Chương 14

Bông nhiên bên ngoài truyền đến ồn ào, có la hét, có lộn xộn, nhưng lại không có sợ hãi.

Là gì làm họ trở nên kích động như vậy.

Mọi người tò mò nhìn bên ngoài xem náo nhiệt.

Tử y mượt mà tuyến tím châu quang, tiêu sái, lạnh lùng. Một tử y nam tử cùng một nhóm người tiến vào, nữ tử lầu các không thiếu kinh hô triều vươn cánh tay ngọc ngà, có người thậm chí ném khắn tay, đóa hoa, bất kỳ vật phẩm, thậm chí không biết bao vật phẩm phiêu hướng tới.

Tử Y nam tử không chút bất ngờ, người xung quanh nam tử tự nhiên tiến lên ngăn cản, chỉ còn lại một người thanh sam thiếu niên đứng cùng tủ y nam tử.

Xem ra hai người họ đã quen thuộc với tình trạng này.

Nguyên Hạo táp lưỡi hâm mộ, làm một tuấn lãng phong lưu hoa hoa công tử, sảng khoái a. Ha..ha đây chỉ là nghĩ thôi, chứ nếu có nữ tử tiến đến Nguyên Hạo không biết đã thẹn tùng trốn vào góc nào rồi,

"Thiệu Huyên huynh vẫn là vạn nhân mê như ngày nào"

"Ai..Cái này còn không phải nhờ phụ thân của ngươi" Cũng không biết là ai lảm nhảm trước mặt phụ thân, hại hắn có danh như ngày nay. Đúng là huynh đệ là cừu nhân a.

Tử y nam tử bất đác dĩ nhìn hố bạn bè còn một bên cười vui vẻ như vậy. Thật sự nhịn không được giựt cây quạt còn đang lay động trong bàn tay mát mẻ mà phe phẩy.

"Ai..Ai Thiệu Huyên huynh..

Thiệu Huyên Ca.. đệ sai rồi trả lại quạt cho Quân mỗ đi" Ngô Quân đau khổ cầu xin, Thiệu Huyên lấy đi chiếc quạt đúng là lấy đúng chỗ đâu của hắn.

"Hừ..., giờ biết xin tha, còn không phải ai kia vừa rồi đùa rất vui vẻ sao" Thiệu Huyên nhếch cằm cười ngó người nào đó vẻ mặt cầu xin vui vẻ xem trò vui.

" Hắc xì...,Hít, Hắc xì.. Ca tiểu đệ biết sai rồi, ca tha tiểu đệ đi" Ngô Quân giờ cũng hối hận rồi, hắc xì...

" Còn có lần sau không chỉ gọi ca đâu" Thiệu Huyên đắc ý đưa quạt, hừ nếu không phải có một khi đặc biệt phát hiện một kiện khiến người dở khóc dở cười, lại xảy ra ở bằng hữu trên người, Thiệu Huyên chắc cũng không tin.

Thiệu Huyên cười ba ngày ba đêm mới bình phục đối diện với bằng hữu ai oán ánh mắt, Ha.. Ha... ai biết bằng hữu dị ứng với mùi phấn hương, lại có ai mà tin lý do thiếu gia Ngô Quân luôn yêu thích đi chốn phong nguyệt luôn có cây quạt không rời tay vì lý do này chứ. Nói ra chắc cả Ngân thành đều cười.

Cứ xem Ngô Quân vừa gần nữ sắc vừa tay che quạt không để nồng đậm mùi phấn hương tiến đến bên mũi, ha..ha..ha đúng là chuyện cười cho cả thiên hạ.

Hoảng thần nhìn thân ảnh tiến vào, tâm thần hoản hốt Nguyên Hạo bỗng dưng cảm thấy ngực khó chịu, có cảm giác nói không nên lời xuất hiện trong lòng.



Không ai trong căn phòng lúc này chú ý đến Nguyên Hạo không đúng.

Vịn khung cửa sổ, nghiêng người tựa dựa sức, nhìn chăm chú 2 thân ảnh lóa mắt nhất trong đám người.

Đầu ẩn ẩn truyền đến đau đớn cảm giác, cố nén đè ép cảm xúc khó hiểu. Mồ hôi trên trán trượt ngang gò má, lung cũng ướt đẫm, gió lạnh căm căm.

Hình tượng hiện giờ không hảo đi đâu.

Vẫn là nữ tử nhanh nhạy , Cốc Thiển là người đầu tiên phát hiện Nguyên Hạo không đúng, nàng nhìn mềm yếu, nhưng hành sự phong cách lại không câu nệ tiểu tiết, đưa ly nước lấy cớ dìu Nguyên Hạo về chỗ ngồi.

Đối với này Nguyên Hạo rất cảm kích.

