Chương 7

26.

Sau ba ngày để tang, ta gặp lại Bùi Cảnh Nhận ở cổng hoàng cung.

Khác với lần trước, lần này ta chủ động đi về phía hắn, chắp tay chào: “Chào tướng gia.”

Bùi Cảnh Nhận nhìn ta một lúc rồi chậm rãi chào: “Chào buổi sáng, Hoắc tướng quân.”

Chúng ta ngầm hiểu lẫn nhau cùng tiến vào điện.

Lão Hoàng đế tinh thần không tốt, tảo triều chỉ mới nửa canh giờ đã bãi triều.

Ta đi Binh bộ xử lý chút sự tình, lại đi một chuyến đến Hộ bộ.

Lúc đó đã gần trưa, ta đói đến mức bụng dán vào lưng, liền quyết định ngẫu nhiên chọn một cửa nha môn nào đó, đi vào ăn chùa một bữa.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, có người đã đề nghị mời ta đi ăn.

Ta lên chiếc xe ngựa màu đỏ, cảm nhận được thân xe hơi rung chuyển.

“Xe ngựa sẽ chạy một vòng dọc cung thành, trong khoảng thời gian này, không ai có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa bản vương và ngươi, khi xe dừng lại, hôm nay bản vương và ngươi xem như chưa từng gặp mặt.’

Nhạc Xích Yến đẩy bàn nhỏ lên trước mặt ta, nói: "Hoắc tướng quân, có đói không? Phụ hoàng ban thưởng điểm tâm, ngươi nếm thử.”

Nói để cho ta nếm thử, nhưng miếng nào hắn cũng nhéo một miếng nhỏ rồi cho vào miệng trước.

Ta cũng không khách khí, chộp lấy mấy miếng bánh, ăn một phát liền xong.

"Hoắc tướng quân chắc cũng biết, bản vương lúc còn nhỏ được Thái phó dạy dỗ trong cung, chưa từng vào học viện. Cho nên, trong học viện xảy ra chuyện gì, bản vương cũng không biết nhiều, chỉ nghe nói, Hoắc tướng quân kể từ lúc đó, đã rất được lòng người, chắc là lấy đức phục người."

"Thần không dám nhận là lấy đức phục người, chủ yếu là do nắm đấm của thần cứng mà thôi." Ta giải thích.

Nhạc Xích Yến mỉm cười.

Hắn và Nhạc Đình Nguyên là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng ngoại hình không hoàn toàn giống nhau.

Cả Nhạc Đình Nguyên và Đại công chúa đều trông rất giống mẫu hậu của họ, Hoàng hậu Chiêu Hoàng, trong khi Nhạc Xích Yến trông giống mẫu phi hắn, Bùi quý phi.

Mọi người trong Bùi gia đều có một đôi mắt phượng dài tuyệt đẹp.

Cười một tiếng, trong mắt đầy những màu sắc lấp lánh.

“Nắm đấm đủ mạnh liền có thể chạm vào trái tim của Bùi Cảnh Nhận sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.

"Tức nhiên là có thể."

Ta nuốt bánh và thẳng thắn nói: “Khi còn nhỏ, hắn luôn bị bắt nạt vì thân thể yếu đuối và tính cách thu mình. Nếu nắm đấm của thần không đủ mạnh thì làm sao có thể cứu và bảo vệ hắn? Không cứu và bảo vệ hắn, làm sao hắn có thể nhớ mãi không quên thần?"

"Ngươi ngược lại là thành thật." Nụ cười của Nhạc Xích Yến không hề giảm bớt.

"Tứ điện hạ, thần biết mục đích mà người tìm thần, thần có thể nói rõ ràng cho người biết, thần và Bùi tướng yêu nhau."

Ta lại lấy một miếng bánh ngọt, nói tiếp: "Nhưng hai người yêu nhau cũng vô ích. Mỗi người đều có chủ của mình, đều có mục đích riêng. Cuối cùng, cũng định là hữu duyên vô phận."

"Điều đó cũng chưa chắc."

Nhạc Xích yến thấp giọng mỉm cười: "Chỉ cần có người chịu từ bỏ bóng tối hướng về ánh sáng..."

“Điện hạ đang nói là Bùi Cảnh Nhận dự định từ bỏ ngài?”

Nhạc Xích Yến: "..."

“Ồ không, là huynh đệ bất hòa?”

Nhạc Xích Yến: "..."

“Cũng không đúng,” ta suy nghĩ một lúc rồi nảy ra ý tưởng “Trở mặt thành thù!”

Lần này chắc là đúng rồi.

Nhạc Xích Yến thở dài: “Nếu có thể, sau này xin Hoắc tướng quân bớt dùng thành ngữ đi.”

"Ý tứ đúng là được, người làm gì trách móc nặng nề như vậy?"

Ta cười hì hì.

Nhạc Xích Yến cầm lấy một miếng bánh ngọt, cũng không vội ăn mà chậm rãi nghiền nát: “Hoắc tướng quân hẳn là hiểu ý của bản vương. Chỉ cần Hoắc tướng quân nguyện ý, cái gì cũng có thể có, kể cả Bùi Cảnh Nhận. "

"Ra là vậy a..."

Mắt ta sáng lên: "Vậy thần hi vọng học đường trong thôn, sẽ có một nửa nam, một nửa là nữ.

“Từ nay trở đi, thi Hương, thi hội, thi đình......đều sẽ như vậy tuyển chọn.

“Tại triều đình, một nửa là nữ quan. Thương nhân cũng có một nửa là nữ phú hộ.

“Đàn ông có thể dệt vải, phụ nữ có thể luyện võ, đàn ông có thể canh giữ hậu trạch, phụ nữ có thể kiến công lập nghiệp – chỉ cần họ đồng ý!

"Điện hạ, ngài có thể làm được không?"

27

Nghe được yêu cầu của ta, Nhạc Xích Yến nhất thời không nói gì.

Thấy sắc mặt của hắn trở nên u ám, ta nhún vai, tiếp tục đưa chiếc bánh ngọt vào miệng.

“Nhạc Đình Nguyên có thể làm được những điều này sao?” Hắn hỏi.

“Ừm” ta nói một cách tự nhiên sau khi nuốt một miếng bánh, “Tất nhiên rồi.”

"Bản vương không tin!" Hắn nghiêm túc nói.

