"Công tử, như vậy lão phu cáo từ, nếu công tử cần gì, cứ nói cho Lam nhi, nó sẽ phái người đi chuẩn bị. Còn nữa, nếu công tử muốn đi dạo xung quanh, thì hãy đưa Lam nhi đi cùng, có điều ngàn vạn lần không được vận công, thân thể của cậu vẫn chưa khỏi hẳn đâu." Kỳ Phi Bằng nói xong liền rời khỏi căn phòng.
Kỳ Phi Bằng vừa đi ra khỏi căn phòng, đã nhìn thấy Kỳ Tử Lam ngồi trên bậc thang miệng ngậm cọng cỏ.
"Lam nhi, con có thể vào rồi."
Kỳ Tử Lam vừa nghe xong liền vui mừng đứng lên, xoay người vội vàng vào phòng. Kỳ Tử Lam vừa bước vào phòng đã thấy Âu Dương Hiên đang mình trần muốn thay quần áo. Kỳ Tử Lam hoảng hốt, vội vàng xoay người, trên mặt cô bé nhanh chóng xuất hiện hai rặng mây hồng.
"Xin. . . . . . xin lỗi, ta nên gõ cửa ." Cô bé nên nghe lời dạy của mẹ từ sớm rằng vào phòng người khác phải gõ cửa trước! Vào lúc này Kỳ Tử Lam mới nhận ra lời nói của Đường Tâm Điệp rất hữu dụng.
"Lam nhi, muội có thể quay lại rồi." Giọng Âu Dương Hiên trầm thấp truyền đến từ sau lưng Kỳ Tử Lam.
Nghe thấy giọng Âu Dương Hiên, lúc này Kỳ Tử Lam mới chậm rãi quay đầu lại, "Ta không cố ý đâu! Có phải ta rất không có lễ giáo không? Mẹ ta thường bảo ta phải gõ gửa trước phòng người khác, mà ta luôn coi lời của mẹ như gió thoảng qua tai." Kỳ Tử Lam ngượng ngùng cúi thấp đầu.
"Không cần căng thẳng, ta không ngại. Muội có rảnh không? Có thể dẫn ta đi tham quan nơi đây không?" Âu Dương Hiên đi tới trước mặt Kỳ Tử Lam, nâng cằm cô bé lên.
"Được, được chứ, cũng vài ngày ta chưa đi chơi rồi!" Kỳ Tử Lam vui mừng kéo Âu Dương Hiên đi ra ngoài, sự xấu hổ khi nãy đã bị cô bé ném ra chỗ khác rồi.
Âu Dương Hiên đi sau lưng Kỳ Tử Lam không khỏi bật cười. Có lúc tiểu cô nương này như một bà cụ non, nói năng rõ ràng mạch lạc; có lúc lại chẳng khác gì cô bé mười tuổi, dù nhăn mặt hay tươi cười đều rất ngây thơ hồn nhiên.
Kỳ Tử Lam đi dạo xung quanh Yên Lam sơn trang cùng với Âu Dương Hiên. Đầu tiên là gặp Trần tổng quản, một lát sau lại thấy lão Ngô đang quét sân, Kỳ Tử Lam chào hỏi bọn họ cực kỳ thân thiện, đồng thời giới thiệu Âu Dương Hiên với bọn họ.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đi tới hậu viện, Âu Dương Hiên thấy một tiểu cô nương - lớn hơn Kỳ Tử Lam một chút - đang ngồi xổm trên mặt đất đưa lưng về phía bọn họ,, không biết đang làm gì, vừa nghe đến có người tới, lập tức đứng lên quay người lại, hai tay đặt sau lưng, mặt kinh hoảng nhìn chằm chằm hai người
* * *
Kỳ Tử Yên từ chỗ người làm biết được trước đó vài ngày Kỳ Tử Lam cứu một nam tử trẻ tuổi trúng độc. Mặc dù cha đã bức độc ra ngoài cho hắn, nhưng hắn vẫn hôn mê bất tỉnh. Kỳ Tử Yên vốn tò mò muốn đến thăm người kia, nhưng nghĩ đến Kỳ Tử Lam đang chăm sóc hắn - mà người mình không muốn gặp nhất chính là Kỳ Tử Lam - cho nên không đi thăm nữa.
