Ăn mặc xiêm y màu xanh, cổ tay thêu hoa văn tinh xảo uốn lượn, tay cầm cây quạt xếp vẽ nước non, khí chất của một người trẻ tuổi thư sinh.
Nguyên Hạo dạo bước trên con đường nhộn nhịp, hương thơm phác mũi , ngó đến là muôn vàn trò tiêu khiển, đường phố quán hàng rong san sát.
Nhìn đám đông qua lại, Nguyên Hạo cảm thán, đây là lần đầu bước ra ngoài nhìn nhận thế giới này.
Nguyên Hạo từng tưởng tượng thế giới này là như thế nào
Nhưng bất ngờ rằng, Ngân Triều là thời đại nào mà hắn chưa tùng nghe đến, tuy lịch sử học không được tốt, nhưng hắn chỉ mới nghe Chu, Nguyên, Lê,.. vẫn chưa nghe đến quốc gia Ngân Triều.
Nhìn lại thế giới rộng lớn, trái tim bùm bùm nhảy, nhiệt huyết sôi trào, , hắn muốn dạo biến thiên địa, thu phục hết thảy, đứng trên cao nhìn xuống non sông nước biếc.
Đầu óc nóng lên, Nguyên Hạo quyết định ra ngoài chứng kiến thế giới hắn muốn hiểu biết thế giới này.
Sau nhiều ngày điều trị, thân thể vô ngại Nguyên Hạo gấp không chờ nổi muốn ra ngoài nhìn nhìn xem.
“Tương Nhi, Thiển Y hai người ra ngoài đi”
Qua thời gian này tiếp xúc, Nguyên Hạo cũng nhập gia tùy tục, cũng không thể thể hiện quá khác người, hắn cũng không thói quen có người ở bên hầu hạ, đành đuổi hai người ra ngoài.
Ai, áo quần này xuyên như thế nào đây, cũng may mấy ngày nay hắn luôn lén lút học tập, nếu không phải mời 2 người kia giúp hắn. Quái ngượng ngùng, hắn sao có thể làm người ta giúp hắn mặc y phục chứ.
Chờ hai người rời đi.
Nguyên Hạo mở ra tủ xiêm y, nhiều là mấy bộ lộng lẫy, hoa văn nổi bật, thỏa thỏa là một bộ diễn xuất ăn chơi trác táng.
Nhìn mãn tủ đều là vậy, Nguyên Hạo cũng không trách nguyên thân thanh danh bên ngoài không tốt.
Nhưng hắn cũng không để ý cái này, đó là nguyên thân. Hiện giờ hắn vẫn là hắn Nguyên Hạo, hết thảy của nguyên thân không là hắn, cho nên Nguyên hạo chỉ cần sống theo ý chỉ của hắn mà thôi.
Thanh danh tốt hay không, hắn Nguyên Hạo chưa bao giờ muốn quan tâm đến vấn đề lạc nhắt này.
Từng ở kiếp trước hắn rất quan tâm cái nhìn của người khác
Hắn lo lắng bản thân bị mọi người chán ghét, không yêu thích cùng hắn chơi với nhau. Dần dần, Nguyên Hạo ngoan ngoãn nghe lời phụ mẫu, nhưng không tài giỏi chỉ thường thường vô kỳ, tính cách quái gỡ không mấy người bạn. Nguyên Hạo cảm thấy thuận theo y người khác đó không phải chính hắn, hắn là muốn đi chơi bóng đá, muốn kết giao bạn bè, muốn sảng khoái cười to, muốn thả bay tự mình,..
Nguyên Hạo muốn rất nhiều nhưng kiếp trước hắn không có can đảm làm được, hắn chỉ tự ti, nhút nhát mà mơ ước xa vời .
Đi học là về nhà không còn la cà bên ngoài, học tập trong giờ không hề nói chuyện dù lớp học ồn,… Hắn tự lập một cái vòng, và cứ tuần hoàn trong cái vòng an toàn đó mãi cho đến trước khi chết.
Hiện giờ có cơ hội sống lại một lần, một thế giới mới, một cuộc sống mới.
Nguyên Hạo tưởng sống ra chính bản thân mình, không quan tâm người xung quanh nghị luận, đánh giá, hắn muốn dũng cảm mà làm điều hắn muốn, mà không phải điều người khác muốn.
Thở dài một hơi Nguyên Hạo may mắn nhìn có mấy bộ tương đối ổn, nhìn xinh đẹp nhưng lại không quá mức nổi bậy, có cảm giác nhẹ nhàng, nhàn nhạt màu sắc lại có chút phiêu dật. Quyết định chộn bộ màu xanh trắng, Nguyên Hạo bắt đầu lay hoay.
“Tương Nhi tỷ, tỷ nói thiếu gia làm gì lâu như vậy mà chưa ra”
Thiển Y tò mò hỏi, còn có chút lo lắng.