"Vậy thần thay đổi cách nói, từ những học đường trong thôn —— Ài, những cái đó bỏ qua đi, hãy nói đơn giản thôi.

"Nam chủ ngoại nữ chủ nội; Nam tử kiến công lập nghiệp, nữ tử ở phía sau hậu trạch; Nam tử tại triều làm quan, nữ tử quản lý việc bếp núc......”

“Ngài có thể đảm bảo những điều này không, thưa Điện hạ?”

Nhạc Xích Yến không chút do dự: “Ta có thể làm được.”

"Đúng rồi."

Ta mỉm cười trợn mắt, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, người là đàn ông. Khi người trở thành hoàng đế, một tay nắm quyền. Đương nhiên, người sẽ muốn làm việc vì lợi ích của đàn ông, bởi vì người là một trong số họ. Thần không phải vậy, thần là phụ nữ."

"Tất nhiên thần có thể trở thành một đại thần đầy quyền lực của Đại Ân vì nền tảng gia tộc, nhưng điều đó chỉ giới hạn ở thần.”

"Thần nên làm gì với người phụ nữ khác bây giờ, những người không có gia thế?

"Còn Bùi Cảnh Nhận, cũng giống thần, là một đại thần quyền lực của Đại Ân.

"Trên đời này, kẻ thua kém hắn vẫn nắm quyền.

"Xin hỏi như vậy có công bằng không?"

Nhạc Xích Yến bình tĩnh nhìn ta và không nói một lời.

Ta mỉm cười nói tiếp: "Thần không phải lựa chọn Tam điện hạ, thần chỉ vì nữ tử trong thiên hạ, tìm một minh quân mà thôi. "

Tốc độ của xe ngựa dần dần chậm lại.

Ta vén rèm lên nhìn một chút, xe ngựa đã sắp về đến Lục Bộ rồi.

Bánh trên đĩa đã ăn gần hết, ta vỗ nhẹ vụn bánh còn sót lại trên tay, chuẩn bị xuống xe.

"Hoắc nghê lạc." Nhạc Xích Yến bỗng nhiên gọi ta.

Hắn bóp nát gần hết chiếc bánh ngọt trong tay, thanh âm lạnh lùng nói: “Nữ tử nắm quyền sao? liệu ngươi có thể chờ được đến ngày đó hay không?”

"Hẳn là có thể."

Ta gãi gãi tai, quyết định lãng phí thêm chút nước bọt.

"Điện hạ, người cũng nói thần là người của học viện, nhưng thực ra thần là do một tay Đại công chúa nuôi dưỡng.

“Thần xuất thân từ binh nghiệp thế gia, rất quan tâm đến việc bày binh bố trận. Tuy nhiên, thần lại chỉ là một nữ tử.

“Mặc dù phụ thân cũng dạy thần luyện võ, nhưng ông ấy lại chưa bao giờ nghĩ rằng thần có thể đạt được thành tựu gì, thậm chí còn ném thần vào học viện để thần có thể học được chút văn chương.

"Ở học viện, thần không nghe lời phụ thân, suốt ngày nghịch ngợm đánh nhau, cho đến khi... gặp được Đại công chúa."

Ta mỉm cười và chìm đắm trong hồi ức.

Khi gặp Đại công chúa, thần không phải là người – chỉ là một con nhím nhỏ, khắp người toàn gai nhọn.

Ỷ vào sức mạnh trời sinh, binh quyền thế gia, gặp ai cũng đánh, có chút hung tàn.

Về sau......

Sau này xảy ra nhiều chuyện, lúc bị hàng phục, đại công chúa xoa đầu thần nói:

"Tiểu Nghê Lạc, muội là một vị tướng tài, không thể lãng phí bản thân. Muội phải chăm chỉ học tập và nghiên cứu binh pháp.

“Nếu muội thành công, ta hứa sẽ để muội trở thành tướng quân, bảo vệ giang sơn.

"Người đã làm được."

Ta mỉm cười nhìn Nhạc Xích Yến: “Đại tỷ tỷ đã làm được, khi còn sống đã sửa đổi luật pháp, để nam giới bình đẳng với nữ giới. Cho dù còn chưa được tất cả mọi người thừa nhận thì ít nhất cũng đã giữ được lời hứa.”

Người không bao giờ từ bỏ nguyện vọng ban đầu của mình cho đến khi ch/ế/t.

Làm sao ta có thể vì tình cảm nam nữ, ruồng bỏ cả thiên hạ?

"Xe dừng lại."

Ta nửa quỳ, hành lễ một cái: “Thần, cáo lui.”

Đây là triệt để vạch mặt.

Một lần nữa, hay là mười lần nữa, ta vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.

Chỉ là……

“Bánh ngọt, đắng quá đi.”

28

Không lâu sau sự việc đó, trong triều bỗng lan truyền một tin đồn.

Nói Bùi Cảnh Nhận sắp thành hôn, cưới nữ nhi Giang Đông, liên hợp với gia tộc thế gia, vì Nhạc Xích Yến trợ lực.

Ta nguyên bản không tin, cũng không xem nó là chuyện gì lớn.

Không nghĩ tới, tảo triều hôm đó, Nhạc Xích Yến lại đề cập đến chuyện này.

Lão hoàng đế sức khỏe suy yếu, cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi Bùi Cảnh nhận có muốn cầu thánh chỉ tứ hôn hay không.

Ta lẳng lặng nhìn về phía Bùi Cảnh Nhận.

Bùi Cảnh Nhận đứng ở nơi đó, không thừa nhận cũng không có cự tuyệt, tựa như hắn không liên quan gì đến chuyện này.

"Phụ hoàng."

Nhạc Đình Nguyên là người lên tiếng đầu tiên: "Bùi tướng vừa làm xong tang lễ cho vong thê, oanh oanh liệt liệt một trận lớn, vẫn chưa tới nửa tháng, liền muốn cưới người mới, sợ là không thể nào nói nổi đi?"

Bùi Cảnh Nhận là gia chủ của Bùi thị Giang Nam, nếu như hắn cưới được nhi nữ Giang Đông, thì toàn bộ thế lực Nam Cảnh đều sẽ rơi vào tay Nhạc Xích Yến.

Đây cũng không phải là điều Nhạc Đình Nguyên muốn trông thấy.

