"Mộ Dung Ngạo." Hắn trả lời một cách ngắn gọn.
"Hẹp hòi!" Kỳ Tử Lam không hài lòng nói, "Hiên đại ca, huynh có cảm thấy người này rất hẹp hòi không!?" Kỳ Tử Lam kéo kéo ống tay áo Âu Dương Hiên hỏi.
"Tại sao?" Công Tôn Dục vốn giận đến không muốn nói thêm lời nào vẫn tò mò hỏi. Từ trước đến giờ chỉ có người ta nói Mộ Dung Ngạo người cũng như tên, vô cùng kiêu ngạo, chứ chưa từng có người nào nói hắn hẹp hòi, hơn nữa còn là một tiểu cô nương lần đầu gặp mặt!
Âu Dương Hiên đang cười như nắc nẻ cũng ngừng lại, chuẩn bị nghe Kỳ Tử Lam phát biểu suy nghĩ vĩ đại của nàng; mà nhân vật chính Mộ Dung Ngạo cũng nhướn mày, chờ nghe Kỳ Tử Lam giải thích.
Kỳ Tử Lam hắng giọng, lớn tiếng tuyên bố ——
"Bởi vì ta nói tổng cộng hai mươi ba chữ, mà hắn lại hẹp hòi chỉ trả lời ta ba chữ! Làm ơn, dầu gì hắn cũng nên đáp: Xin chào, ta tên là Mộ Dung Ngạo; hoặc là nói: rất hân hạnh được biết cô nương, ta là Mộ Dung Ngạo; nếu không nữa thì cũng có thể nói: ta là Mộ Dung ngạo, cô nương đã quen với nơi đây chưa? Bằng không hắn cũng có thể nói. . . . . ."
Kỳ Tử Lam còn có một đống lời thoại chưa nói ra thì Công Tôn Dục và Âu Dương Hiên đã không khách khí cười phá lên.
"Cho nên ta nói cá tính của huynh chẳng giống với tên huynh chút nào, chỉ là quỷ hẹp hòi mà thôi! Thôi, không nói chuyện với hai người nữa, Hiên đại ca, chúng ta đến nơi khác đi dạo một chút, đừng để ý đến bọn họ nữa, chúng ta đi thôi!" Kỳ Tử Lam kéo Âu Dương Hiên rời đi, "Sau này còn gặp lại! Củ tỏi và quỷ hẹp hòi." Kỳ Tử Lam không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên hướng về phía sau vẫy vẫy, coi như nói lời từ biệt.
"Xem ra Kình Thiên nhai của chúng ta sẽ có một kiếp nạn lớn, mà lão bà tương lại của lão đại chính là đại tai ương." Mộ Dung Ngạo lắc đầu một cái, cất bước đi về phía Cúc uyển.
"Ta. . . . . . ta đồng ý, tiểu. . . . . . quỷ hẹp hòi, ha ha ha ——" Công Tôn Dục ôm bụng cười nghiêng ngả tại chỗ.
Chương 5
"Hiên đại ca, nơi này thật đẹp!" Kỳ Tử Lam hưng phấn gần như hét lên.
Bọn họ đi tới một chỗ sơn cốc u tĩnh*. Hiện ra trước mắt bọn họ là một dòng suối trong suốt có thể nhìn thấy đáy, phía trên cao còn có một thác nước lớn từ trên cao đổ xuống làm cho bọt nước và hơi nước tràn ngập bốn phía, như thể ‘tiên cảnh ở nhân gian’ khiến Kỳ Tử Lam vừa nhìn một cái là đã yêu thích nơi đây. (*u nhã + tĩnh mịch)
"Sau này muội có thể thường xuyên tới đây chơi, nhưng phải có người đi cùng mới được."