Ăn xong điểm tâm buổi sáng ngày hôm nay, Kỳ Tử Yên liền bắt con thỏ mà Kỳ Tử Lam nuôi, chuẩn bị đút độc dược cho nó ăn để Kỳ Tử Lam bộn rộn, như vậy nàng mới có thể nhân cơ hội đó đi thăm nam tử kia một chút. Ai ngờ mới đút được một nửa độc dược đã có người tới, càng không nghĩ tới người tới chính là Kỳ Tử Lam, còn có một nam tử trẻ tuổi đi theo. Kỳ Tử Yên đoán hắn nhất định chính là người bị thương được Kỳ Tử Lam cứu về.
Kỳ Tử Yên dấu con thỏ ở phía sau, bắt đầu quan sát hắn từ trên xuống dưới. Ngoại hình tuấn tú, vóc người hết sức khôi ngô cao lớn, Kỳ Tử Lam đứng ở bên cạnh hắn chỉ cao hơn eo hắn một chút, nhìn xuống chút nữa, hắn đang dắt tay Kỳ Tử Lam!
Kỳ Tử Yên trừng mắt liếc Kỳ Tử Lam, động tác này lại lạc vào đáy mắt của Âu Dương Hiên. Mặc kệ nàng là ai, hắn đều không thích nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn Lam nhi.
Nhưng ngay sau đó Âu Dương Hiên liền bị ý nghĩ của mình dọa sợ. thậm chí hắn còn có kích động muốn bảo vệ Kỳ Tử Lam, không cho phép bất kỳ kẻ nào bắt nạt cô bé ấy! Có lẽ chỉ là bởi vì cô bé ấy đã cứu hắn một mạng! Đúng, bởi vì cô bé ấy có ân với hắn, cho nên hắn không muốn có người tổn thương cô bé, nhất định là như vậy! Âu Dương Hiên cố gắng thuyết phục mình.
Kỳ Tử Lam cảm thấy hình như sau lưng tỷ tỷ dấu đồ gì đó, vì vậy cô bé liền nhìn ngó sau lưng Kỳ Tử Yên, chợt nhìn thấy thứ màu trắng lộ ra —— màu trắng. . . . . . Thỏ trắng nhỏ?! Tiểu Bạch của mình?! Tỷ tỷ dùng Tiểu Bạch của mình để thử nghiệm độc thuốc?!
"Không ——" Kỳ Tử Lam kêu lên. Cô bé giật ra khỏi tay Âu Dương Hiên, vội vàng tới trước mặt Kỳ Tử Yên. Cô bé nhìn ra phía sau Kỳ Tử Yên, không sai, là Tiểu Bạch! Trên miệng Tiểu Bạch còn sót lại ít bột phấn màu đen, hiển nhiên Kỳ Tử Yên đã cho Tiểu Bạch ăn độc dược!
"Trả Tiểu Bạch lại cho muội, trả nó lại cho muội!" Nhất thời, Kỳ Tử Lam đã nước mắt doanh tròng.
"Tiểu Bạch cái gì? Ai là Tiểu Bạch? Đây là con thỏ trắng nhỏ ta bắt được, không có liên quan gì đến đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi hết!" Kỳ Tử Yên chết không cũng nhận. Chỉ cần cha mẹ nàng không ở đây, nàng đều gọi Kỳ Tử Lam như thế.
Mà Âu Dương Hiên nghe được cô nương kia gọi Kỳ Tử Lam như vậy, trong cơn tức giận đi tới trước mặt nàng, vung chưởng định đánh.
