Sau khi Kỳ Tử Lam đi, chỉ còn lại hai người: Công Tôn Dục và Âu Dương Hiên.
"Đương gia, đệ không làm bất kỳ chuyện gì hết, là muội ấy tự mình leo lên cây ." Công Tôn Dục thấy Âu Dương Hiên lạnh mặt, thoạt nhìn người ta lạnh cả sống lưng nên vội vàng thanh minh. Từ nhỏ đến lớn, Âu Dương Hiên chưa bao giờ dùng vẻ mặt này nhìn hắn.
"Dục, ta không thích hành động ngày hôm nay của đệ. Tuy đệ là huynh đệ của ta, nhưng sự nhẫn lại của ta có giới hạn." Âu Dương Hiên lạnh lùng nói.
Thực ra khi hắn nghe được tin Lam nhi và Công Tôn Dục cùng nhau ra sau núi từ chỗ Tiểu Ngư Nhi là hắn đã cảm thấy không ổn lắm, vì vậy hắn vội vàng đến phía sau núi xem rốt cuộc là chuyện gì. Khi hắn thấy Lam nhi vừa nói vừa cười với Công Tôn Dục thì trong lòng càng khó chịu. Hắn biết Công Tôn Dục chỉ vì thử dò xét hắn, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà tức giận. Lam nhi đối với hắn mà nói quá quan trọng, từ giây phút nàng xuất hiện trong sinh mệnh của hắn thì hắn đã biết mình không thiếu nàng. Từ tận sâu trong tim hắn, hắn đã sớm coi Lam nhi là thê tử của mình, tuyệt không cho phép những người khác chen vào.
"Đương gia, tiểu đệ biết sai rồi, huynh bớt giận đi!" Hắn thực sự đã được mở rộng tầm mắt. Không ngờ Âu Dương Hiên luôn thiên về tỉnh táo, không gần nữ sắc lại có sức ghen lớn như vậy.
"Đệ biết lỗi là tốt rồi. Thôi, thật ra vừa rồi ta cũng không nên đối xử với đệ như vậy." Âu Dương Hiên cảm thấy hết sức có lỗi với sự kích động vừa xong của mình. Dù sao Công Tôn Dục cũng là bạn tri kỷ tình như thủ túc của hắn.
"Đương gia, huynh không cần phải tự trách, là đệ có lỗi trước." Công Tôn Dục tương đối thông cảm với tâm trạng lúc này của Âu Dương Hiên. Xem ra anh hùng quả thật khó qua ải mỹ nhân. May mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn làm anh hùng, "Đương gia, Lam nhi vẫn còn ở Phong Vân lâu chờ huynh đấy, mau đi đi!" Công Tôn Dục nhắc nhở.
Có Công Tôn Dục nhắc nhở Âu Dương Hiên như thể người vừa tình mộng, bước nhanh về phía trong trang, còn Công Tôn Dục thì cười nhìn Âu Dương Hiên rời đi.
Chương 6
Kỳ Tử Lam nghiêm chỉnh ngồi trước bàn trong phòng khách ở Phong Vân lâu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Không lý nào Hiên đại ca thấy nàng ngã từ trên cây xuống mà lại giận dữ đến vậy. Hiên đại ca luôn luôn hiểu nàng rõ nhất. Trừ khi huynh ấy đã phát hiện ra chân tướng? Kỳ Tử Lam thầm kêu không ổn.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào. Kỳ Tử Lam lén lút liếc ra phía cửa, chỉ thấy Âu Dương Hiên đang nghiêm mặt đi vào Phong Vân lâu.
"Hiên đại ca. . . . . ." Kỳ Tử Lam gọi hắn một cách đáng thương. Trong tình huống hắn đang thịnh nộ như thế này nàng thật sự không chắc chiêu này có tác dụng hay không.
"Tại sao lại cố ý đánh gãy cành cây? Muội có biết làm như vậy là rất nguy hiểm không?!" Trên đường về Phong Vân lâu, Âu Dương Hiên đã cố gằng hết sức điều chỉnh tâm trạng của mình, hắn không muốn dọa Lam nhi. Nhưng vừa về tới Phong Vân lâu, lửa giận lại bốc lên không dự báo trước.
"Muội. . . . . ." Kỳ Tử Lam ấp a ấp úng hồi lâu mà vẫn không nặn ra được một câu giải thích hoàn chỉnh.
"Lam nhi, ta không muốn muội nói dối." Hắn biết lúc Lam nhi ở trên cành cây, thừa dịp Công Tôn Dục không chú ý đã cố tình phóng ám khí tạo vết rạn trên đó, làm nhánh cây gãy lìa vì không ngừng lên xuống, khiến Công Tôn Dục nghĩ rằng nhánh cây đột nhiên bị gãy .
"Muội. . . . . . Muội chỉ muốn dọa củ tỏi kia chút thôi, ai bảo hắn không tốt bụng chứ!" Kỳ Tử Lam vất vả lắm mới tìm được tiếng nói của mình, "Mặc dù muội không biết hắn có ý tưởng xấu gì nhưng muội biết chắc rằng hắn mời muội ăn nhất định là có mục đích khác, cho nên mới cố ý hù dọa hắn. Lúc ấy muội nắm cành cây gãy rất chặt, sẽ không để cho hắn đỡ được muội, bản thân muội cũng sẽ không bị thương; Hiên đại ca, huynh biết rõ khả năng của muội mà." Kỳ Tử Lam càng nói càng lý lẽ hùng hồn.
