20
"Tam điện hạ."
"Ài!"
"Muốn cười thì cười đi, không cần kìm nén.”
"Muội nói gì vậy? Ta là người điềm tĩnh, có sóng gió gì mà chưa từng trải qua? Sớm đã luyện đến cảnh giới hỉ nộ không đổi sắc rồi...”
Ta mặt lạnh lùng nhìn sang: “Tam tỷ tỷ.”
"Phốc ha ha ha——" Nhạc Đình Nguyên không kiềm chế được nữa.
Cười điên cuồng, còn dùng tay vỗ vỗ vào chân ta.
Ta ghét bỏ cầm cánh tay cô ấy bỏ qua, tự vỗ chân mình đi!
Nhạc Đình Nguyên cười điên cuồng đến mức, nước mắt đều sắp chảy ra.
"Ta sớm biết Bùi Cạnh Nhận không phải là đèn đã cạn dầu, lại không ngờ tới, hắn lại có thể tung ra chiêu như vậy...Vong thê, để tang... Ha ha ha!”
Ta liếc mắt, thấy nàng cười không dừng được, liền dứt khoát vén rèm xe lên muốn nhảy xuống.
“Đừng đi!” Cô ấy giữ chặt ta, kiềm chế khóe miệng, “Ta không cười, ta hứa, sẽ không cười nữa.”
Một lần nữa ngồi trở lại, sắc mặt ta xanh mét.
“Hắn trước mặt vua từ quan, tất có mưu đồ, sự việc khác thường tất có dị biến,” Ta bình tĩnh nói, “Tốt nhất là nên phòng bị kĩ một chút, gian tướng kia – nói không chừng là thật sự muốn nổi điên.”
"Có đạo lý." Nhạc Đình Nguyên gật gật đầu.
Dừng một chút, cô ấy nghiêng đầu qua: “Cho nên, đến cùng là muội đã phát ra lời thề độc gì nha, vong thê?”
"Lăn!"
Không thể nhịn được nữa mà.
21.
Bùi Cảnh Nhận thực sự không thèm quan tâm.
Cờ cầu nguyện, lụa đen, hoa trắng, tiền giấy, nhạc buồn... Cả trong lẫn ngoài phủ tể tướng, đều tràn ngập bi thương.
Thực sự gống như người vợ của hắn đã ch/ế/t thật.
"Tướng quân!"
Phó tướng mà ta phái đi chạy trở về, thờ hổn hển nói: “Mạt tướng đã tới phủ tể tướng, tướng gia thật sự là mặc lên áo tang để tang, chính sảnh còn có một chiếc quan tài sơn màu đen, còn có các quan lại, cùng người bên đảng Tứ điện hạ. Dù sao, chỉ cần là quan văn, đều tới phúng viếng!”
Ba--
Một tiếng vang trầm đυ.c.
Ta trực tiếp bẻ gẫy cây gậy to bằng cánh tay.
"Ta vẫn còn sống đâu! Hắn ——“
Răng hàm gần như cắn nát, ta lửa giận ngút trời: “Không phải hắn nói, cái kia vong —— vong thê hài cốt không còn sao? Không có thi thể, hắn bày quan tài cái gì?”
"Nghe nói, trong quan tài trống rỗng, bên trong chỉ có di vật của Thừa tướng phu nhân...”
Trong đầu ta ong một tiếng, trước mắt bỗng dưng tối sầm.
"Bùi Cảnh Nhận- Gian tướng- khốn nạn - khốn kiếp - Bùi Cảnh Nhận - khốn nạn - khốn khϊếp- Gian tướng..."
Khí cấp công tâm, trong đầu ta chỉ lập đi lập lại mấy từ này.
Không thể nhịn được.
Căn bản nhịn không được.
Vứt cây gậy xuống, ta nhanh chân đi ra ngoài.
Bước chân hùng hồn, trên mặt đằng đằng sát khí.
"Tướng quân! Tướng quân, người đi đâu vậy?"
“Đi phủ Thừa Tướng,” Ta nói từng chữ một như rít qua kẽ răng, “Ta đi cho hắn để tang!”
"...Hả?" Phó tướng sửng sốt.
22.
Bên ngoài Tướng phủ, xe cộ qua lại đông đúc.
Thực sự thì ai đến được cũng đều đã đến.
