"Rốt cuộc là ai lại ra tay độc ác với một tiểu cô nương dễ thương như vậy chứ?" Hồng Ngọc Kiều cảm than.
"Việc này sợ rằng phải đợi đến khi đại đương gia khôi phục lý trí cẩn thận tra rõ mới tìm được ra đáp án." Đối với việc điều tra rõ chân tướng chuyện này, Công Tôn Dục và Mộ Dung Ngạo đều nhất trí cho rằng nên do Âu Dương Hiên chủ động đi điều tra. Điều trước mắt mà bọn họ có thể làm chính là hạn chế số người rời khỏi trấn Thăng Long.
"Sắc trời đã tối, mọi người cũng nên nghỉ ngơi đi, ta đi khuyên huynh ấy một chút." Dứt lời, Công Tôn Dục liền đi về phía Âu Dương Hiên.
"Đại ca, nên để mọi người nghỉ ngơi thôi!" Công Tôn Dục nói với Âu Dương Hiên.
"Tìm được Lam nhi trước rồi nói sau." Âu Dương Hiên liếc Công Tôn Dục một cái. Hiển nhiên là hắn vẫn chưa từ bỏ.
Công Tôn Dục tiếp tục đến gần Âu Dương Hiên, "Đại ca, huynh không phải làm bằng sắt, mọi người cũng đều không phải, dầu gì cũng để cho họ ăn một chút gì đó, ngủ một giấc, trời sáng rồi lại tiếp tục tìm chứ!"
"Nếu như đệ không định giúp một tay thì đứng qua một bên đi." Trải qua kinh nghiệm lúc ban ngày, Âu Dương Hiên đều đề phòng với bất kỳ người nào đến gần mình để tránh bị người ta đánh ngất lần nữa.
"Được rồi, đệ không qua đó." Công Tôn Dục giơ cao đôi tay lên tỏ vẻ trong sạch, "Nhưng mà đại ca, huynh suy nghĩ kỹ chút xem, với biện pháp tìm người như vậy thì vĩnh viễn huynh sẽ không tìm được. Không bằng để cho mọi người nghỉ ngơi một đêm, tĩnh dưỡng tinh thần, sau khi trời sáng khả năng tìm thấy sẽ cao hơn. Huống chi huynh nhìn lại mình đi, sợ rằng chưa tìm được Lam nhi thì chính huynh đã ngã quỵ vì mệt mỏi rồi. Đến lúc đó chúng đệ không ai có thể giúp huynh được đâu." Công Tôn Dục khích tướng.
"Đệ không phải khích ta, ta tự có chừng mực." Âu Dương Hiên nhìn một cái là thấy ngay mánh khóe của Công Tôn Dục, nhưng quả thực là cũng nên để mọi người nghỉ ngơi rồi, "Mọi người đi nghỉ ngơi dùng bữa, sau khi trời sáng sẽ tiếp tục tìm." Âu Dương Hiên trung khí mười phần hạ lệnh.
Âu Dương Hiên ra lệnh một tiếng, những thị vệ phụng mệnh tìm kiếm Kỳ Tử Lam liền trở về nơi của mình nghỉ ngơi và ăn cơm, chỉ còn lại hai người chưa rời đi.
"Vậy còn huynh? Huynh không nghỉ ngơi à?" Công Tôn Dục đứng sau lưng Âu Dương Hiên nói.
"Ta đợi thêm một lát, đệ cứ về trước đi!" Cặp mắt tinh sáng của Âu Dương Hiên bị bao phủ một tầng u ám mù mịt, trên khuôn mặt là vẻ mệt mỏi.
"Huynh đã thực sự thay đổi rồi!" Công Tôn Dục thấy thật sự rất khó để tìm lại được Âu Dương Hiên trước khi Kỳ Tử Lam xuất hiện tại Kình Thiên nhai. Liên tưởng với người hiện tại này xem!
"Ta không thay đổi, ta vẫn luôn là người như vậy, chỉ là Lam nhi không ở bên cạnh ta, ta liền không giống như lúc đầu." Âu Dương Hiên nhìn phương xa, nếu như không có Lam nhi, cuộc sống của hắn sắp trở nên trống rỗng.
Công Tôn Dục không cách nào tưởng tượng ma lực của ái tình lại vô biên như vậy. Nó khiến cho Âu Dương Hiên trước nay lãnh khốc lạnh lùng thay đổi đến kinh người.
"Huynh nên đi ngủ sớm một chút, đừng để vì một mình huynh mà khiến cho mọi người lo lắng." Trong lòng Công Tôn Dục biết nhiều lời cũng vô ích. Hắn lắc đầu một cái, xoay người định trở lại trang.
Trước khi đi, hắn nhìn thấy Diệp Phong đang đi về phía vách núi.
"Diệp Phong, cô cũng trở về đi nghỉ ngơi đi! Ta muốn một mình đợi ở chỗ này một lát." Âu Dương Hiên không quay đầu lại nhưng vẫn biết người đến là Diệp Phong.
“Thuộc hạ phụng mệnh ở đây với thủ lĩnh cho đến khi thủ lĩnh đi ngủ.” Diệp Phong kính cẩn lễ phép. Nàng phụng mệnh của Mộ Dung Ngạo, tới đây trình diễn khổ nhục kế, khiến Âu Dương Hiên trở về nghỉ ngơi. Cũng chỉ lúc này, nàng mới có bộ dáng của một thuộc hạ thực sự.
Âu Dương Hiên không lên tiếng nữa mà khổ sở nhắm hai mắt lại.
Lam nhi nói dưới núi có người có thể giúp nàng, rốt cuộc đó là thật hay giả? Cho dù dưới vách núi thật có cao nhân cứu giúp, nàng nhảy xuống dưới như vậy quá nguy hiểm! Làm sao nàng có thể chắc chắn vị cao nhân mà nàng nhắc đến có thể phát hiện ra nàng?