Âu Dương Hiên thấy Kỳ Tử Lam đến chỗ tảng đá bên bờ suối ngồi xuống thì liền bắt đầu hối hận đã mang nàng tới nơi này, bởi vì giờ khắc này nàng đã cởi giày, kéo làn váy, thả hai chân trắng nõn vào trong nước, chơi trò đạp nước.
"Lam nhi, cẩn thận một chút, đừng để người bị ướt, sẽ bị cảm lạnh đó." Âu Dương Hiên đến gần Kỳ Tử Lam tốt bụng khuyên bảo nàng, lại bị nàng bất ngờ té đầy nước lên người, "Được lắm! Dám đánh lén ta, hãy xem sự lợi hại của ta đây."
"Haha, kỹ thuật của Hiên đại ca kém quá, Lam nhi chỉ bị ướt mỗi chân, những chỗ còn lại vẫn khô ráo này!" Kỳ Tử Lam nhảy lên một tảng đá khác, nhìn hắn một cách khıêυ khí©h.
Trước sự khıêυ khí©h của Kỳ Tử Lam, Âu Dương Hiên bắt đầu đuổi theo nàng, rồi sau đó hai người bọn họ quyết định đứng trong nước, chơi trò té hắt đối phương.
Cho đến khi sắc trời dần tối, Âu Dương Hiên mới cùng Kỳ Tử Lam trở lại nơi ở của mình ở Anh uyển - Phong Vân lâu. Khi bọn hắn tiến vào Phong Vân lâu thì chỉ có một nha hoàn xấp xỉ tuổi Kỳ Tử Lam đang quét dọn ở bên trong.
"Lam nhi, nha hoàn này tới là để hầu hạ muội. Sau này có chuyện gì hoặc muốn thứ gì cứ tìm người này là được. Ban ngày ta phải xử lý một vài sự vụ, ngày thường nha hoàn này sẽ đi theo bên cạnh muội, có thể ở cùng muội. Muội cũng có thể đi tìm Nhu Nhu." Âu Dương Hiên kéo Kỳ Tử Lam ngồi xuống.
"Hiên đại ca, chắc không phải huynh bảo nàng ấy nhân tiện giám thị Lam nhi, xem xem Lam nhi có hay nghịch ngợm gây chuyện hay không đó chứ?" Kỳ Tử Lam một câu đã nói toạc ra ý đồ của Âu Dương Hiên.
"Thật là, nếu bị đã bị muội phát hiện thì ta đây cũng đành thừa nhận vậy. Đừng nói những chuyện này nữa, dù sao nàng ấy cũng luôn phải ở cạnh muội, muội hãy đặt cho nàng ấy một cái tên trước đi!"
Kỳ Tử Lam nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát mới ngẩng đầu nhìn nha hoàn kia, "Gọi Tiểu Ngư Nhi, em thấy có được không?"
"Tiểu thư thích là được ạ, nô tỳ không có ý kiến, toàn bộ đều nghe tiểu thư phân phó." Nha hoàn kia cúi đầu nói.
"Đừng gọi ta tiểu thư, ta cũng không phải là tiểu thư ở đây, gọi ta Lam nhi là được." Kỳ Tử Lam cau mày.
"Tiểu thư là thiên kim, Tiểu Ngư Nhi không dám gọi thẳng khuê danh của tiểu thư."
"Tiểu Ngư Nhi, em nghe không hiểu lời ta nói sao? Bảo em đừng gọi ta là tiểu thư nữa mà!" Kỳ Tử Lam có chút tức giận.
Tiểu Ngư Nhi quay đầu nhìn về phía Âu Dương Hiên, mặt kinh hoảng nhờ hắn giúp đỡ: "Lam nhi, nếu muội đã muốn ở lại đây một thời gian thì nàng ấy gọi muội tiểu thư cũng là việc nên làm. Muội đừng tức giận, muội không nhìn thấy nàng ấy đã bị muội dọa cho sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch rồi à?" Âu Dương Hiên dịu dàng dụ dỗ Kỳ Tử Lam đang chu môi bên cạnh.