Nhạc Xích Yến đã chuẩn bị từ lâu, lí do thoái thác đều đã chuẩn bị sẵn.

Hai người ở trên đại điện, đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.

Người đại diện đều đã lên tiếng, các đại thần tự nhiên cũng muốn châm ngòi thổi gió.

Lão Hoàng đế không có kiên nhẫn, gọn gàng dứt khoát cho ra quyết định.

"Hôn sự của Bùi Khanh, chính hắn tự quyết định, người bên ngoài tham gia náo nhiệt làm gì, chờ sau khi nữ nhi Tần thị vào thành, nếu muốn tứ hôn, tùy thời có thể tìm trẫm.”

Nội thị đỡ lấy lão Hoàng đế hạ triều.

Bùi Cảnh Nhận dẫn đầu rời đi, từ đầu đến cuối, không thèm nhìn ta lấy một cái.

Nhạc Xích Yến đi tới trước mặt ta, thấp giọng cười nói: “Tần Linh đã lên đường rồi, ngày nàng đến đế đô sẽ là lúc Bùi gia và Tần gia liên hôn. Khi đó, Thiệp cưới sẽ được phát rộng rãi, ta sẽ đích thân đưa đến phủ tướng quân, Hoắc đại tướng quân nhất định phải nể mặt uống chén rượu mừng này, biến lễ cưới này thành hiện thực.”

Ta siết chặt nắm tay và không nói với hắn một lời.

Nhạc Đình Nguyên bước đến gần ta hỏi: “Bùi Cảnh Nhận sẽ đồng ý sao?”

"...Không biết." Ta nhẹ nhàng trả lời.

Có thể sẽ.

Nhạc Đình Nguyên thở dài hỏi: “Có thể để cho hắn không đồng ý sao?”

Ta cụp mi mắt xuống: “…Không biết.”

Khả năng là không thể.

29

Ta cùng Bùi Cảnh Nhận khác nhau.

Nếu ta muốn đối phó ai, liền trực tiếp xắn tay áo lên, một chiêu giải quyết sạch sẽ.

Còn hắn nếu muốn đối phó ai, liền thích ở trong lòng tính kế kẻ đó.

Hôm đó, ta trở lại phủ tướng quân, thiên tướng đưa lên một lá thư.

Chỉ cần nhìn chữ viết trên phong thư, ta liền biết đó là Bùi Cạnh Nhận.

Ta nín thở lao trở về phong ngủ, tựa lưng vào cánh cửa, kiềm chế bản thân, lấy lá thư mở ra.

Giấy viết thư màu trắng và chỉ có bảy chữ:

"Ngày kết hôn, sẽ không còn lâu."

30

Ta là quân nhân.

Không.

Nói đúng hơn, ta là người chỉ huy quân đội!

Chúng ta tham gia quân ngũ, luôn tận tâm bảo vệ đất nước, tổ quốc của mình, hào tâm tráng chí.

Vì vậy, sau khi uống hết rượu trong Phủ tướng quân, ta mang theo dã tâm lớn lao đi tìm Nhạc Đình Nguyên.

Ta thậm chí còn không thể đi vững, nhìn thấy người, liền trực tiếp nhào tới.

“Nghê Lạc, muội đã uống bao nhiêu rồi?” Cô ấy ôm lấy ta, đỡ ta ngồi lên giường.

"Không nhiều, một chút, chỉ một chút thôi." Ta ra hiệu bằng hai ngón tay và kéo gần khoảng cách giữa chúng lại.

Cô ấy ngồi bên cạnh ta, thở dài một tiếng, "Tội gì phải vậy chứ?"

Ta cười khúc khích, nheo mắt, nhe hàm răng trắng nhỏ: “Có phải bây giờ tỷ đang nghĩ, ta hiện tại đặc biệt thương tâm, đặc biệt khổ sở, mượn rượu giải sầu, mắc kẹt trong tình yêu không?”

Nhạc Đình Nguyên đều kinh ngạc: "Khó trách các nhà văn vĩ đại đều thích uống rượu, thứ đồ chơi này, thực sự có thể nâng cao kỹ năng nói nha... muội vậy mà có thể sử dụng chính xác tất cả các thành ngữ."

Ta cắt ngang cô ấy, duỗi một ngón tay ra, lắc lắc.

"Tỷ sai rồi, muội không phải thương tâm, cũng không phải khổ sở, muội đang vui vẻ nha!”

Giọng nói của ta vô thức cao lên một chút, ta cười nói: “Muội đang rất vui vẻ, từ khi khôi phục ký ức... Không, không phải thời điểm khôi phục ký ức, là sớm hơn, là...là từ lúc hắn cười với muội...Lại sớm hơn một chút...Lần đầu tiên gặp...”

"Đợi một chút!"

Nhạc Đình Nguyên đè lại ta: “Không thể sớm hơn được.”

Ta hét lớn: “Muội yêu Bùi Cảnh Nhận, vui vẻ khi ở bên cạnh hắn, muội từng nói với tỷ--- Muội, Hoắc Nghê Lạc, yêu Bùi Cảnh Nhận, yêu, rất rất yêu hắn.

“Tiểu tổ tông nhỏ giọng một chút!” Nhạc Đình Nguyên bịt tai lại, “Đừng có dùng nội lực, chuyện này còn chưa thể để cả thành biết đâu.”

“…Thế nhưng là, yêu cũng vô ích.”

Ta cười đến mức cả người run rẩy: “Bởi vì trên đời này, có quá nhiều thứ còn so với tình yêu quan trọng hơn, hay thậm chí là chính bản thân muội...Muội rất đau khổ, thật sự đau khổ, cầu mà không được, được thì lại mất...cái gì cũng đắng, bánh ngọt, rượu...Tất cả đều đắng.”

Nhạc Đình Nguyên không nói gì, ôm ta, để ta tựa vào bờ vai của cô ấy.

Ta cảm thấy trong mắt hình như có thử gì đó rớt xuống, nhưng cũng ngăn không được cười điên cuồng:

“Rõ ràng muội chính là người đưa ra quyết định, nhưng muội vẫn rất tham lam... người, không thuộc về muội, tình, muội có thể vụиɠ ŧяộʍ đem giấu trong lòng. Muội không cần ở bên hắn cũng được, chỉ cần chút kỷ niệm vui vẻ để tưởng niệm...Nhưng, hóa ra như vậy vẫn không được, vẫn đau đớn như vậy.”

