Lê Nhân sao không biết bây giờ không phải biện pháp, nhưng tình trạng hiện tại hai người có biện pháp nào sao, trừ bỏ cải trang giả dạng, nhưng vẫn bị tìm thấy. Lê Nhân hoài nghi có gì đó khiến bọn hắn bị theo dõi chặt chẽ như vậy. Hoặc là cố ý thả hắn thoát đi.
Nghĩ như vậy, mồ hôi lạnh ứa, run run. Lê Nhân nguy cơ cảm tăng đến cao nhất, ánh mắt lo lắng. Nhìn Mặc Vũ như vậy, không hảo nói ra ý tưởng.
------
Phong Vân Thư nước mắt lã chã, nha hoàn bên người lo lắng khuyên nhủ
"Tiểu thư, lão gia chỉ muốn tốt cho người"
"Tiểu thư Khương thiếu gia cũng là thiếu niên anh tuấn, sao người không chịu" Tỳ nữ khó hiểu.
Phong Vân Thư tức giận " Ta không gả, ta không muốn gả cho hắn", lau nước mắt tiếp tục khóc, bực bội đạp bàn trang điểm cho hả giận.
"Nhị tỷ sao không gả, tại sao muốn ta gả" Càng nói cành ấm ức, khóc nức nở.
Các phu nhân bước vào, ôn nhu ôm lấy Phong Vân Thư.
"Tiểu Thư ngoan, nương ở, không khóc" đau lòng ôm lấy nữ nhi, nàng cũng không nguyện ý hiện tại gã nữ nhi ra ngoài, nhìn khuôn mặt ngọc trác đáng yêu tâm mềm nhũn không nỡ.
"Nương, ta không muốn gả" Hít hít mũi ôm Các Vân, xưng hô cũng không cố kỵ. Nàng không hiểu, tại sao muốn nàng gả, Khương thiếu gia tốt thì sao, nàng nhưng không thích cái gọi là Khương thiếu gia.
"Hảo, không sợ. Không muốn gả, thì không cần gả" Các Vân kiên định vì nữ nhi an ủi.
Nước mắt không kìm chế được rơi, Các Vân Thư yên lạng vì Các Vân lau nước mắt.
"Nương" Nỉ non bên môi tràn đầy ỷ lại.
An ủi nữ nhi trong chốc lát, Các Vân đi tìm đại phu nhân đi.
Ở Khách lâu biên bờ hồ.
Phong Diệc Uyển nhẹ nhàng đung đưa trong tay ly trà, đôi mắt xinh đẹp ngắm nhìn bờ hồ nước xanh, dưới bầu trời bao la làn gió lướt qua từng mảnh lá cây.
Thần sắc nhàn nhạt, bình tĩnh nhìn nơi xa, không có chút nào thong dong, chỉ có không chút nào để ý.
Tỳ nữ lo lắng ở bên nhìn nhà mình tiểu thư, bây giờ là sao. Tam tiểu thư phải gã cho Khương thiếu gia, nhà mình tiểu thư lại muốn đi quan đạo.
Từ lần đó các tiểu thư tụ hội trở về tiểu thư bỗng nhiên thay đổi, mấy ngày nay luôn thất thần. Aiz.. chuyện gì a, từ khi nhị thiếu gia rời đi, mọi người như là thay đổi.
Phong Diệc Uyển vẫn luôn nhìn mặt nước, ngắm bầu trời xanh lam bao la yên tĩnh xa xăm lại gần gũi chiếu rọi trên mặt nước.
----
Tư Nhất đám người phân công nhau tiếp ứng, rất nhanh tìm hiểu được vài môn đạo.
Công lao lớn nhất vẫn là nhờ Hỏi Các, Tư Nhất tìm đến cứ điểm trong Huyện Cảnh thành tìm hiểu tin tức.
Biết được chủ mưu không ở Ngạch gia, mục đích là Yến Viên lệnh trên tay Tư Ẩn đám người, Hỏi Các nội bộ tin tức đúng là chính xác. Tư Nhất vừa muốn tin tức lập tức liền có.
Còn Nguyên Hạo tung tích cũng có manh mối, biết được Nguyên Hạo bây giờ vẫn là an toàn Tư Nhất cũng yên tâm. Truyền tin tức làm Đổng Ân tiếp ứng Nguyên Hạo.
Đồng thời cũng biết được Mặc Vũ, cùng Lê Nhân bị truy mãn thành, xem gần thành Nam cách quá xa, bây giờ Tư Nhất là ở thành Bắc. Làm Tư Ẩn cùng Thân Hạ và Cường Xướng đi cứu người.
Hắn tắc tiếp tục ở thành Bắc tìm hiểu tin tức, cứu viện vài người ở xung quanh.
Đổng Ân nhận được tin tức, lập tức theo manh mối mấy thanh niên trẻ tuổi quần áo tàn phá tìm đến miếu hoang.
Ẩn núp tìm hiểu tình huống bên trong, nhưng không tìm được thân ảnh Nguyên Hạo, tính toán bắt một người khảo vấn. Nhưng kết quả là hắn thất vọng rồi.
Ba ngày trôi qua, vẫn không tìm được người, Nguyên Hạo muốn tiếp tục tìm.
Nhưng tiểu Thất không đồng ý, ba ngày tìm kiếm đã khiến có người chú ý, hắn đương nhiên muốn có thêm người gia nhập, quan trọng là những người này không hề là Huyện Cảnh thành người, còn bị truy bắt muốn rời đi thành.