"Không được đánh tỷ ấy, tỷ ấy là tỷ tỷ của ta!" Kỳ Tử Lam vội vàng bước nhanh tới ngăn cản Âu Dương Hiên.
Tỷ tỷ? Làm gì có tỷ tỷ nào lại mắng chửi muội muội của mình như vậy? Đây mà gọi là tỷ tỷ à! Âu Dương Hiên kinh ngạc nhìn chằm chằm Kỳ Tử Yên.
"Hừ! Ai là tỷ tỷ của ngươi." Kỳ Tử Yên hừ lạnh một tiếng, "Ai biết ngươi có phải là Kỳ Tử Lam thực sự không? Nói không chừng nó đã chết từ mười năm trước rồi ấy chứ. Chẳng qua ngươi may mắn có được nốt ruồi son, lại nhặt được cái khóa vàng, cho nên mới đến chỗ chúng ta giả mạo làm Kỳ Tử Lam mà thôi. Cha mẹ tin, ta còn lâu mới tin!" Trong ánh mắt của Kỳ Tử Yên tràn đầy oán hận.
Chính là con bé này! Chính con bé này đã cướp đi tình yêu thương và sự quan tâm cha mẹ dành cho nàng! Tất cả đều là tại nó, tất cả đều tại nó hại nàng!
"Tử Yên tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ hãy trả Tiểu Bạch lại cho muội, cả thuốc giải nữa!" Kỳ Tử Lam không để ý tới chỉ trích của Kỳ Tử Yên, chỉ một mực cầu xin nàng, nước mắt đã sớm rơi lã chã.
Âu Dương Hiên thấy thế vội vàng ngồi xổm xuống dùng ống tay áo lau sạch nước mắt giúp Kỳ Tử Lam.
"Tiểu Bạch? Ý ngươi là con thỏ nửa sống nửa chết này ý hả? Ngươi muốn thì cho ngươi đó! Chỉ có điều thuốc giải hả, xin lỗi nha, ta còn chưa chế xong!" Kỳ Tử Yên nói xong liền tiện tay quăng Tiểu Bạch lên không trung rồi xoay người rời đi.
Âu Dương Hiên đứng dậy đỡ con thỏ trắng nhỏ trước khi nó rơi xuống đất.
Cô nương này thật ác độc, lại còn, còn cố ý muốn quăng con thỏ trắng nhỏ xuống đất, cố ý ném chết có.
"Lam nhi ngoan, đừng khóc nữa, không phải là muội có Hoa Ngọc Lộ hoàn sao? Trước hết để cho Tiểu Bạch ăn một viên, sau đó sẽ nghĩ cách cứu nó, được không?" Âu Dương Hiên thấy Kỳ Tử Lam khóc thì vô cùng đau lòng.
"Vô dụng thôi, độc mà Tử Yên tỷ tỷ dùng đều tương khắc với Hoa Ngọc Lộ hoàn của ta, nếu ta cho Tiểu Bạch uống Hoa Ngọc Lộ hoàn thì nó càng chết nhanh hơn!" Kỳ Tử Lam khóc nức nở. Cô bé đau lòng muốn chết.
"Vậy chúng ta mau đi tìm cha muội, cha muội sẽ có cách." Âu Dương Hiên nghĩ cách thay Kỳ Tử Lam.
"Đúng rồi, chúng ta mau đi tìm cha ta!" Kỳ Tử Lam kéo Âu Dương Hiên, chạy thẳng tới thư phòng của cha cô bé.
Chương 3
"Cha ——" Kỳ Tử Lam đẩy cửa thư phòng ra, "Cha, cha mau nghĩ cách cứu Tiểu Bạch đi!"
"Sao vậy, Lam nhi?" Kỳ Phi Bằng để quyển sách xuống đứng dậy, vòng qua bàn đọc sách đi tới trước người Kỳ Tử Lam và Âu Dương Hiên.
"Cha, cha mau cứu Tiểu Bạch đi, nó bị trúng độc!" Kỳ Tử Lam ôm Tiểu Bạch kích động nói.