“Nhưng hôm nay, muội không còn cảm thấy đau đớn nữa, bởi vì hắn cũng đã đưa ra quyết định.”

Ta cười đến không dừng được, nước mắt lại rơi xuống như mưa.

"Tại sao? Tại sao hắn phải làm cây đao kia? Tại sao?

"Tại sao?

"Tại sao……"

Ta hỏi đi hỏi lại một vấn đề mà không có câu trả lời, trước mắt mờ đi, đầu óc dần trở nên nặng trĩu.

Bên tai chỉ mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện.

"...Điện hạ...Bùi...Thư mật..."

Còn điều gì nữa, ta cũng không biết.

Tầm nhìn duy nhất còn lại là bóng tối vô tận.

31

Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau thì đã là giữa trưa.

Nhạc Đình Nguyên ngồi ở bên giường, hai tay khoanh trước ngực, trong mắt tràn đầy lãnh đạm.

Ta nhìn thấy tư thế này, trong lòng thầm than, hỏng bét.

"Hôm qua muội hình như uống say?"

Ta ngồi dậy, ý đồ lừa dối cho qua: “Không biết thế nào lại chạy đến chỗ này của tỷ, muội còn có việc, nên đi trước đây——"

"Hoắc! Nghê! Lạc!"

Cô ấy túm lấy cổ áo ta kéo ra cửa: "Nhìn xem muội đã làm chuyện tốt gì!"

Cánh cửa trống rỗng.

Cánh cửa đâu?

"Toàn bộ cửa đều bị muội, một chưởng, biến thành rác rưởi, ta thậm chí còn chưa kịp hô ngừng!"

Nhạc Đình Nguyên dắt ta, tiếp tục đi ra ngoài: “Còn có những cột trụ hành lang này, bức tường hoa này, đình nghỉ mát này…”

Ta lảo đảo suốt chặng đường.

Còn đâu cột trụ hành lang, tường hoa, đình nghỉ mát?

Nhìn những tàn tích cùng bức tường đổ nát khắp mặt đất, có thể gọi là... xác ch.ế t khắp nơi.

“Điều đáng giận nhất là——”

Nhạc Đình Nguyên chỉ vào hư không: “Thứ quý giá nhất trong phủ ta, cũng bị muội phá hủy!”

Đó là một mảnh đất, trên mặt đất có một cái hố sâu lớn, chung quanh thân cây, cành lá rải rác... lại là th.i th.ể khắp nơi.

"Không thể nào..." Ta trừng lớn mắt.

“Những thứ khác ta có thể tha thứ cho muội, nhưng cái cây này, là do chính hoàng tỷ tự tay trồng vào thời điểm ta được sinh ra.

“Từ lúc ba tuổi, mỗi khi ta gây chuyện, đều bị hoàng tỷ trói vào gốc cây.

"Phạt đứng, bị đánh, bị treo lên đánh. Đây là bằng chứng cho thấy tình cảm sâu đậm giữa ta cùng hoàng tỷ!”

Nhạc Đình Nguyên nhặt một nhánh cây, hướng về phía ta hung hăng đánh: “Bản cung muốn gi ế.t muội! Nhất định phải gi ế.t muội!”

Ta ôm đầu, trốn trái trốn phải, thề không bao giờ uống rượu nữa.

Nhạc Đình Nguyên đánh ta suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi.

Vứt xuống nhánh cây, thở hổn hển.

"Rễ cây vẫn còn, thân cây cũng không bị gãy, lát nữa muội sẽ giúp tỷ trồng lại." Ta nhỏ giọng nói.

“Nói thì dễ, nhưng nếu nó ch ế/t thì sao?” Ánh mắt cô ấy như phi đao bay tới.

Ta không nói hai lời, lập tức tỏ rõ lập trường: “Nếu nó ch ế/t, muội sẽ chôn cùng nó!”

"Quên đi!"

Nhạc Đình Nguyên tức giận nói: “Nếu muội vì một cái cây mà ch ế.t, kẻ đi/ên kia còn không phải—“

Cô ấy mím mím môi.

Ta chớp mắt mấy cái: “Cái gì?”

"Không có việc gì."

Cô ấy vứt nhánh cây xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Cây, trồng lại cho ta đàng hoàng. Nếu nó ch/ết, ta sẽ thỉnh hoàng tỷ đến gặp trực tiếp cùng muội nói chuyện tâm tình!"

Cô ấy nói xong, quay người rời đi.

Đi được vài bước, lại dừng lại, nhẹ giọng nói: “Bảy năm trước, khi Mạc Bắc xâm phạm biên giới, Hoắc gia đã bảo vệ Đại Ân, chịu thương vong nặng nề, phụ thân, huynh trưởng, thậm chí tẩu tẩu, cháu trai của muội, đều ch/ết trong trận đại chiến kia, khi đó, muội vẫn còn đang học tại học viện.”

“Sao đột nhiên lại nói về chuyện này?” Ta không hiểu cô ấy có ý gì.

“Ta nhớ khi tin tức truyền đến, muội không để ý đến hoàng tỷ khuyên răn, xông về phương bắc xa ngàn dặm, để tang nghênh địch, không những đại chiến toàn thắng, còn truy địch ba ngàn dặm, gi/ết ch/ế/t sáu đứa con trai Mạc Bắc Khả Hãn, từ đó về sau, Mạc Bắc đã không còn dị động."

Ta không nói gì, chỉ đợi cô ấy nói tiếp.

"Nghê Lạc, muội đã hoàn thành lời hứa với hoàng tỷ, nếu như hoàng tỷ còn ở đây, người chắc chắn sẽ rất vui mừng.

"Muội là trụ cột của quốc gia, có cống hiến to lớn cho đất nước, nếu có điều gì cầu xin, không có cái gì là không thể cho muội.”

32

Những gì Nhạc Đình Nguyên nói, ta không hiểu lắm.

Ta cũng quên những gì mình đã nói và làm khi say rượu.

Nhưng hình như có điều gì đó đã xảy ra mà ta không hề hay biết.

Chuyện gì đã xảy ra, ta không biết.

Nhưng bây giờ, lại có một sự kiện rất lớn xảy ra.

Một vấn đề lớn.

Mạc Bắc phái sứ thần, muốn thay mặt vương tử hướng Đại Ân cầu thân.