Tiểu Thất cũng không dám mạo hiểm tiếp tục tiềm kiếm đi xuống, lưu trữ Nguyên Hạo đã Nguy hiểm, nếu hiện tại lại trì hoãn nguy hiểm quá lớn.
Sáng sớm an bài hảo tiểu đệ. Tiểu Thất tùy theo Nguyên Hạo rời đi.
"Yến Tự ca, hiện tại huynh đi theo đệ, đừng tò mò. Tiểu Thất cảnh cáo.
"Hảo, ta đã biết" Huyện Cảnh thành quá nguy hiểm đối với Nguyên Hạo, rời đi là giải pháp tốt nhất. Nhưng trong lòng có tia buồn bã cùng chột dạ, giống như đào binh trốn chạy.
Nghĩ lại bản thân an toàn rời đi, còn đồng bạn thì không biết sinh tử vây trong thành.
Nhưng Nguyên Hạo không có dũng khí lưu lại, hắn chỉ là con người tầm thường không phải nhân vật to lớn hay người có ý chí kiên cường nào cả.
Tính cánh quyết định vận mệnh, Nguyên Hạo chỉ thích hợp nơi an nhàn nơi, không có nhiệt huyết cũng không có dũng khí đối mặt đời này đi đến bước nào Nguyên Hạo cũng không rõ.
Rời đi bước chân theo tiểu Thất tâm thần không yên, chần chờ, lo lắng, tội lỗi. Lý trí nói cho Nguyên Hạo hiện tại đi theo tiểu Thất, hắn sẽ an toàn.
Nhưng cảm tình thượng ràng buộc, quan trọng nhất là Mặc Vũ từ bắt đầu làm bạn người.
Rối rắm, bất an, do dự, càng nhiều hơn là sợ hãi.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đối với ở lại tử vong nguy cơ, cùng đối với rời đi an toàn.
Người bình thường lựa chọn là cái sau, vậy bây giờ hắn đâu. Hắn muốn tiếp tục cuộc sống bình đạm mà bỏ qua hết thảy, làm người nhu nhược, nhát gan như trước đây sao?.
Bước chân đi theo tiểu Thất tiến đến trên con đường càng ngày càng vắng vẻ.
Tâm tư Nguyên Hạo cũng càng hỗn loạn.
Tiểu Thất vẫn tẫn chức tẫn trách dẫn Nguyên Hạo đi đến hẻm Hắc Diệm tâm tình cũng thấp thỏm, dẫn Nguyên Hạo đến đúng là có thể rời đi.
Nhưng phải xem có năng lực đó không, mà hắn tắc chính là muốn vật ở trong đó, vì vậy Nguyên Hạo đi cùng tiểu Thất tuy hơi chút áy náy, nhưng vẫn không do dự dẫn Nguyên Hạo đến.
Tâm tư do dự luôn mãi tới rồi hẻm Hắc Diệm, tiểu Thất dẫn Nguyên Hạo đến trước một sơn động ngỏ chỉ đủ nằm sấp tiến vào, được bao phủ bởi tầng xanh nhạt cỏ cây.
Tiểu Thất vẫn nhắc nhở Nguyên Hạo.
"Yến Tự ca, bên trong có khả năng nguy hiểm cẩn thận"
Nguyên Hạo mặc mặc lên tiếng, không coi là gì, theo tiểu Thất bò vào trong đi.
Thở dài! Nên nói suy nghĩ Nguyên Hạo hay đi vào ngõ cụt mà rối rắm đâu, vẫn là nói Nguyên Hạo vô tình mà nhẹ nhàng ném mọi thứ sau đầu.
Bây giờ Nguyên Hạo không hề suy nghĩ an nguy nhũng người khác, mà thản nhiên rồi đi tiếp quá trình không hề quay đầu lại, định thần chăm chú bò về phía trước.
Một mảnh tối đen, chỉ có bước tiếp khởi động thân thể bò sát theo tiểu Thất, thỉnh thoảng đầu đυ.ng đến phía trên tảng đá, chạm trúng chân tiểu Thất.
Hơi thở không xong, bò là cần kỹ sảo, nhưng Nguyên Hạo không có cho nên chỉ có thể cật lực bò.
Tiểu Thất tắc đỡ hơn, thần mình nhỏ hơn, không gian cũng rộng hơn, tốc độ tuy chậm nhưng thoải mái hơn Nguyên Hạo nhiều.
Rốt cuộc bò đến không gian rộng lớn đủ để ngồi, hít sâu thu nạp không khí, hoãn lại hô hấp. Ngồi nghỉ trong chốc lát, lại tiếp tục tiến lên, không gian vẫn như cũ u ám.
Trong lòng hơi sợ, lắc lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ không cần thiết theo tiểu Thất tiến đến.
Nửa ngày trôi qua, đến rồi một không gian rộng lớn.
Tối đen không thấy năm ngón tay.
"Tiểu Thất, Tiểu Thất, đệ ở đâu" Nguyên Hạo hô to, chỉ sợ không tìm thấy người.
Mới hoãn khí lại đây tiểu Thất vì dài dòng quá trình mệt mỏi, "Yến Tự ca, ta ở đây, đợi chút đệ đốt lửa"
Nói lấy ra nhét trong người ống trúc, mở nắp thổi thổi khí, bốc cháy lên có tia sáng trong hang động bật lên.
Lại lấy chuẩn bị sẵn một cây nho nhỏ nhưng dài cây gỗ, bọc chút gì như vải, cành cây, đốt cháy lên ánh lửa chân chính chiếu rọi ánh sáng xung quanh tiểu Thất.