"Vậy muội có biết nếu muội thực sự rơi xuống đất sẽ có rất nhiều cành cây nhỏ làm xước mặt muội không?" Nếu không phải hắn kịp thời đỡ được nàng từ giữa không trung thì bây giờ trên mặt nàng đã có bao nhiêu vết thương rồi.
"Muội. . . . . . không để ý." Giọng Kỳ Tử Lam nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Hai người đột nhiên không ai nói gì nữa.
"Muội xin lỗi, muội không nên không cẩn thận như thế, Hiên đại ca, cám ơn huynh đã cứu muội." Cuối cùng, Kỳ Tử Lam ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Hiên, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Âu Dương Hiên dãn lông mày, khuôn mặt cứng ngắc vì tức giận đã trở lên nhu hoàn như bình thường."Muội có biết vì sao ta lại tức giận như vậy không?"
"Bởi vì Hiên đại ca lo lắng cho muội." Kỳ Tử Lam biết Âu Dương Hiên hết sức quan tâm mình.
"Muội có hy vọng ta phải thường xuyên lo lắng cho muội không?" Âu Dương Hiên kéo Kỳ Tử Lam ngồi xuống đùi mình.
"Không hy vọng." Kỳ Tử Lam lắc đầu.
"Cho nên. . . . . ." Âu Dương Hiên chờ Kỳ Tử Lam nói tiếp.
"Cho nên sau này muội sẽ chú ý đến sự an toàn của mình, không để cho Hiên đại ca phải lo lắng nữa." Chỉ là chú ý an toàn, chứ không phải là về sau sẽ không chỉnh người nữa nha!
"Tiểu hồ li!" Âu Dương Hiên đoán được ý định mờ ám của nàng, mỉm cười quở khẽ.
"Nói sao thì đạo hạnh của tiểu hồ ly cũng không thể cao bằng lão hồ ly được. Mấy cái trò trẻ con này mà bày ra trước mắt lão hồ ly Hiên đại ca thì đều bị huynh liếc mắt một cái là biết ngay.” Kỳ Tử Lam biết Âu Dương Hiên không còn giận nên thả lỏng tinh thần, tranh cãi với hắn.
"Đó là vì ta hiểu muội hơn những người khác."
"Ồ? Vậy Hiên đại ca cảm thấy Lam nhi là người như thế nào vậy?" Kỳ Tử Lam hứng trí bừng bừng nhìn Âu Dương Hiên.
"Muội hả, là người hay nghịch ngợm phá phách, là một con quỷ nhỏ tinh nghịch thích trêu đùa người khác để được vui vẻ."
"Sao lại thế, ngoài những điểm xấu ra muội không còn ưu điểm nào nữa à?" Kỳ Tử Lam cau mày, hoài nghi liệu có phải bản thân luôn làm việc sai trái không.
"Ừm, hình như là không có." Âu Dương Hiên nín cười, nghiêm túc gật đầu một cái.
"Á! Đại ca thật sự cho là như vậy sao?" Kỳ Tử Lam cảm thấy hết sức chán nản.
"Đồ ngốc, là chính mình chính là ưu điểm lớn nhất của muội!"
Âu Dương Hiên không khách khí cười phá lên, làm Kỳ Tử Lam nhất thời đỏ mặt tay chân luống cuống.
"Trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi." Âu Dương Hiên vỗ vỗ mặt nàng.
"Muội ăn không nổi nữa rồi!" Kỳ Tử Lam chớp hai mắt, vô tội nhìn Âu Dương Hiên.
"Ai bảo muội ăn nhiều điểm tâm như vậy!"
"Không ăn chẳng phải uổng ư! Huống chi những thứ kia đều là những loại bánh ngọt muội thích ăn, không ăn thì thật đáng tiếc." Kỳ Tử Lam không hề có chút cảm giác hối hận nào.
"Vậy à, ‘không ăn thì thật đáng tiếc’ là do muội tự nói đó nha, vậy bây giờ chúng ta lại đi ăn chực một bữa vậy!" Âu Dương Hiên không cho Kỳ Tử Lam cơ hội cự tuyệt, dứt khoát kéo nàng rời khỏi Phong Vân lâu.
* * *
"Hiên đại ca à, chán chết đi được!" Kỳ Tử Lam đẩy cửa Nghĩa lâu ra, lớn tiếng nói.
"Lam nhi, lại làm sao vậy?" Âu Dương Hiên tuyệt đối không cảm thấy kinh ngạc với hành động bất thình lình đẩy cửa vào của Kỳ Tử Lam. Tính ngày, Kỳ Tử Lam ở lại Kình Thiên nhai cũng được một thời gian rồi, trong khoảng thời gian này nàng gần như cứ hai ba ngày lại đến Nghĩa lâu tìm hắn oán trách một lần.
Kình Thiên nhai thật sự không thú vị như vậy à? Hình như đâu phải vậy! Kể từ khi Kỳ đại tiểu thư vào ở Kình Thiên nhai đến nay đã phát huy công lực chỉnh người đến trình độ vô cùng tinh tế, làm cho tiếng than vang khắp cả nơi này.
"Trời ơi! Giày của ta!"
Tiếng thét này nhất định là ở trong hoa viên truyền tới, mà người bị hại dẫm lên bùn loãng phát ra tiếng kêu gào bi thương.