Cầu hôn Tam công chúa của Đại Ân, Nhạc Đình Nguyên.

"Tính toán! Nhất định là tính toán!"

Ta giận tím mặt: “Tên chóa chếc ở Mạc Bắc kia sống một mình nhiều năm như vậy, sao đột nhiên lại tới cầu thân?”

Một khi Nhạc Đình Nguyên xuất giá, còn tranh trữ vị gì nữa? Hoa trong gương, trăng trong nước, mọi thứ đều trống rỗng.

“Ta cũng biết đây là một kế hoạch.” Nhạc Đình Nguyên lạnh lùng nói: “Nhạc Xích Yến dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi này, thực sự là cao minh.”

Thủ đoạn cao mình như vậy, chắc hẳn không phải do Nhạc Xích Yến nghĩ ra, ngược lại là trò hay của người quỷ kế đa đoan nào đó.

“Không được!” Ta bỗng nhiên đứng dậy: “Chúng ta không thể ngồi chờ ch ế/t được.”

Nhạc Đình Nguyên hỏi: “Muội tính đi đâu?”

"Tìm kẻ cầm đầu!" Ta nghiến răng nghiên lợi hét lên.

33

Bên ngoài Tướng phủ, hôm nay náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều.

Đặc biệt là khi có một chiếc xe ngựa lộng lẫy và chói lóa đang đậu ở đó, nếu lộng lẫy hơn, dù chỉ một điểm cũng sẽ bị coi là quá mức.

Ta dừng lại nhìn thoáng qua, vẫn đang đoán chủ nhân của chiếc xe ngựa này là ai.

Thì không ngừng nghe thấy lời bàn tán của người dân bên đường.

"Nghe nói Nam Cảnh rất giàu có, đặc biệt là Giang Nam và Giang Đông, xe ngựa của Giang Đông này, riêng trân châu treo bên ngoài cũng phải to bằng nắm tay trẻ em...”

“Lại giàu có đến đâu cũng không phải ai cũng có thể bầy ra trận thế này tới, đây còn không phải là vị thiên kim Tần thị của Giang Đông, thừa tướng phu nhân tương lai sao...”

"Ta đã nhìn thấy vị thiên kim kia bước xuống xe ngựa, cô ấy nhìn rất dịu dàng và hiền lành, đúng là một cặp đôi trời sinh với Tướng gia, hai người trong phủ lúc này nói không chừng đang tình nồng ý mật đó, hì hì......"

Ta không thể nhịn được nữa!

Bước mạnh lên bậc thềm của Tướng phủ, gạch đá bị nứt ra mấy đường.

Tên hộ vệ gác cổng, động cũng không dám động, giả vờ như không nhìn thấy ta.

Toàn thân ta bốc hỏa xông vào trong viện, đi được nửa đường thì bất ngờ lùi lại ba bước.

Choang.

Một vật thể từ trên trời rơi xuống, rơi cách chân ta hai tấc.

Đó là một chiếc bình sứ, kiểu dáng khá quen thuộc, Phủ Tướng quân cũng có một cái.

Năm năm trước, Bệ hạ đã ban cho các đại thần, mỗi người một chiếc bình được nung từ lò nung của hoàng gia.

Sau âm thanh của bình sứ, là tiếng gầm của một nữ tử.

"Bùi Cảnh nhận! Đồ hồ ly tinh nhà ngươi! Đồ yêu tinh âm hiểm! Bản tiểu thư cho dù phải gả cho heo, gả cho chó cũng sẽ không gả cho ngươi!”



Trong chính sảnh, trở nên hỗn loạn.

Những mảnh sứ, mảnh ngọc bích, mảnh thư pháp và giấy vẽ vương vãi khắp sàn nhà.

Đứng giữa đống đổ nát là một nữ tử trẻ tuổi.

Nàng mặc một bộ váy vàng nhạt, thoạt nhìn rất dịu dàng, nhưng giữa lông mày lại tràn đầy tức giận.

Một tay cô ta chống eo, tay kia chỉ vào người đàn ông ngồi trên ghế, không khách khi chửi bới.

Người mà cô chỉ vào có vẻ mặt bình tĩnh, đang uống trà một cách tao nhã, không hề bị ảnh hưởng chút nào.

"Đừng tưởng rằng ta đã quên những chuyện ngày xưa. Ta nói cho ngươi biết, dù có một ngày ta ch/ế/t đi, ta cũng sẽ cào nát ván quan tài và chửi rủa ngươi mỗi ngày!"

“Khụ!” Ta đứng ở cửa, phát ra âm thanh.

“Ai?” Nữ tử kia đột nhiên quay đầu, nhìn lại.

Ánh mắt chạm nhau, bốn phía im phăng phắc.

34

Một, hai, ba……

Ta thầm đếm trong đầu.

Cô ấy mấp máy môi, lẩm bẩm: “Lão đại.”

Sau tiếng gọi này, cô ấy chợt tỉnh táo lại.

"Lão đại!"

Thân hình mềm mại đó lao về phía ta.

Bên thắt lưng của cô ấy là một mặt dây chuyền bằng ngọc, nó nhẹ lắc lư theo nhịp chạy.

Vòng eo của ta bị ôm chặt, ta nhìn thấy Bùi cảnh Nhận qua vai cô ấy.

Hắn dường như hừ lạnh một tiếng.

"Lão đại! Lão đại! Muội nhớ tỷ bảy năm, nhớ tỷ bảy năm! Cuối cùng cũng nhìn thấy tỷ rồi!"

Ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay ta liên tục thổ lộ nỗi lòng.

Ta giơ tay vỗ nhẹ vai cô ấy: "Được rồi, Linh nhi, muội siết làm đau ta đấy."

Cánh tay ôm eo ta thả lỏng ra một chút, Tần Linh ngẩng đầu nhìn ta, sắp khóc: "Nhưng muội nhớ tỷ, trong giấc mơ cũng nhớ đến tỷ."

“Nhớ nàng ấy đánh ngươi như thế nào à?”

Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ Bùi Cảnh Nhận, hắn cầm tách trà thổi một hơi: “Nàng ấy vì ta mà đánh ngươi, đúng là nên hoài niệm.”

"Im đi, đồ cáo già!"