"Hoắc Tướng quân, sao ngài lại tới đây?" Có người nhận ra ta, kinh ngạc hỏi.
"Ta không thể đến được à?" Ta hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.
"Không phải vậy, chỉ là Hoắc tướng quân cùng tướng gia từ trước đến nay là... Ha ha, không thân thiện lắm, hạ quan còn tưởng rằng, ngài sẽ không tới đâu.”
Người kia trong khi cười nịnh nọt thì ánh mắt lại cảnh giác.
Cũng không trách được hắn.
Ta mặc trang phục màu đỏ, vẻ mặt đầy sát khí, rõ ràng là đến để kiếm chuyện.
Đẩy ra những người đang cản đường, lao thẳng đến đại môn tướng phủ.
Từ xa, có thể nhìn thấy linh đường được trang hoàng lộng lẫy, cùng chiếc quan tài lớn màu đen mạ vàng.
Hắn đúng là dám làm!
"Bùi Cảnh Nhận!"
Ta không kiềm chế được, bước vào linh đường: “Ngươi đến cùng muốn làm——”
Nói được nửa chừng, đột nhiên im bặt.
Ở một bên quan tài, Bùi Cảnh Nhận mặc một thân đồ trắng thuần đang quỳ xuống.
Vương triều Đại Ân trước kia 2 vua cùng tồn tại, Đại công chúa lại ủng hộ quyền bình đẳng giữa nam và nữ nên luật pháp đã được sửa đổi nhiều lần để mối quan hệ giữa phu thê được bình đẳng.
Nếu chồng ch/ế/t, người vợ sẽ làm chủ tang sự cho chồng và ngược lại.
Nếu là người bình thường, vợ c/hế/t thì người chồng sẽ là người chịu tang, quỳ gối để tỏ lòng thành kính với người thân, bạn bè.
Nhưng Bùi Cảnh nhận là gia chủ Bùi gia, thế gia đứng đầu Đại Ân, chỉ quỳ lạy hoàng đế, ngay cả hoàng tử cũng không thể chịu nổi đại lễ của hắn.
Bây giờ hắn lại thản nhiên quỳ xuống rất bình tĩnh.
Như thể hắn chỉ là một người chồng mất vợ xuất thân từ một gia đình bình thường...
"Hoắc Tướng quân."
Một hạ nhân đưa qua ba nén hương, nhẹ giọng nói: “Mời”
Ta ngơ ngác cầm nhang, nhìn xuống ngọn lửa, rồi nhìn Bùi cảnh Nhận, cuối cùng là quan tài.
Ta phải tự thắp cho mình một nén hương?
Ta sững sờ, không nhúc nhích.
Ta không đi thì sẽ có người khác đi.
Không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông mặc thường phục đứng bên cạnh, sau khi nhận hương, ông ta vái ba lạy rồi cắm hương vào lư hương.
Người làm lễ hét lớn: “Khom người lạy một vái.”
Ta:"……"
"Hai vái."
"Ba vái."
“Gia chủ đáp lễ.”
"Không, không, không... Tướng gia nén bi thương, hạ quan cáo lui.”
Người kia nào dám nhận đại lễ của Bùi Cảnh Nhận, hoảng hốt chạy ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, vẫn không quên kêu lên buồn bã: “Phu nhân lên đường bình an——”
Đi cái gì đi?
Ta vẫn đang đứng ở đây mà!
“Tướng quân,” Hạ nhân đi tới, “Hương sắp cháy hết rồi…”
Ba cây hương bị lấy đi, cắm vào bên trong lư hương.
Người làm lễ nói: "Cúi đầu chào."
Ta không động đậy.
Người kia là người có ánh mắt, tự cúi đầu hai lần rồi ba lần, sau đó tiếp tục hô: “Gia chủ đáp lễ.”
Bùi Cảnh Nhận nhìn ta.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn ta kể từ khi ta bước vào linh đường.
Lạnh nhạt tự nhiên, đôi mắt bình tĩnh không có chút rung động nào.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn hạ mi mắt xuống, hai tay chấp lễ, đầu cúi thấp xuống.
"..." Ta giật giật bờ môi.
“Ngài nói cái gì?” Hạ nhân không nghe rõ.
"Ra ngoài..." Ta mặt lạnh nhắc lại, nghiến răng nghiến lợi: "Ra ngoài —— đều ra ngoài cho ta!”
