Chương 1
Mở đầu
Lãnh địa Thanh Long là bang phái do bốn gia tộc họ kép của Trung Quốc là Âu Dương, Mộ Dung, Công Tôn, Đàm Đài lập nên.
Theo quy định của lãnh địa Thanh Long, nếu đời sau của bốn gia tộc có người trưởng thành, bất kể là nam hay nữ, đều sẽ được đề cử làm thủ lĩnh kế nhiệm. Dưới thủ lĩnh còn có đại lĩnh chủ, nhị lĩnh chủ, tam lĩnh chủ, được tuyển ra từ những người con trưởng thành của ba gia tộc còn lại, mỗi nhà giữ một địa vị nhất định; bốn người này tạo thành nòng cốt của lãnh địa Thanh Long, vì vậy sẽ không ngừng mở rộng ra bên ngoài, tạo thành hệ thống lãnh địa Thanh Long hùng mạnh.
Lãnh địa Thanh Long không giống với những bang phái khác, bọn họ không thu phí bảo hộ của dân chúng, nhiều thời thủ lĩnh còn nghiêm cấm thủ hạ quấy nhiễu cuộc sống của người dân. Bọn họ dùng tài sản vốn có của bốn gia tộc để làm ăn buôn bán. Trừ việc mở lầu xanh*, cá cược, trộm cướp ra, chỉ cần là việc có thể kiếm tiền, bọn họ đều tham gia. Vào hai đời thủ lĩnh trước việc làm ăn càng ngày càng phát đạt, sản nghiệp càng ngày càng nhiều. Bọn họ dựa vào tài lực hùng hậu của bản thân, chiêu mộ được sức lực của các cao thủ ở khắp nơi để bảo vệ tài sản của mình. Hơn thế, ngoại trừ tổng đàn được lập ở Kình Thiên nhai ra, khắp đại giang nam bắc đâu đâu cũng có phân đường (=chi nhánh). (*CV để ‘chơi gái’, e thấy nó nặng nề quá nên để là ‘mở lầu xanh’)
Thật ra lãnh địa Thanh Long trong mắt người giang hồ là một bang phái lớn nhưng trong mắt những người dân bình thường nó cũng chỉ là nơi người đứng đầu sở hữu sản nghiệp của một gia tộc cự phách, làm ăn buôn bán lớn mà thôi.
Mà hội viên chủ yếu của lãnh địa Thanh Long - tức người của bốn gia tộc - trừ những người đọc đủ thứ thi thư trên đời ra thì đều là những người có thành tựu trong giới võ học.
Lãnh địa Thanh Long chẳng những nổi danh khắp nơi, mà thanh thế của nó còn càng ngày càng tăng. . . . . .
Yên Lam sơn trang ở Dương Châu là nơi ở của phu thê Kỳ Phi Bằng - danh y đương thời. Kỳ Phi Bằng không những rất giỏi nghề y mà còn tìm tòi cả võ học, vì vậy người trong giang hồ đều gọi Kỳ Phi Bằng là ‘thần y võ sinh’. Mặc dù thê tử của hắn - Đường Tâm Điệp – xuất thân từ thế gia dùng độc - Đường Môn Tứ Xuyên - nhưng vì thể chất không thích hợp luyện võ nên không rành võ học, nhưng cầm, kỳ, thi, họa đều tinh thông, thêu thùa lại càng không cần nói.
Phu thê Kỳ Phi Bằng vô cùng ân ái, trong mắt người đời họ là một đôi ‘thần tiên quyến lữ’.
Hôm nay khắp nơi trong Yên Lam sơn trang đều giăng đèn kết hoa, thì ra là tháng trước Đường Tâm Điệp sinh hạ một bé gái, hôm nay chính là ngày đầy tháng, vì vậy Kỳ Phi Bằng - chủ nhân của Yên Lam sơn trang - đặc biệt tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.
Bởi vì Đường Tâm Điệp thể chất suy nhược, không chịu nổi thêm một lần sinh đẻ nữa nên Kỳ Phi Bằng càng yêu thương cô con gái này hơn.
Lúc này phu thê Kỳ Phi Bằng đang tiếp đón khách khứa ở đại sảnh, còn nhân vật chính ngày hôm nay lại đang ngủ say sưa trong phòng của cha mẹ.
Đường Tâm Điệp thấy tất cả khách mời đều đã đến, liền phân phó một nữ tỳ bế Kỳ Tử Lam ra, không ngờ: "Lão gia, phu nhân, tiểu thư. . . . . . tiểu thư. . . . . ." Nữ tỳ được sai đi bế Kỳ Tử Lam đến hoảng loạn chạy từ trong viện ra, không ngừng thở hổn hển.
"Tiểu thư làm sao? Ngươi mau nói đi xem nào!" Đường Tâm Điệp cầm tay nữ tỳ kia, lo lắng hỏi.
"Tiểu thư. . . . . . không thấy tiểu thư đâu ạ!" Nói xong, nữ tỳ kia liền khóc. Từ sau khi Kỳ Tử Lam được sinh ra, nàng dãd"đ"l"l"q"đ đảm nhiệm chăm sóc tiểu thư. Nàng thật lòng yêu thích tiểu thư, hôm nay không thấy tiểu thư đâu, tất nhiên nàng cực kỳ đau lòng.
"Cái gì?" Kinh ngạc qua đi, Đường Tâm Điệp ngã ngồi trên ghế, nước mắt tuôn như suối.