Qua nhiều ngày tiếp xúc, biết được Nhị thiếu gia mất trí nhớ, nàng còn rất bất ngờ hảo hảo tại sao lại mất trí nhớ, nhưng nhìn lại thiếu niên vẻ mặt ngoan ngoãn nghe các nàng kể về chuyện trước đây, còn thỉnh thoảng hỏi các nàng vấn đề, nàng thật không thể tin đây là nhị thiếu gia kiêu căng, bất mãn hay mắng chửi là người trước mắt.
Nhìn nhìn lại nàng thật không thể lấy thành kiến trước đây đối với nhị thiếu gia của hiện tại.
“Có lẽ là có chuyện gì đi” Tương Nhi cũng hơi lo lắng.
Nguyên Hạo muốn ra ngoài đương nhiên không cần thông báo ai, hắn biết được trước kia nguyên thân thường xuyên ra ngoài lăn lộn, đêm không về hay mấy ngày không về là chuyện bình thường.
Thiển Y kinh ngạc lên tiếng
“ Thiếu gia ngài muốn ra ngoài sao”
“Ta phải ra ngoài một chuyến, hai vị tỷ tỷ không cần chờ ta trở về”
Nguyên Hạo vừa đóng cửa vừa thản nhiên nói. Hắn cũng không thói quen có người lạ đi theo, hắn chỉ muốn riêng tư một mình đi ra ngoài nhìn ngắm kinh thành phồn hoa Ngân Triều.
“Thiếu gia ngài mới khỏe, vẫn là theo người, có chúng ta chăm sóc thiếu gia” Thiển Y vội nói, sao có thể để thiếu ra một người ra ngoài, các nàng sao mà an tâm cho được.
“Không cần, ta một người có thể” Nguyên Hạo không thay đổi chủ ý.
Nhìn thái độ kiên quyết Nguyên Hạo hai nàng cũng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyên Hạo rời đi.
Tâm trạng hơi hạ xuống, các nàng đều là đại tiểu thư phái qua chăm sóc nhị thiếu gia, hiện giờ nhị thiếu gia không cần các nàng, Nghĩ đến tương lai không lâu là phải rời đi nhị thiếu gia, Thiển Y cùng Tương Nhi đều có chút buồn bã.
Không để ý đến tâm trạng của hai người.
Nguyên Hạo nhanh chóng theo lời nói mấy ngày nay nghe được, thuần thục mà rời khỏi phủ, cũng may con đường ra phủ đơn giản, nếu không hắn cũng phải cần người dẫn theo mới có thể ra khỏi phủ to lớn này.
Nghĩ nghĩ, hắn cũng nên tìm một người cận vệ, hiện tại hắn có tiền có thể bồi dưỡng một người tâm phúc.
Dạo đến trước một quán lâu tên là Túy Niên Lâu, nghe tên là biết đến nơi đây bán hẳn là rượu ngon, một bước vào lâu.
“Hoan nghênh Hạo thiếu gia, mời ngài tiến vào” Tiểu nhị vui tươi hớn hở tiếp Nguyên Hạo.
Danh khí Nguyên Hạo ở kinh thành không ít người biết, thường xuyên đến Túy Niên Lâu uống rượu cùng hof bằng cẩu hữu
"Hạo thiếu gia muốn lên tầng hai, vẫn là tầng ba " Tiểu nhị khách khí mời Nguyên Hạo vào.
" Tầng ba"
"Vâng, Hạo thiếu gia mời bên này" Tiểu nhị cười toe toét, bắt đầu kể rõ hôm nay có chuyện gì thú vị, đây cũng là công tác phụ kiếm thêm tiền thu vào của quán tiểu nhị.
Nguyên Hạo an tĩnh nghe lấy tìm hiểu nơi đây, nhìn nhìn lâu 1 khách nhân là nhiều nhất, đến lâu có rất 3 ít khách nhân.
Tìm một ghế lâu bên cửa sổ Nguyên Hạo ngồi xuống. Điểm vài món ăn cảm thấy ăn ngon, cùng một loại rượu kêu Túy Niên Tửu.
Tiểu nhị rời đi Nguyên Hạo nhìn xuống bên ngoài, cảm nhận phong ập vào mặt, nhìn phong cách hoàn toàn khác hiện đại , nhưng lại không thiếu được xa hoa, cổ kính, nồng đậm cảm giác pháo hoa, trải qua phong sương nhưng vẫn vĩnh bất lập hào quang an nhiên, nơi nơi nhốn nháo nhộn nhịp, tràn đầy sức sống của một Triều Đại.
Nghe thỉnh thoáng tiếng cười đùa tranh luận xung quanh, Nguyên Hạo cảm thấy như được tân sinh, cảm giác mới lạ cùng khát vọng bay xa. Ngóng trông bầu trời xanh lam gió cuốn mây bay lượn, tự do cùng hạnh phúc bao quanh.
Nguyên Hạo nghĩ, đến thế giới này là hắn may mắn, hắn những cái đó hùng tâm tráng chí đơn thuần chỉ là mơ mộng, hắn muốn chỉ đơn giản là như cơn gió bay khắp thế gian , như đám mây nhẹ nhàng mà rời đi, không mang theo tiếc nuối trổi nổi tầng mây ngắm nhìn thiên hạ.