Hạ nhân cùng ti lễ chạy nhanh như một làn khói, ta vung cánh tay lên, cửa lập tức đóng lại.
Ngăn cách với ánh nắng bên ngoài, linh đường tràn ngập không khí âm trầm cùng quỷ dị.
Ta bước mấy bước tới trước mặt Bùi Cạnh Nhận, một tay kéo lấy cổ tay hắn.
Bùi Cạnh Nhận yếu ớt ngước mắt nhìn lên
"Hoắc Tướng quân, muốn làm cái gì?"
23
"Đứng dậy!"
Ta kéo người lên.
“Bùi mỗ là gia chủ, nên quỳ.” Hắn không hề động đậy.
"Ta còn đang sống, nhảy nhót đứng ở đây, để tang cái đầu ngươi, đứng dậy - đứng dậy!"
Ta đột nhiên dùng sức, hắn làm sao có thể chống cự?
Cả người hắn bị ta kéo đứng lên không nói, thân thể còn lảo đảo thẳng tắp đổ về phía ta.
Ta vô thức lùi lại, nhưng lưng lại va phải thứ gì đó.
Nếu không phải hắn kịp thời đưa tay, chống xuống phía sau, chỉ sợ cả người hắn sẽ đè trên người ta.
Cho dù không có đè lên, nhưng thân hình hắn cao, vẫn hoàn toàn bao phủ ta.
Chóp mũi gần như kề nhau, hô hấp hòa cùng một chỗ.
Sau đêm đó, ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn ở khoảng cách gần như vậy nữa.
Hắn đã sụt cân rất nhiều, cả người đều gầy sọp đi, nhưng nhìn lại càng anh tuấn.
Mùi hương đặc trưng như sợi chỉ kéo ánh mắt ta về phía hắn.
Cần cổ, xương quai xanh, còn có áo trắng phía dưới, đều trong tầm tay ta, vừa động liền có thể chạm vào.
Thật thơm.
Hương thơm mê hồn... làm xao xuyến lòng người.
Chóp mũi ta chợt bị hắn chạm vào.
Khoảng cách giữa môi và răng chỉ là một đường mỏng.
"Ngươi có biết phía sau ngươi là cái gì không?" Hắn thấp giọng hỏi.
Mùi thơm thật lôi cuốn, ta thở hổn hển: "...Cái gì?"
Hắn đến gần hơn, môi hắn dường như chạm vào môi ta, nhưng lại giống như chưa có chạm vào.
“Đó là quan tài của vong thê ta.”
Quan tài……
Quan tài.
Ta chợt giật mình và đưa tay ra sau ấn một cái.
Phía sau, là quan tài gỗ cứng ngắc và lạnh lẽo.
Ta "A" một tiếng, muốn đẩy người nào đó ra: "Bùi Cảnh Nhận!"
Làm sao hắn dám câu dẫn ta bên cạnh quan tài?
Nhưng lực đẩy này không phải toàn lực, tự nhiên cũng không có đẩy người ra.
Đôi mắt mất đi vẻ mê hoặc, trở nên lạnh lùng: "Hoắc tướng quân đến để viếng vong thê ta. Ta vô cùng cảm động, nhưng tại sao Hoắc tướng quân lại tức giận như vậy?"
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói à?”
Ta rất tức giận: “Ngươi làm gì vậy? Ta đang sống sờ sờ đây, ta còn chưa c/h/ế/t! Muốn than khóc hay thủ tiết thì có thể đợi thêm bảy mươi năm nữa!”
"Ta ngược lại thật ra muốn đợi, ngươi cho ta cơ hội sao? Ngươi một lòng muốn ch/ế/t, ta thành toàn ngươi, thế nào lại thành ra ta không phải rồi?"
Hắn chế giễu lại.
Ta nổi trận lôi đình: "Ngươi không cần ở chỗ này âm dương quái khí nói chuyện cùng ta! Ta cho ngươi biết, Bùi cảnh nhận, coi như ngày nào đó ta ch/ế/t thật, cũng tuyệt đối! Nhất định! Nhất định phải lôi kéo ngươi cùng đi!"
"Sống chế/t có nhau sao?" Hắn cười lạnh, "Ngươi muốn, ta còn không muốn đâu."
"Không muốn cũng phải muốn!" Ta hét lên: “Nếu ta không kéo ngươi cùng xuống địa ngục thì trên đời này còn ai có thể kiềm chế được ngươi, đồ đi/ê/n!”
