vô giá!

Sắc mặt của Bạch Vô Trần thì lại bình tĩnh.

Hắn cũng có suy nghĩ của chính mình.

Vạn Kiếm tiên tông vốn chính là Lý Niệm Phàm cứu, hơn nữa, một bức họa nháp của Lý Niệm Phàm có giá trị thế nhưng là quý giá hơn so với Kiếm Hà Tiên ngọc này nhiều.

Kiếm Hà Tiên ngọc đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà nói đã không có quá nhiều tác dụng, nhưng một bức họa của Lý Niệm Phàm, đừng nói là Nguyên Anh kỳ, xem như Xuất Khiếu kỳ, Độ Kiếm kỳ, thậm chí là tiên nhân cũng không dám không nhìn.

Nếu như nói Kiếm Hà Tiên ngọc có thể để Vạn Kiếm tiên tông vạn năm không suy thì một bức họa kia của Lý Niệm Phàm có thể để Vạn Kiếm tiên tong ngàn vạn năm không suy!

Vậy ta muốn Kiếm Hà Tiên ngọc này thì có ích lợi gì?

Lý Niệm Phàm lấy Kiếm Hà Tiên ngọc từ trong hộp ra, đặt ở trong tay quan sát cẩn thận.

Vừa cầm vào tay ta cảm thấy lạnh và ấm, cảm thấy rất dễ chịu.

Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, khẽ mỉm cười nói: "Thứ này không tệ, vừa đúng có thể dùng tới làm đèn điện chiếu sáng buổi tối cho ta."

Thật không hổ là cao nhân.

Kiếm Hà Tiên ngọc thế mà chỉ dùng để chiếu sáng, tuy nhiên vừa nghĩ tới Trụy Ma kiếm chỉ được dùng để đốn củi, bọn họ lập tức bình thường trở lại.