Kỳ Tử Lam quay đầu đi nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi. Lời Hiên đại ca nói không sai, Tiểu Ngư Nhi quả nhiên bị nàng dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, còn toát cả mồ hôi lạnh nữa! Nàng thật sự hung dữ như vậy sao?
Chỉ là, nếu Tiểu Ngư Nhi sợ nàng như vậy, vậy sẽ không cần phải lo lắng nàng ấy sẽ giám thị mình, nói không chừng đến lúc đó còn có thể nhờ Tiểu Ngư Nhi giúp một tay cùng tìm trò tiêu khiển! Kỳ Tử Lam nghĩ tới đây mặt mày không khỏi hớn hở.
"Được rồi, Tiểu Ngư Nhi, em thích gọi tiểu thư thì cứ gọi đi! Dù sao ta cũng chẳng mất miếng thịt nào." Kỳ Tử Lam ra dáng đại nhân có đại lượng nói. Âu Dương Hiên ngồi bên cạnh nàng không nhịn được bật cười.
Tiểu Ngư Nhi vội vàng gật đầu như bằm tỏi.
"Được rồi, Lam nhi, muội hãy để cho Tiểu Ngư Nhi giúp muội thay quần áo, đợi lát nữa còn phải dùng bữa cùng cha mẹ ta!"
"Tại sao phải thay quần áo? Không phải bộ này rất được rồi sao?" Kỳ Tử Lam không hiểu hỏi.
"Mới vừa nghịch nước y phục đều ướt hết rồi, ta không hi vọng muội sẽ bị cảm lạnh. Đi đi!" Âu Dương Hiên dắt Kỳ Tử Lam lên lầu, Tiểu Ngư Nhi theo phía sau.
Tiểu thư và thủ lĩnh thật xứng đôi, họ vốn là một đôi ‘trai tài gái sắc’! Tiểu Ngư Nhi thầm nghĩ.
Âu Dương Hiên mang theo Kỳ Tử Lam đến cửa phòng nàng, sau đó đi qua phòng bên cạnh, còn Tiểu Ngư Nhi đương nhiên là đi theo Kỳ Tử Lam vào phòng rồi!
Âu Dương Hiên đang thay quần áo trong phìn của mình thì giọng nói trong trẻo của Kỳ Tử Lam truyền từ phòng cách vách đến ——
"Tiểu Ngư Nhi, em vào làm gì? Ta muốn thay quần áo, em mau đi ra đi!"
"Tiểu Ngư Nhi muốn hầu hạ tiểu thư thay quần áo mà!" Nghe ra được giọng điệu của Tiểu Ngư Nhi hết sức vô tội.
"Ta có tay có chân , chẳng lẽ không tự mình thay được sao! Ta mặc kệ, em không đi ra ngoài ta sẽ không thay!"
Âu Dương Hiên biết xưa nay Kỳ Tử Lam không thích nha hoàn theo hầu ở bên, xem ra thói quen không thích được hầu hạ của nàng không thay đổi gì so với sáu năm trước, dù chỉ là một chút.
Âu Dương Hiên nhanh chóng thay quần áo rồi đi tới ngoài cửa, dùng truyền âm nói với Tiểu Ngư Nhi: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi ra ngoài trước đi, đợi lát nữa vào chải đầu giúp nàng là được."
Tiểu Ngư Nhi đột nhiên nghe thấy có người ở nói chuyện với nàng, đầu tiên là sợ hết hồn, sau lại nhận ra là đó là giọng nói của thủ lĩnh nên liền theo lời chuẩn bị lui ra khỏi phòng.
"Tiểu thư, người thay xong quần áo liền kêu Tiểu Ngư Nhi một tiếng, Tiểu Ngư Nhi sẽ lập tức đến chải đầu giúp người." Dứt lời, Tiểu Ngư Nhi liền đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.