Sau khi hét lên những lời này, ta nắm lấy cổ áo hắn kéo xuống.
Cắn mạnh vào xương quai xanh của hắn.
Lần này, ta sử dụng toàn bộ sức lực mà không chút lưu tình.
Sau khi trở về Đế đô, ta không thể ngủ được, trằn trọc thâu đêm... hận, hận ch ế/t hắn.
Chúng ta là kẻ thù cũ và chúng ta cũng là vợ chồng.
Là sự đối lập nhưng cũng là tình yêu.
Những cảm xúc tiêu cực tích lũy bùng nổ vào lúc này.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn mạnh mẽ nâng cằm ta lên và cắn thật mạnh vào môi ta.
Mùi m/áu của hắn cùng của ta trộn lẫn vào nhau.
Sau khi tách đôi môi ra, hắn hôn lên má, rồi xuống xương quai xanh và cuối cùng hôn lên cổ ta.
Khi cắn hắn, ta đã giữ chặt lưng và quần áo của hắn ta.
Xong.
Ta nhắm mắt lại, khi đầu óc sụp đổ, ta chỉ còn một ý nghĩ.
Ta xong đời rồi.
…
Chiếc thắt lưng quanh eo ta bị hắn kéo ra, ta thì xé toạc cổ áo trắng của hắn.
Kiêu ngạo, thiếu kiên nhẫn, khẩn trương, thô lỗ.
Dù thế nào đi nữa, mọi sự tỉnh táo lúc này đều đã bị đánh mất.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.
"Các ngươi đang làm cái gì?"
Giọng nói của Nhạc Xích Yến vang lên đầy kinh ngạc cùng tức giận.
24
Chiếc thắt lưng lại được buộc lại ở bên hông.
“Bùi Cảnh Nhận.” Ta nắm lấy bàn tay đang giúp mình buộc lại thắt lưng, kiên định nhìn hắn.
“Không sao đâu,” giọng hắn khàn khàn nhưng bình tĩnh, “Nàng về trước đi, ta sẽ xử lý.”
Ta không biết hắn sẽ giải quyết việc này như thế nào, nhưng ta hoàn toàn bối rối.
Hắn dùng ngón tay chải mái tóc hơi rối cho ta và thì thầm: “Đi thôi.”
Ta gật đầu, quay lại và mở cửa.
“Nghê Lạc.” Hắn gọi tên ta.
Ta quay đầu nhìn hắn.
Linh đường ảm đạm, đôi mắt hắn nhìn ta chằm chằm: "Nàng có dám thừa nhận, quan hệ phu thê của chúng ta hay không?"
Ta:......"
Lại là vấn đề này.
Hắn lần thứ nhất hắn hỏi, ta dù nội tâm gút mắc, cũng trả lời một cách quyết tuyệt.
Bây giờ hắn lại hỏi.
Ta lại đáp không được.
Cự tuyệt không được, thừa nhận cũng không xong.
Hắn cười nhẹ một tiếng.
Chậm rãi kéo lại cổ áo lên, che lại vết má/u mang theo dấu răng.
"Trở về đi." Hắn nói.
Ta trở về phủ tướng quân trong tâm trạng bối rối.
Mặc kệ người khác có nói gì, ta vẫn đi thẳng về phòng ngủ và đóng cửa lại.
25
Bệ hạ cho Bùi Cảnh Nhận ba ngày.
Ngày đầu tiên, công chức đến cúng bái.
Ngày thứ hai, nhiều tướng lĩnh cũng đến.
Ta tới đó, nhưng những người khác không biết lý do, họ chỉ cho rằng ta bày tỏ lập trường của mình nên cũng làm theo.
Ngày thứ ba là thời gian làm tang lễ và an táng.
Ta ngồi trên hòn non bộ cao nhất trong phủ Tướng quân và nhìn đoàn rước tiễn biệt đi dọc con đường hướng ra ngoại thành.
Khi tiếng bước chân đến gần, ta biết người tới là Nhạc Đình Nguyên nên không nhúc nhích.
Nhạc Đình Nguyên gọi ta, thấy ta phớt lờ, liền nhảy lên và ngồi cùng với ta.
“Ui da?” Nhạc Đình Nguyên cười nói: “Đây là thật sự muốn đem ngươi đi ch/ô/n sao?”