"Cảm ơn Thiển cô nương"

"Hai ta quen biết một phen, cốc huynh không cần khách khí, có thể gọi ta là Cốc Thiển"

Nở nụ sắc mặt cũng không vừa rồi tái nhợt, lễ phép hồi đáp

"Vậy Cốc Thiển cũng có thể gọi ta là Hạo"

Vạn Thiết cũng xúm lại gần, ánh mắt trêu tức ái muội làm Nguyên Hạo nổi cả da gà, khó chịu cũng theo gió cuốn trôi, bỏ qua khác thường hồi nãy.

"Hạo huynh a, thật không khách khí , cứ như vậy cùng Cốc mỹ nữ nói chuyện, huynh đệ ghen ghét a"

Cốc Thiển có chút ngượng ngùng đỏ khuôn mặt nhỏ, nói chung vẫn là thiếu nữ.

"Thiết huynh a, huynh cũng không thể trêu đùa ta như vậy" tuy nói Cốc Thiển cô nương đỏ mặt rất xinh đẹp, nhưng cũng nên giải vây.

"Hai người nói chuyện đi, ta đi nhìn soái ca" Cốc Thiển tức giận bỏ lại một câu chạy đi.

Ngồi xuống bên cạnh Nguyên Hạo, nhìn sắc mặt đã bình thường Nguyên Hạo, Vạn Thiết cũng không hỏi nhiều.

"Hạo huynh diễm phúc không cạn nha" Vạn Thiết tiện tiện triều Nguyên Hạo cười hắc..hắc.

Triều Vạn Thiết chùy bả vai, thở khẩu khí, cảm xúc cũng ổn định lại. Cười đùa cùng Vạn Thiết nói chuyện một hồi vẫn thấy những người kia chưa trở lại, không biết là có chuyện gì có thể hấp dẫn nhiều người vây xem.

"Thiết huynh cùng ra xem náo nhiệt như thế nào" Khôi phục phong cách tao bao phe phẩy quạt làm dáng Nguyên Hạo cùng Vạn Thiết một thân không khác biệt gì cùng hướng bên ngoài đi đến.



Không ra không biết sự đại sảnh đầy ắp người nhưng lại yên tĩnh lạ thường.

"Chư vi, như chư vị đã thấy hiện tại chúng ta Biệt Uyển Các mười ngày sau sẽ tổ chức một hồi trao đổi, danh ngạch cũng sẽ trong 10 ngày phân phát bất kỳ, chúc quý vị may mắn."

"Hiện tại mời quý vị cùng xem đầu bảng biểu diễn, chúc quý vị đêm nay tẫn hoan"

"Hảo" Thật nhiều hưởng ứng. Trong đám người cũng có rất nhiều người trở lại nhã gian.

Nguyên Hạo?

Vạn Thiết?

Hai người ngu ngơ không biết chuyện gì xảy ra, hai bọn họ mới chỉ bước một chân ra bên ngoài liền nhìn đến huynh đệ trở lại.

Đây là tiệc tan, vậy hai người bọn họ ra ngoài thấu cài gì náo nhiệt.

Tiếp đón Nguyên Hành cùng mọi người trở lại nhã gian, ngay khoảnh khắc thường thường này Nguyên Hạo đột nhiên đốn hạ nhìn chăm chăm Tử y nam tử, có cái gì đó như muốn thoát ly kiềm chế, cảm xúc xa lạ lại len lỏi trong tim, lưu luyến, buồn bã, cùng tuyệt vọng, tại sao lại không thể rời mắt.

Nguyên Hạo coi là lần này cũng tương tự, sẽ nhanh chóng bình phục lại, cố trần định rời tầm mắt.

Cả người cứng đờ đối diện với ánh mắt đối phương, nhàn nhạt lại uy nghiêm. trong mắt không chứa nhân gian như thượng vị giả coi thường sinh mệnh chúng sinh.

Vạn Thiết bên cạnh vẫn theo lý thường đi tới, thấy Nguyên Hạo tụt lại sau, liền lôi kéo đi cùng Nghiên hành cùng Cốc Thiển nói chuyện,

Bất ngờ hơn là trong đám người Ngô Tỳ đáng lẽ đang ngũ trong nhã gian lại đang cùng Triệu Mạnh nói chuyện, xem thần sắc hai người rất nghiêm túc. Ánh mắt hướng tới.

Lạc Từ cùng Hiên Vấn Cẩn cũng nhắc đến Yến Viên lệnh, cùng hướng tới.

Nguyên Hạo rất hiếu kỳ Yến Viên lệnh là gì, hối hận không ra sớm hơn. Nhịn không được muốn hỏi

"Yến Viên lệnh ruốt cuộc là gì?" Hai âm thanh vang lên cùng lúc gây chú ý cả đoàn người.

Nguyên Hạo đối Vạn Thiết trừng mắt nhìn đối phương, có chút buồn cười.

"Ha ha Hạo huynh, Vạn huynh quả là tâm linh tương thông" Nghiên Hành bật cười, hảo tâm giải thích.