"Truyền lệnh xuống, huy động toàn bộ gia đinh, không được bỏ sót bất kỳ chỗ nào xung quanh đây!" Kỳ Phi Bằng lớn tiếng quát, lúc này hắn kinh ngạc cũng không thua kém gì Đường Tâm Điệp.
Khách khứa rối rít bàn luận to nhỏ ——
"Sao lại như vậy?"
"Hôm nay là ngày vui đầy tháng, sao lại có thể xảy ra chuyện như thế!"
"Chẳng lẽ là có người trộm đi? Thật là độc ác!"
"Nghe nói ở phương bắc có kẻ chuyên đi bắt cóc những đứa bé mới vừa đầy tháng. Chẳng lẽ đứa nhỏ nhà Kỳ trang chủ . . . . . ."
Lúc này có một vị khách đứng lên.
"Kỳ trang chủ, ở đây có rất nhiều người, không bằng để chúng tôi giúp tìm kiếp xung quanh viện xem!"
"Đúng vậy, đúng vậy! ‘’ Những người còn lại cũng phụ họa theo.
"Xin hỏi trên người lệnh ái có tín vật gì đặc biệt không?" Vị khách kia không đợi Kỳ Phi Bằng trả lời lại hỏi tiếp.
"Trên cổ tiểu nữ có đeo một chiếc khóa vàng, bên trên có khắc chữ ‘Kỳ’; ngoài ra trên tay trái còn có nốt ruồi son." Đường Tâm Điệp cố nén bi thương, cẩn thận nói rõ.
"Vậy đành làm phiền các vị vậy!" Kỳ Phi Bằng ôm quyền nói.
Thế là khách khứa rối rít đứng dậy, tản ra bốn phía sơn trang.
Sau khi khách khứa rời khỏi đại sảnh, Đường Tâm Điệp cũng không áp chế nội tâm bi thương nữa, "Lão gia, chàng nói nên làm sao bây giờ? Nếu thật sự không thấy con gái chúng ta đâu nữa, thì thϊếp phải làm sao?" Nói xong, nàng liền bất tỉnh.
Tất bật cả một buổi chiều, màn đêm sắp bao phủ mọi nơi, tất cả những người ra ngoài tìm kiếm Kỳ Tử Lam đều đã lục tục trở lại sơn trang.
"Hôm nay đã làm phiền các vị giúp tìm kiếm tiểu nữ, dù chưa tìm thấy, nhưng Kỳ mỗ vô cùng cảm kích. Giờ sắc trời đã tối, không bằng các vị hãy ở lại trang dùng bữa, tối nay xin tạm nghỉ ở tệ trang một đêm. Nếu tiếp dãi chưa được chu đáo thì mong các vị thứ lỗi." Dứt lời, Kỳ Phi Bằng rời khỏi đại sảnh.
* * *
Mười năm sau
"Lão gia, Lam nhi đã mất tích mười năm rồi, mười năm này chúng ta đã tìm kiếm khắp mọi nơi nhưng đến nay vẫn không có một chút tin tức nào cả, chẳng lẽ con chúng ta đã không còn trên cõi đời này nữa?" Đường Tâm Điệp ngồi bên cạnh Kỳ Phi Bằng, rưng rưng hỏi.
"Không đâu, không có tin xấu truyền đến, chứng tỏ rằng Lam nhi của chúng ta vẫn còn sống." Kỳ Phi Bằng an ủi.
"Cha, mẹ, hai người nhìn này, con đút cho nó ăn độc dược, sau đó lại cho nó ăn thuốc giải, nó vẫn khỏe mạnh này!" Một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi chạy từ ngoài vào đại sảnh, tay đang ôm một con thỏ trắng.
"Yên nhi, sao con lại cho một con vật nhỏ như vậy ăn độc dược? Mẹ đã nói con nghe bao nhiêu lần rồi, làm vậy là không đúng đâu!" Đường Tâm Điệp lắc đầu một cái, nàng thật hết cách với Tử Yên. Tử Yên luôn thích cho động vật nhỏ thử độc dược nó mới chế ra.
"Yên nhi, mẹ con nói con nghe rõ chưa?" Kỳ Phi Bằng bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Kỳ Tử Yên được Kỳ Phi Bằng mang về khi đi ra ngoài tìm Kỳ Tử Lam. Lúc ấy hắn đi ngang qua một gia đình, phát hiện toàn bộ người trong đó đều mắc bệnh đậu mùa, tất cả đã qua đời chỉ còn duy nhất một bé gái sống sót. Vì vậy, Kỳ Phi Bằng mang bé gái đó về nhà, nuôi dưỡng từ nhỏ, coi như con ruột mình, đặt tên là Kỳ Tử Yên. Đến nay đã được mười năm. Trong thời gian này, Kỳ Tử Yên học được rất nhiều thứ. Kỳ Tử Yên không có hứng thú với y dược mà chỉ thích đọc sách độc dược, điều này khiến Kỳ Phi Bằng vô cùng lo lắng, sợ con bé sẽ lầm đường lạc lối đi hại người khác.
Mà mười năm nay, phu thê Kỳ Phi Bằng vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm kiếm Kỳ Tử Lam, nhưng không hề có chút tin tức nào hết.
"Lão gia, phu nhân, bên ngoài sơn trang có một đứa bé muốn xông vào trong trang chúng ta, giờ đang bị mấy gia đinh ngăn ở ngoài. Con bé đó cầm một phong thư, chỉ đích danh muốn ngài đọc." Trần tổng quản thở hồng hộc đưa lá thư cho Kỳ Phi Bằng.
Kỳ Phi Bằng nhận bức thư, lập tức mở nó ra ——
Kỳ Trang chủ: