Nguyện Gả Cho Đại Đương Gia!

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thời cơ đến thì đại sự nhất định sẽ thành? Sai! Hắn nhìn một cái là biết ngay, tiểu cô nương ‘độc ác’ - vị thần y thế gia này - sẽ là người mẹ tương lai của các con hắn. Từ lúc hắn chào đời tới giờ, h …
Xem Thêm

"Cám ơn Diệu thúc thúc và Bội thẩm thẩm." Nàng mang theo nụ cười chân thành nói.

"Nha đầu ngốc, cảm ơn cái gì!" Nam tử cười nói.

Nam tử này chính là người bị trục xuất khỏi gia môn hai mươi năm trước - Đạm Đài Diệu, còn nữ tử ngồi ở mép giường chính là thê tử của ông, cũng chính là người được gọi là Nữ Tuyệt Y - Bạch Bội. Bọn họ cũng là người thần bí năm đó mang Kỳ Tử Lam đi khỏi cha mẹ nàng.

"Đúng rồi, Diệu thúc thúc, ở Tập Anh sơn trang con đã gặp được ca ca của thúc. Người này có vẻ ngoài giống y chang thúc!" Lúc này Kỳ Tử Lam đã làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra đêm hôm trước nàng còn là một người thân trúng kỳ độc.

Đạm Đài Diệu cất cao tiếng cười, "Nha đầu ngốc, ta và Huy là huynh đệ sinh đôi, vẻ ngoài giống nhau là đương nhiên rồi!"

"Đúng rồi, Bội thẩm thẩm, Lam nhi trúng phải độc gì thế ạ, sao nửa người lạnh, nửa người lại nóng vậy ạ?" Kỳ Tử Lam nhớ lại cảm giác khó chịu trước lúc mình mất đi ý thức, đến bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

"Đó độc dược do một cao thủ dùng độc chế ra hai mươi năm trước. Nó vốn nên thất truyền từ lúc hắn thoái ẩn, chẳng biết tại sao lại tái xuất hiện trên giang hồ, xem ra trên giang hồ sắp có tai họa lớn." Bạch Bội than thở.

Đối với chuyện trên giang hồ, Kỳ Tử Lam chẳng có hứng thú gì. Nàng vội vàng nói: "Bội thẩm thẩm, lúc nào Lam nhi mới có thể trở về Tập Anh sơn trang?"

"Nha đầu ngốc, con không thích gặp chúng ta à? Đã lâu không gặp mặt rồi, con ở lại thêm vài ngày trò chuyện với hai người già này đi!" Đạm Đài Diệu biết rõ trái tim Kỳ Tử Lam đặt trên người Âu Dương Hiên nên cố ý trêu đùa nàng. Ông cũng đã 40 tuổi rồi nhưng vẫn thích trêu đùa người khác. Chỉ sợ một bụng đầy ý tưởng xấu xa của Kỳ Tử Lam một nửa là do ông ‘vô tình tạo ra’.

"Con cũng muốn như vậy nhưng con sợ Hiên đại ca sẽ lo lắng." Kỳ Tử Lam biết Bạch Bội và Đạm Đài Diệu đối với chuyện của nàng nắm như lòng bàn tay, cho dù hơn sáu năm không gặp nhưng họ lại biết rất rõ ràng xung quanh nàng có những ai.

"Từ lúc con bị trúng độc tới nay đã được năm ngày rồi, con còn phải ở lại đây ít nhất năm ngày nữa mới có thể trở về." Bạch Bội đáp.

"Tại sao còn phải lâu như vậy ạ? Đến lúc đó nhất định Hiên đại ca sốt ruột đến phát điên mất!" Trên thực tế không chỉ Âu Dương Hiên sốt ruột mà chính nàng cũng rất sốt ruột. Nàng nhớ nét mặt vừa giận vừa buồn cười của Âu Dương Hiên khi nàng đùa nghịch; nàng nhớ sự ấm áp khi hắn ôm nàng vuốt ve đầu nàng; nàng nhớ hắn mỗi ngày lúc hắn chải đầu giúp nàng đều nhìn vào mắt nàng qua tấm gương. Nàng nhớ hắn. . . . . ."Con nhớ Hiên đại ca. . . . . ." Kỳ Tử Lam nhất thời sầu não, bật khóc.

"Lam nhi ngoan, đừng khóc, nếu khóc đến nỗi tổn hại thân thể thì năm ngày sau con sẽ không đi lên được đâu!" Bạch Bội dịu dàng khuyên nàng. Tiểu nha đầu sáu năm trước không buồn không lo hôm nay đã trở thành thiếu nữ hiểu được thế nào là khốn khổ vì tình. Thời gian trôi qua thực mau!

"Lam nhi nghe lời đi, nếu bây giờ mà con trở về sợ rằng lại gây ra họa sát thân. Chúng ta làm như vậy là vì muốn tốt cho con thôi! Con nghĩ kỹ xem, nếu bây giờ con đi lên (núi) gặp Hiên đại ca của con, chốc lát sau lại bị kẻ nào đó hạ độc, sau đó lại về đây chữa mấy ngày, đến lúc đó lại phải chia cách với Hiên đại ca của con. Như vậy không bằng con ngoan ngoãn ở lại đây vài ngày, dưỡng tốt thân thể, trở về là có thể ở bên cạnh Hiên đại ca của con rồi!" Đạm Đài Diệu chỉnh người hại người chỉ là vẻ bề ngoài thôi, công phu dụ hoặc của ông mới là nhất!

Kỳ Tử Lam rầm mặc không nói một lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu

"Vậy mới là Lam nhi ngoan chứ. Nào, nằm xuống nghỉ một lát đi! Ta và Diệu thúc thúc đi hái thuốc, tới trưa mới trở lại, tốt nhất là con nên nghỉ ngơi đi." Bạch Bội đỡ Kỳ Tử Lam nằm xuống, đắp kín chăn giúp nàng. Bà có thể yên lòng đi ra ngoài cùng Đạm Đài Diệu bởi vì bà biết một khi Kỳ Tử Lam hứa chuyện gì thì nhất định sẽ không đổi ý.

Kỳ Tử Lam nghe lời nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào ngủ.

Không biết qua bao lâu, Kỳ Tử Lam từ từ mở mắt ra, nàng biết Diệu thúc thúc chưa trở về, vì vậy nàng quyết định ra bên ngoài đi lại một chút.

Nàng chậm rãi đi ra phòng trúc, cảnh vật bên ngoài hoàn toàn giống như lúc nàng đi, ngay cả chiếc xích đu khi nàng còn bé thưòng hay chơi vẫn được treo trên cây đại thụ bên bờ suối.

"Còn phải chờ thêm năm ngày. . . . . ." Kỳ Tử Lam nhìn trời, lẩm bẩm, "Hiên đại ca, bây giờ chàng đang làm gì?"

Trả lời nàng là tiếng chim hót líu lo.

"Nếu là em có thể biến thành một con chim bay đến Tập Anh sơn trang gặp Hiên đại ca thì tốt biết bao. Cho dù không thể cùng chàng trò chuyện, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng là tốt. . . . . ." Nàng theo bản năng sờ sờ chiếc khóa vàng và khối ngọc bội Âu Dương Hiên cho nàng ở trước ngực mới nhớ ra chiếc khóa vàng đã bị Âu Dương Hiên tóm được khi nàng nhảy xuống vách núi.

Kể từ sáu năm trước, từ khi ngọc bội và chiếc khóa vàng ở chung một chỗ thì chưa bao giờ tách rời nhau. . . . . .

Lúc này, một cơn gió nhẹ thổi tung vài sợi tóc trên trán nàng tựa như Âu Dương Hiên thường làm giúp nàng.

