Đồng Nhân ngồi đằng sau xe, sau khi đọc địa chỉ, không nhịn được nói thêm. Tiếng gió sượt qua 2 bên, tóc cô bay trong gió lạnh, không khí buổi tối hình như rất tươi mát và dễ chịu.
"Sao anh không nói gì, tôi đã hỏi anh mấy lần rồi!"
"Hỏi gì cơ?"
"Tôi đã nói tên của tôi rồi." Cô ương bướng nói
"Tôi biết, Đồng Nhân, tôi biết tên em!" .... Lần này Đồng Nhân không quay lại nữa, cô kéo mũ trùm kín đầu, co người lại một chút, rồi chạy vụt đi rất nhanh. Bóng dáng cô dần dần cách xa.
"Tôi biết em là ai, Đồng Nhân!"
Đồng Nhân chạy đi quá vội vàng, tiếng gió sượt qua hai bên tai, cũng không nghe thấy chàng trai đằng sau nói gì. Anh hình như cố tình đợi khoảng cách đủ xa mới cất lời thì thầm.
Nếu thực sự nghe được, cô sẽ biết, giọng nói ấy nỉ non buồn bã đến nhường nào... ======================= Nam chính luôn thầm yêu nữ chính, nhưng cô thì lại vô tư không quan tâm, nữ chính đã từng có bạn trai, sau này hai người mới gặp lại