Tần Linh hung hãn hét lên: "Lão đại là bị ngươi lừa gạt, không biết ngươi có thể giả vờ giỏi đến mức nào! Bản chất ngươi là một kẻ nham hiểm và độc ác, đáng đời bị góa vợ! Là tai tinh khắc ch/ế/t vợ!"

“…” Ta không thở nổi, nghẹn trong cổ họng.

“Ta có khắc vợ không?” Bùi Cảnh Nhận nhìn ta bằng đôi mắt đen dài, “Ta có khắc ch/ế/t cô ấy không?”

Ta: “…” Ta nhất thời không biết trả lời thế nào.

"Ngươi không khắc thì ai khắc?"

Tần Linh tức giận nói: “Đối với người như ngươi, có một người phụ nữ nguyện ý gả cho ngươi đúng là chuyện kỳ tích! Người phụ nữ đó có lẽ bị mù, hoặc là bị khuôn mặt của ngươi mê hoặc, nếu có một chút lí trí, cũng sẽ không gả cho ngươi. Cô ta với ngươi đúng là một cặp, một người mù, một người chỉ được cái mã ngoài, cuối cùng thì biến thành m.a ch/ế/t sớm với người góa vợ, một cặp hoàn hảo!"

Tê!

Ta hít vào một hơi.

"Lão đại!" Tần linh đỡ lấy ta, "Tỷ thế nào? Sao lại ôm ngực? Đau tim sao?"

Ta ấn ngực, gượng cười: “Là tim... cắm đầy mũi tên…”

“Hả?” Tần Linh không hiểu.

Bùi Cảnh Nhận cười sảng khoái: "Hoắc tướng quân có lẽ... đồng cảm nhận với ta."

Tần Linh trừng mắt nhìn hắn: “Ai đồng cảm nhận với ngươi, đừng có tự dát vàng lên mặt mình như vậy.”

"Được rồi được rồi." Ta dừng bọn họ lại, "Đừng tranh cãi nữa. Đặc biệt là Linh nhi, đừng nói mấy lời như vậy nữa."

Từng lời nói đều chính xác và trúng đích, ta thực sự rất đau lòng.

"Lão đại, sao tỷ vẫn còn bênh vực hắn như vậy? Muội mắng vài câu cũng không được."

Tần Linh mếu máo, không tình nguyện nói: "Biết rõ muội cùng hắn bát tự không hợp, còn muốn cưới muội, muội không muốn gả cho hắn!"

"Tốt tốt tốt, không gả không gả."

Ta hùa theo, nhìn Bùi cảnh nhận một chút, lại nói với Tần linh: "Muội đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với hắn."

"Vậy muội chờ tỷ ở bên ngoài." Tần linh nắm lấy tay áo của ta, lung lay, "Tỷ nhanh lên nha, muội chờ tỷ."

Ta trấn an sờ lên tóc của cô ấy.

35

Sau khi Tần Linh rời đi, ta cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại và hỏi hắn.

“Là ý tưởng của ngươi để Thái tử Mạc Bắc cầu hôn sao?”

“Ừ.” Hắn thẳng thắn thừa nhận.

Ta vốn là vô cùng tức giận chạy tới.

Sau khi bị Tần Linh quấy phá một phen, tám phần ngọn lửa đã bị dập tắt, hắn lại sảng khoái thừa nhận như vậy, hai phần còn lại cũng tàn lụi.

Mỗi người đều có chủ của chính mình.

Hắn rút củi dưới đáy nồi, nhiều lần ra diệu kế, ta có thể làm gì được.

"Việc cầu hôn của Mạc Bắc là điều đã được định trước. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hoàng thượng chậm nhất là vào sáng mai sẽ đưa ra quyết định. Nàng đoán là người có đồng ý việc hòa thân này hay không?"

Ta không nói gì.

Điều này không cần phải phỏng đoán.

Mạc Bắc và Đại Ân đã là kẻ thù của nhau hàng trăm năm, ngoại trừ trận chiến đầu tiên cách đây bảy năm, họ thua nhiều hơn thắng.

Bây giờ Mạc Bắc cầu hôn, hứa hẹn nếu công chúa chịu gả, Mạc Bắc sẽ phế bỏ quốc hiệu và trở thành chư hầu của Đại Ân.

Từ đó về sau, hai nước hòa hợp, má/u thịt hòa vào nhau.

Vô cùng nhiều chỗ tốt, lão Hoàng đế không có lý do cự tuyệt.

Nhưng ——

"Mạc Bắc lòng lang dạ thú, không có khả năng thực tình thần phục." Ta cắn răng nói.

Hoắc thị trấn thủ bắc cảnh, cùng Mạc Bắc đánh mấy trăm năm, hiểu rõ bọn hắn.

Nói cái gì bỏ quốc hiệu, xưng thần, đều là âm mưu của Mạc Bắc.

Họ muốn lấy Công chúa của Đại Ân, đổi lấy hàng thập kỷ dài để hồi phục, chỉ để tích lũy đủ sức mạnh trước khi tham chiến.

"Không ai cần họ thực tình thần phục, bản tướng muốn, cho tới bây giờ đều là hư tình giả ý." Bùi cảnh nhận từ tốn nói.

Ta:......" Đây không phải trong lời nói có hàm ý, không phải có ý riêng, không phải âm dương quái khí.

Đặt tách trà xuống, Bùi Cảnh Nhận nhìn ta:

"Một sự kiện, nhìn như bất lợi, nhưng cẩn thận tính toán một phen, nói không chừng là có lợi cho nàng."

Ta khẽ cau mày: “Ý ngươi là gì?”

Đùa nghịch tâm cơ, chơi đầu óc, cho tới bây giờ đều không phải là sở trường của ta.

"Nàng muốn biết à?" hắn hỏi. Sau khi hỏi, không đợi ta trả lời, đã bình tĩnh nói: "Cách có thể chuyển bại thành thắng này ta sẽ không nói cho người ngoài nghe, chỉ nói cho người nhà."

Ta tức giận: “Ngươi lấy đâu ra người nhà?”

"Vong thê của bản tướng chính là người nhà."

Bùi Cảnh Nhận liếc nhìn ta: “Mặc dù hiện tại nàng ấy không có ở đây, nhưng có thể nàng ấy sẽ đến gặp ta trong giấc mơ vào đêm khuya.”

Người đàn ông này đang nói những điều điên rồ gì vậy!