Không được? Hắn tuyệt đối không để cho Lan nhi rời khỏi hắn mà đi như vậy! Hắn nhất định sẽ tìm được nàng!
Âu Dương Hiên đột nhiên mở hai mắt ra, hướng về phía sơn cốc sâu không thấy đáy hét lên:”Lam nhi, nàng nhất định phải chờ ta, ta sẽ nhanh chóng đến tìm nàng.” Hắn cam kết với Kỳ Tử Lam cũng cam kết với chính bản thân mình.
Từ ngày bắt đầu tìm kiếm đến nay đã được mười ngày nhưng vẫn không có chút tung tích gì của Kỳ Tử Lam. Âu Dương Hiên thậm chí còn tự mình từ hạ lưu suối Đoạn Trường tìm ngược lên nhưng vì không thể vượt qua sự ngăn trở của thác nước nên chưa thành công mà đã phải quay về.
Mấy ngày qua, hắn không ngừng suy nghĩ về khả năng sự tồn tại của vị cao nhân trong miệng Kỳ Tử Lam. Trong ký ức của hắn, hình như có tin đồn về phía bên dưới Kình Thiên nhai nhưng lại không thể nhớ được tin đồn đó là từ đâu tới.
“Hiên nhi, ăn nhiều một chút! Nhìn con gầy mất một vòng rồi này, nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm sao mà tìm người được!”
“Mẹ, ở dưới Kình Thiên nhai có người ở không?” Âu Dương Hiên vẫn không mở miệng đột nhiên thốt lên một câu.
Hồng Ngọc Kiều lóe lên vẻ bối rối trong mắt, ngay sau đó trấn định cười đáp:”Con trai ngốc, người của trấn Thăng Long không là người thì là cái gì?”
“Mẹ, con là nói sơn cốc giữa vách núi Kình Thiên và suối Đoạn trường kìa.” Tại sao hắn cảm thấy hình như mẫu thân đang cố ý che giấu chuyện gì đó.
“Con hỏi chuyện này làm gì?” Hồng Ngọc Kiều hỏi.
“Mẹ, con muốn nghe lời nói thật! Chuyện này có liên quan đến sự sống chết của Lam nhi.” Âu Dương Hiên nhíu mày nghiêm mặt.
“Hiên nhi…” Hồng Ngọc Kiều do dự không biết có nên nói cho con trai biết không.
“Nếu con lấy thân phận thủ lĩnh của lãnh địa Thanh Long hỏi vấn đề này thì sao?”
Thủ lĩnh của lãnh địa Thanh Long chẳng khác gì người đứng đầu Tứ gia tộc, mà những thành viên của Tứ gia tộc- không phân biệt tuổi tác- đều phải nghe theo mệnh lệnh của thủ lĩnh. Nếu như làm trái, nhẹ thì đóng của tự ngẫm, nặng thì bị xóa tên khỏi lãnh địa Thanh Long. Âu Dương Hiên bị bất đắc dĩ, chỉ đành phải dùng đến thân phận này để hỏi chính mẫu thân mình.
“Thủ lĩnh, hay là ngài đi hỏi Kỳ lão đi!” Hồng Ngọc Kiều đau lòng nói. Bà biết nếu không phải tình huống đặc biệt, Hiên nhi tuyệt đối sẽ không lấy thân phận thủ lĩnh để bức ép mình, nhưng trước đó bà đã hứa là sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, tất nhiên không thể bội ước, thậm chỉ ngay cả lời chỉ dẫn này cũng không nên có. Nhưng nói gì đi chăng nữa Hiên nhi vẫn là con trai của bà, bất kể như thế nào bà đều không muốn con mình đau lòng!
“Cám ơn mẹ, con trai mạo phạm mẹ rồi.”
“Đi đi, Hiên nhi.” Hồng Ngọc Kiều khoát khoát tay ý bảo hắn rời đi.
Âu Dương Hiên đáp một tiếng rồi dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía vườn mai.
Người hắn muốn tìm là Đạm Đài Kỳ- cũng chính là ông nội của tam lĩnh chủ Đạm Đài Đình.
“Kỳ gia gia, Quân gia gia.” Âu Dương Hiên đi về phía hai ông lão đang đánh cờ trong đình.
“Hiên nhi.” Hai ông lão cùng gật đầu với Âu Dương Hiên.
“Kỳ gia gia, xin nói cho con biết, có người ở trong sơn cốc giữa Kình Thiên Nhai và suối Đoạn Trường không?” Âu Dương Hiên trực tiếp hỏi thẳng.
“Hiên nhi, cin hỏi chuyện này làm gì? Là ai nói cho con biết có người ở trong sơn cốc.” Trên mặt Đạm Đài Kỳ mơ hồ lộ ra tức giận.
“Vậy chắc là có rồi! Xin hãy nói cho con biết, rốt cuộc là có ai ở trong đó?” Vào giờ phút này, hắn đã không để ý tới tôn ti lớn bé, hắn chỉ quan tâm đến tính mạng của Lam nhi.
“Nhị đệ, ta thấy đệ cứ nói cho nó biết đi! Lam nhi mất tích, nó cũng đã nóng lòng lắm rồi.” Mộ Dung Quân- đại lĩnh chủ đời đầu tiên của lãnh địa Thanh Long- mở miệng nói.
Đạm Đài Kỳ suy tính một lát, mới gật đầu:”Được, nhưng con phải nói cho ta biết trước, là ai đã nói cho con biết chuyện này?” Ông thực sự muốn xem xem ai lại to gan lớn mật dám bội ước!