Ta không có tâm trạng đùa giỡn với cô ấy.
"Nghe nói muội ngày thứ nhất đã đến phủ tể tướng để phúng viếng, cũng nghe nói muội ở trong tang lễ cùng hắn cãi nhau, định đóng cửa lại đánh nhau, may mắn được Nhạc Xích Yến ngăn lại... Để ta nói nha, mặc dù ở tại linh đường khá là kí©h thí©ɧ, nhưng có một số việc, ở trong phòng ngủ làm sẽ thích hợp hơn.”
Nói đến đây, ánh mắt cô ấy từ xa lại nhìn về phía cổ ta: “Ta nhớ cái đêm tìm thấy muội cũng gần giống như vậy. Vì sao Bùi Cảnh Nhận lại thích để lại dấu ấn trên người muội như vậy?”
Ta vô thức muốn kéo lại cổ áo.
"Muội thật to gan," Cô ấy gạt tay ta ra, "Ở khoảng cách này... muội muốn g/i/ết hắn rất dễ dàng, hắn cũng dễ dàng g/i/ết muội. Nghê Lạc, muội tin hắn ta đến vậy sao?"
"Tam tỷ tỷ..."
Ta cúi đầu và thì thầm: "Muội xin lỗi."
“Không có gì để muội phải xin lỗi, cho dù có, cũng không phải là xin lỗi ta, mà là xin lỗi đại tỷ. Bất quá, đại tỷ yêu muội nhất, cũng sẽ không trách muội."
Nhạc Đình Nguyên nói xong, liền duỗi chân ra, đung đưa qua lại trên mép đá:
"Khi chúng ta còn nhỏ học ở học viện, dù đều được đại tỷ dạy dỗ, nhưng trong nhóm chúng ta, muội lại được công nhận là vua.
"Lúc đó muội tràn đầy nhiệt huyết, cả người đầy chính nghĩa.
“Ta nhớ muội rất bảo vệ Bùi Cảnh Nhận, nếu có ai ức hϊếp hắn, muội sẽ đuổi theo đánh người đó, ép người đó trốn vào nhà vệ sinh không dám ra ngoài. "
Nhắc tới chuyện cũ, Nhạc Đình Nguyên cười lớn: "Nhưng hết lần này tới lần khác, người trong toàn bộ học viện đều bị muội đánh, phục muội, kính muội, gọi muội là lão đại—— Ngoại trừ Bùi cảnh nhận."
Tiếng cười của Nhạc Đình Nguyên tắt dần: "Muội đã cứu hắn nhiều lần, bảo vệ, đối xử tốt với hắn, nhưng cho đến khi rời khỏi học viện, hắn cũng chưa bao giờ mỉm cười với muội.”
“Thật ra,” ta nói nhẹ nhàng, “Hắn đã cười.”
Vào ngày hắn rời khỏi Đế đô, ta đã đuổi kịp xe ngựa và muốn tiễn hắn lần cuối.
Hắn mở rèm và mỉm cười khi nhìn thấy ta.
Bùi Cảnh Nhận lúc đó mới mười một mười hai tuổi, dung mạo còn chưa nở rộ nhưng đã vô cùng xuất sắc.
Khi mỉm cười tựa như có làn gió thổi hương hoa đào tràn ngập bầu trời.
Đó là một cảnh tượng tuyệt đẹp.
"Cho nên, muội sớm đối với hắn ——"
"Tam tỷ tỷ, " Ta ngắt lời cô ấy, mỉm cười nói, "Muội đã yêu hắn, từ rất lâu rồi."
Nhạc đình Nguyên im lặng một chút, sau đó, thở dài: "Nghê lạc, muội không đáng phải chịu khổ sở như vậy."
Ta không nói chuyện.
Cô ấy cũng không nói thêm.
Chúng ta đều hiểu.
Ta cùng Bùi cảnh nhận, chú định không thể viên mãn.
Dù ta có yêu hắn, thì có thể như thế nào?
Đại công chúa đối với ta, có ơn giáo dưỡng.
Đối với nữ tử khắp thiên hạ, có ơn nghĩa dẫn đường.
Ân nghĩa lớn hơn tình yêu.
Không cách nào song toàn, ta buộc phải chọn cái trước, bỏ qua cái sau.
Sự đau khổ này, ta buộc phải chịu đựng