Ta vừa định xắn tay áo lên dùng bạo lực để nói chuyện, nhưng ta chợt giật mình.

Trong đêm khuya, gặp nhau trong mơ?

Có phải hắn đang ngầm... ám chỉ với ta điều gì đó không?

Bùi tướng chưa bao giờ khách khí với Hoắc tướng quân, sau khi nói những lời muốn nói, không chút khách khí ra lệnh tiễn khách.

36

Ta bước ra khỏi Phủ Tể tướng, nhìn lại ba lần, vẫn đang suy nghĩ về những gì hắn vừa nói.

"Lão đại!"

Rèm xe mở ra, Tần Linh vẫy tay với ta: "Lên, lên!"

Ta lơ đãng bước vào xe.

Tần Linh ôm cánh tay ta, bất mãn:

"Đã bao nhiêu năm trôi qua mà tỷ vẫn bảo vệ con cáo già đó... Lão đại, nhìn muội này. Chúng ta đã xa nhau bảy năm rồi."

Sau khi ta rời học viện, những người trong học viện cũng lần lượt trở về nhà, ta đã không gặp họ kể từ đó.

Bị Tần Linh làm phiền, ta nhìn cô ấy, gật đầu nói: "So với lúc trước đã xinh đẹp hơn rất nhiều."

“Muội vốn rất đẹp, chỉ kém Bùi Cảnh Nhận một chút thôi… Hừ, khuôn mặt của hắn căn bản không phải là của con người mà.”

Nói gần nói xa, vẫn còn bất mãn.

"Lão đại ~"

Tần Linh bực bội nghiêng người: “Muội nên làm sao bây giờ? Cha muội bảo muội cưới Bùi Cảnh Nhận, ông ấy nói Tứ hoàng tử đã giúp dàn xếp hôn sự, muội không muốn gả cho hắn, sao tỷ không giúp muội đánh ch/ế/t hắn? Dù sao thì hắn cũng đã từng thành thân, còn khắc ch/ế/t vợ mình..."

"Không, không, không, không."

Ta vội hét lên để ngăn lại: “Đừng nói hai chữ đó, khắc hay ch/ế/t nữa… Muội không muốn cưới hắn, ta cũng không muốn muội cưới hắn. Chỉ cần hắn nói không muốn cưới, cọc hôn sự này cũng không thành được."

“Tỷ không muốn muội cưới hắn à?”

Đôi mắt Tần Linh sáng lên, ôm lấy ta: "Lão đại, tỷ thật tốt!"

Thật là làm khó ta mà.

Tần Linh hài lòng, hừ nói: “Muội có vạn cách tra tấn hắn, khiến hắn không thể cưới muội.”

Ta nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô ấy, không khỏi bật cười: “Ta không biết mối hận sâu sắc này đến từ đâu, dù sao chúng ta cũng là bạn học trong học viện mấy năm…”

"Trong học viện, chỉ có tỷ coi hắn như bạn cùng chơi, là người duy nhất cho rằng hắn yếu đuối đáng thương, nhưng lão đại không biết, hắn là một con rắn độc."

Tần Linh nghiêm túc nói với ta: “Chúng ta không đến gần hắn, không phải vì ức hϊếp hắn, mà là vì chúng ta sợ hắn.”

Tần Linh nói như vậy, đơn giản nhắc tới rất nhiều chuyện năm đó.

Lúc đầu ta tưởng hắn là một ngọn cây cỏ yếu ớt, sau này mới biết hắn thực chất là một đóa hoa ăn th/ịt người.

“Nếu nói chuyện khi còn nhỏ không tính, nhưng lão đại có biết hắn làm cách nào trở thành gia chủ Bùi gia hay không?”

Ta hơi giật mình: "Hắn là đích trưởng tôn của Bùi gia thế hệ này, chuyện trở thành gia chủ không phải là đương nhiên sao."

Tần Linh cười lạnh: “Lúc đầu muội cũng nghĩ như vậy, nhưng mãi đến khi rời học viện, trở về Giang Đông, mới vô tình nghe được phụ thân nhắc tới ‘quá khứ huy hoàng’ của hắn."

37

Khi Đại Ân vừa lập quốc, nhà vua dựa vào các gia tộc môn phiệt để ổn định đất nước.

Tuy nói ổn định ngôi vua, nhưng cũng chôn xuống tai hoạ ngầm, hoàng quyền ngày càng khó giữ, môn phiệt ngang nhiên quật khởi.

Ba mươi năm trước, Thái tử Đại Ân lúc bấy giờ đã dùng một nửa giang sơn làm sính lễ cầu hôn với quận chúa Chiêu Hoàng, người trấn giữ phía Tây Nam.

Chiêu Hoàng quận chúa là người gốc Nam Cương, trong tộc nữ tôn nam ti, sau khi gả vào hoàng thất, đã trở thành cục diện hai vua cùng lâm triều.

Bà sinh ra hai công chúa và một hoàng tử nhưng vị hoàng tử đó đã không may qu/a đ/ời khi vừa mới sinh ra.

Bà sắc phong trưởng nữ thành Thái tử và ủng hộ Thái tử cải cách luật pháp.

Nâng cao vị thế của phụ nữ, làm suy yếu quý tộc địa phương, khiến thiên hạ nam nữ bình đẳng.

“Môn phiệt không thể dung thứ cho Thái tử và Hoàng hậu, chẳng những lần lượt luận tội hai người mà còn muốn khởi binh ép bọn họ phải bị xử t/ử.”

Tần Linh thở dài:

"Nhưng nói cho cùng, là bệ hạ thay lòng đổi dạ. Dùng nửa giang sơn làm sính lễ hỏi cưới hoàng hậu, lại dùng hoàng hậu chèn ép môn phiệt, quay người lại, lại muốn cưới nữ nhi môn phiệt, dùng môn phiệt chèn ép hoàng hậu...... Sau cùng kết cục, lão đại cũng biết mà."

Ta đương nhiên biết.

Hoàng hậu qua đời vì bệ/nh t/ật.

Thái tử bị ban c/h/ế/t.

“Những thế lực quý tộc bức hại Hoàng hậu và Thái tử đều do Bùi gia cầm đầu, nhưng Bùi gia đích trưởng tôn, căn bản không phải Bùi cảnh nhận."

38

Đêm lạnh như nước.

Tần Linh ôm lấy cánh tay ta, ngủ ngon lành.

