Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Hi Kỷ

» Tác Giả: Diệp Tiếu
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 5.67 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 3 Bình chọn
Thể loại: ngược tâm, SE *thể loại doạ người nghe ghê thế chứ tớ đọc chả thấy ghê*
Converter: Diệp Lam Khuê (Thanh Nguyên Các)
Edit: Đông Thần Thần aka Miyuki
Beta: Diệp Lam Khuê

Hồng tụ [1] lạnh lẽo, vườn ngự uyển thẳm sâu. Thiếu nữ đứng trước cửa cung, trong mắt dần dần nhuốm vẻ bi thương.

“Ngươi vẫn thực sự muốn theo ta vào?” Thiếu nữ mặc áo xanh đứng trước thấp giọng dò hỏi.

“Ta yêu vinh hoa phú quý từ nhỏ, đã theo công chúa đi vào, vậy tất nhiên là theo vinh hoa phú quý.” Thiếu nữ phía sau cúi đầu, nâng mắt cười đáp.

Thiếu nữ mặc áo xanh phía trước nhẹ nhàng thả lỏng đôi mày, chậm rãi nói: “Ngươi không cần câu nệ như vậy, ta biết ngươi không yên lòng về ta. Nhưng nếu ngươi theo ta vào, ta lại cũng không yên lòng về ngươi.”

“Vậy thì chúng ta rời khỏi đây.”

“Không.” Thiếu nữ áo xanh lập tức gạt bỏ, ngẩng đầu lên, ngửa đầu nhìn bức tường cao vυ"t nguy nga trước mắt: “Ninh An, đã có thân phận này, tất phải lợi dụng triệt để. Tính mạng của Thanh Ngôn và già trẻ lớn bé cả nhà họ Ninh, ta muốn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu.”

Dứt lời, sau khi phía trước được thông báo, cửa cung từ từ mở ra. Thiếu nữ mặc áo xanh nhẹ giọng cười: “Ninh An, nếu ngày nào đó ta bất hạnh chết trong bức tường cung cấm này, ngươi cứ tự mình rời đi nhé.”

“Không.” Tiếng thì thào của thiếu nữ, như một lời thề, chầm chậm rơi xuống chốn hoàng cung như loài dã thú sẵn sàng mai phục, nhiều năm về sau, dường như vẫn còn nghe thấy: “Nếu ngươi chết rồi, ta sẽ thay ngươi sống sót, báo thù cho ngươi.”

[1] Hồng tụ: nghĩa đen là ‘cánh tay áo màu đỏ của thiếu nữ’, trong văn học, ‘hồng tụ’ là hình ảnh nói về những thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ.
Chương 1
Lúc Hạ Chỉ Ngôn trở lại từ Binh bộ, Ninh Vân vẫn chưa nghỉ ngơi, tiếp tục phê duyệt công văn mà các vùng đã trình lên. Hạ Chỉ Ngôn vừa bước chân vào phòng, lập tức liền nghe thấy tiếng nói trong trẻo lành lạnh mang giọng điệu thẩm vấn của đối phương: “Phò mã, hôm nay chàng đã đi đâu?”

Đây là tra hỏi theo lệ thường, mỗi ngày, hắn đều phải báo cáo việc làm và nghỉ ngơi của mình cho nàng một cách cặn kẽ, bao gồm hôm nay ngọ thiện ăn gì, đi đâu, gặp những ai vào giờ nào ở nơi nào, đã nói những chuyện gì.

Hắn không thể hiểu rõ dụng ý của nàng, nhưng nếu nàng hỏi, hắn liền đáp. Dù sao, nàng là vị công chúa vô cùng có khả năng đăng lên ngai vàng, còn hắn chẳng qua chỉ là một Phò mã giả mạo, thay thế một công tử thế gia ở Giang Nam để cưới gả. Nói cho chính xác, nếu không là vì cơ may này, có lẽ hắn đã chết đói từ lâu.

“Hôm nay Chỉ Ngôn vẫn luôn ở Binh bộ, vì bận rộn nên chưa dùng bữa, được Binh bộ Thượng thư Trần đại nhân mời mật đàm riêng một lần, bàn bạc việc chuyển đổi chức thượng thư.”

Hạ Chỉ Ngôn hành lễ, đáp thật cung kính. Ninh Vân đặt sách xuống, hơi bất ngờ: “Trần đại nhân muốn thoái ẩn?”

“Hắn sợ.”

Hạ Chỉ Ngôn thẳng thắn, Ninh Vân bật cười, lại cầm quyển sách lên tay lần nữa, gật đầu nói: “Cũng phải, ta và Thái tử tranh đoạt ngôi vị, sống chết tranh đoạt, nếu là kẻ không hề để ý vinh hoa phú quý, tự nhiên sẽ sợ.”

“Công chúa cẩn thận ngôn từ.” Nghe được câu nói lộ liễu ương ngạnh như thế, sắc mặt Hạ Chỉ Ngôn bất động, nhàn nhạt nhắc nhở. Ninh Vân khẽ phất tay: “Không ngại, nghe được thì cứ nghe, tùy hắn đi. Còn chàng nữa, chuyện lớn bằng trời cũng phải ăn cơm, ta đã sai người giữ lại đồ ăn cho chàng, đi dùng đi.”

“Chỉ Ngôn cảm tạ công chúa.” Hạ Chỉ Ngôn lại quỳ xuống hành lễ, sau đó khấu đầu rời khỏi. Nhìn bóng lưng thanh tú tuấn dật của nam tử, nét cười trên mặt Ninh Vân vẫn không giảm, quay đầu nhìn về phía Ty Vân đang châm trà ngay bên cạnh: “Ban nãy chuyện ngươi chưa nói hết, tiếp tục nói đi.”

“Tin tức Ưng bộ,” Ty Vân rót đầy trà, đặt ấm trà lên khay, cung kính dâng ly trà cho Ninh Vân: “Hôm nay trong phòng Binh bộ Thượng thự, ngoài Phò mã, còn có Thái tử phi.”

“Thái tử phi?” Ninh Vân khẽ sững sờ, chỉ chốc lát sau, nàng thổi thổi trà nóng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mọi cử chỉ trong khoảng thời gian đó, quả thực đều tao nhã đúng mức, rồi lại mang theo vài phần phóng khoáng không thuộc về cung đình.

“Nàng ta lại đến nữa rồi!” Ninh Vân mở miệng khẳng định. Tuy rằng trong lời nói là ngữ điệu trêu đùa, nhưng lại khiến Ty Vân cảm thấy có chút ý lạnh: “Lần trước là Ninh An, lần này, chỉ sợ sẽ là ta rồi nhỉ?”

“Thực sự là. . .” Ninh Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bất đắc dĩ giống như đang đối diện với một đứa trẻ. Thế nhưng, chỉ chốc lát sau, nàng lại thình lình lạnh mặt, ném mạnh ly trà xuống đất, giận dữ gào thét: “Nàng ta thực sự cho rằng, ta không gϊếŧ nổi nàng ta sao?!”

Trong đại sảnh, Hạ Chỉ Ngôn đang bưng canh nóng định uống đột nhiên cảm thấy gió lạnh phất phơ thổi qua —— cả người lạnh lẽo!

🎲 Có Thể Bạn Thích?