Nàng không kiềm chế được mà ngắm nhìn bầu trời một lúc lâu.

Trong năm này tiếp theo, Kỳ Tử Lam càng giống như người mất hồn hơn, một chút sức sống cũng không có. Ngoại trừ thời gian ăn cơm, uống thuốc và ngủ ra, những khoảng thời gian khác nàng đều ngồi trên xích đu nhìn lên vách núi Kình Thiên, hoàn toàn không giống như nàng hoạt bát lúc bình thường.

Bạch Bội và Đạm Đài Diệu nhìn tình hình như vậy, không thể nghi ngờ là làm bọn họ rất đau lòng, nhưng vì an toàn tính mạng của nàng nên bọn họ đành nhẫn tâm giữ nàng lại đợi nguy cơ qua đi.

* * *

"Lam nhi, con có thể trở về Tập Anh sơn trang rồi." Bạch Bội nhẹ nhàng gọi nàng.

Kỳ Tử Lam vốn đang ngửa đầu nhìn ngắm bầu trời liền quay đầu lại nhìn Bạch Bội rồi lại ngẩng đầu lên nhìn trời.

"Nha đầu ngốc, con bị ngốc rồi à! Con mà còn nhìn nữa thì đến cả trời cũng bị con nhìn thủng luôn đó!" Đạm Đài Diệu cười nói.

Kỳ Tử Lam đột nhiên nhảy lên như thể bị kim châm, "Hai người nói con có thể về rồi? Có thật không ạ?" Nàng kích động nhìn bọn họ. Hai vợ chồng Đạm Đài Diệu và Bạch Bội nhìn nhau, mỉm cười gật đầu.

"Lam nhi, để ta chảy tóc mặc quần áo giúp con xong là có thể tiễn con lên (núi) rồi." Bạch Bội kéo Kỳ Tử Lam vào trong phòng trúc.

Không tới một khắc đồng hồ sau Kỳ Tử Lam đã chỉnh tề xuất hiện trước mắt Đạm Đài Diệu.

"Diệu thúc thúc, Lam nhi có xinh đẹp không?" Kỳ Tử Lam vui vẻ hỏi.

Đạm Đài Diệu thấy cuối cùng Kỳ Tử Lam cũng nở nụ cười sau nhiều ngày không thấy, nhẹ nhàng nói: "Xinh đẹp, tất nhiên là xinh đẹp rồi. Lam nhi chính là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân!"

"Tất nhiên là vậy rồi! Bội thẩm thẩm xếp hạng trước con mà!" Kỳ Tử Lam cười hì hì nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn nụ cười.

"Con biết vậy là được rồi!" Đạm Đài Diệu sủng ái chỉ chỉ vào cái mũi xinh xắn của Kỳ Tử Lam.

"Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta mau đi lên thôi!" Bạch Bội đỏ mặt thúc giục.

"Hơ, Bội thẩm thẩm đỏ mặt kìa!" Kỳ Tử Lam cười khúc khích như một tên trộm rồi nhảy lên lưng con Hoàng Mao.

“Da mặt Bội thẩm thẩm của con mỏng chứ đâu có được dày như da mặt con, có dùng chủy thủ chém sắt như chém bùn đâm cũng không thủng!” Đạm Đài Diệu hài hước nói.

“Hừ, không nói chuyện với thúc nữa! Thúc chỉ toàn bắt nạt con!” Kỳ Tử Lam giả vờ quay đầu giận dỗi, dẫn Hoàng Mao rời đi trước.

Đạm Đài Diệu và Bạch Bội ngồi trên lưng Bạch Mao cũng lên đường ngay sau đó.

Bởi vì công cuộc tìm kiếm ở Tập Anh sơn trang đã dừng lại nên khi hai con đại bàng khổng lồ đáp xuống vách núi Kình Thiên không kinh động đến bất cứ người nào.

Thêm Bình Luận