Những gia tộc huân quý đều có phủ riêng trong Đế đô, nhưng Tần Linh nhất quyết muốn ở lại trong phủ tướng quân, ngủ chung giường với ta giống như khi còn nhỏ.

Ngủ chung giường không có vấn đề gì.

Vấn đề là – ta phải nhanh chóng chuồn đi!

Ta cẩn thận đẩy cánh tay của Tần Linh ra, lúc đang định đứng dậy thì cô ấy lại đẩy ta trở về.

Trong mơ cô ấy mím môi, mơ hồ nói: "Lão đại, muội rất nhớ tỷ... ngày nào cũng ngắm ngọc bội, nhớ tỷ..."

Ta không khỏi mỉm cười, vỗ lưng rồi đẩy cô ấy về vị trí ban đầu.

Sau khi thay quần áo, ta mở cửa sổ và nhảy ra ngoài.

Nhẹ nhàng rơi đến bên ngoài cửa sổ phòng ngủ trong tướng phủ.

Vốn định đẩy cửa đi vào, nhưng đột nhiên nhớ tới lần trước, không chút đề phòng, chứng kiến hình ảnh một mỹ nam đang tắm.

Lần này không nên trùng hợp như vậy nữa.

Ta đẩy ra một khe nhỏ, đang định nhìn vào thì nghe thấy Bùi Cảnh Nhận nói: “Mời vào.”

Xoay người bước vào phòng, ta không khỏi phàn nàn: “Đã bao lâu rồi, sao còn ngửi thấy mùi?”

Hắn cầm tách trà trên tay đi về phía ta, khẽ mỉm cười: "Nàng mệt à? Muốn uống nước không? Đang mùa thu, đêm lạnh, nước còn ấm, nàng uống một chút trước đi."

Ta: "...Ngươi lại phát đi/ê/n à?"

Nụ cười của hắn không hề giảm bớt, vẫn dịu dàng như cũ: “Nàng đi lâu như vậy, sao lúc về lại tức giận rồi. Nàng ngoan ngoãn uống nước trước đi, ta sẽ bưng cháo lên cho nàng.”

Ly nước vừa được nhét vào tay ta.

Nó thực sự rất ấm áp.

Nhưng – hắn định làm gì vậy?

Ta không hiểu thủ đoạn của hắn, nhưng đã có sẵn nước trong tay, ta thì nửa đêm chạy loanh quanh nên thực sự khát nước.

Uống hai ngụm liền xong.

“Cháo còn nóng, nàng đi rửa tay trước rồi lại đây ăn.” Hắn đứng trước bàn mở hộp thức ăn ra.

"Bùi Cảnh Nhận, ngươi..."

“Không phải nàng vẫn luôn gọi ta là Khanh Khanh sao?” hắn chậm rãi lấy bát cháo ra, ấm áp nói: “Ta thích nàng gọi ta như vậy.”

Ta choáng váng ngay tại chỗ.

Sau một lúc, ta hiểu ý hắn.

Quân Khanh đang đợi thê tử của hắn đến – giờ phút này, là giấc mộng mà hắn đã tạo ra cho cả hai.

Sau khi nghĩ về điều này, ta im lặng một lúc.

Những điều giằng xé trong lòng ta cuối cùng cũng có thể tạm thời gác lại.

Ta ôm má và hít một hơi thật sâu.

Trong không khí tràn ngập hương hoa lan và xạ hương.

Ta ngước mắt lên, mỉm cười nheo mắt lại: “Ta sắp ch/ết đói rồi, ngoài cháo ra còn có gì nữa?”

“Nàng đến đây xem thử chẳng phải sẽ biết?” Hắn quay lại mỉm cười với ta: “Đi rửa tay nhanh đi.”

Ta chạy đến chậu đồng, rửa tay, thản nhiên lắc lắc, rồi ngồi xuống bàn khi tay đã gần khô.

“Cá hấp, thỏ hun khói, vịt hầm măng… đều là món ta thích nhất.” Ta ngước nhìn hắn, “Chàng làm hết à?”

“Tất nhiên,” hắn lấy khăn tay từ trong tay áo ra, lau tay cho ta và cười nói: "Người bên ngoài làm, nàng cũng ăn không quen."

Ngón tay của ta bị hắn nắm lấy, cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ lại một lần nữa từ da thịt thấm vào huyết quản, thẳng đến tim ta.

“Lạnh à?” hắn hỏi.

Những ngón tay ta run rẩy, nhưng không phải vì lạnh.

“Khanh Khanh.” Ta gọi hắn

“Hả?” Hắn nghiêng người mỉm cười với ta.

Ta nhìn vào đôi mắt đẹp của hắn và cuối cùng cũng có thể nói ra những lời giấu kín trong lòng.

"Ta nhớ chàng nhiều lắm."

Hắn siết chặt tay ta và thì thầm: “Ta cũng vậy.”

Chúng ta nhìn nhau và cùng mỉm cười.

Ta nghiêng người về phía trước và hôn lên trán hắn.

Hắn chạm vào tóc ta, nói: “Ăn trước đi, cháo nguội rồi.”

Ta cầm đũa, húp cháo, ăn rau, thản nhiên nói: “Một tháng nữa mùa đông sẽ bắt đầu. Vốn dĩ ta muốn săn một con cáo bạc, làm cho chàng một chiếc áo choàng trước khi mùa đông đến. Ta đã thỏa thuận với chủ tiệm của tiệm may trong thị trấn rồi."

“Áo choàng cáo bạc,” hắn suy nghĩ một lúc, “Ta hình như chưa có loại áo này.”

"Ta biết chàng không có, nhưng..." Ta nhai vài ngọn măng, cố gắng tránh những đề tài nặng nề, "dùng những loại áo choàng khác cũng tránh qua mùa đông được, chỉ cần chàng mặc dày thêm chút là được."

Hắn nói “Ừm" một tiếng rồi chuyển qua chủ đề khác.

Hai người bọn ta trò chuyện thêm một lúc cho đến khi đồ ăn trên bàn và cháo trong bát đều đã hết.

"Cứ để đó, ngày mai thu lại. Nàng đi tắm một chút rồi chuẩn bị đi ngủ đi." Hắn nói.

Ta "A" một tiếng, ý là hai chúng ta sẽ ngủ chung một chỗ phải không?