Ta…ta…ta thế mà lại đang ngủ cùng tử địch của mình!!!
Trời ạ!
Y phục của hắn không chỉnh tề, khắp người là những dấu vết đỏ ửng, khóe mắt đuôi lông mày đều là hơi nước mơ hồ, ta vừa sợ vừa giận, chỉ vào hắn hét lên:
"Gian tướng ngươi dám nhục nhã ta...."
"Bản tướng và ngươi tam môi lục sính đều không thiếu như nhau, sao lại không dám?" Hắn hờ hững hỏi lại.
"Nói bậy." Ta trợn tròn mắt, "Ta thành thân với ngươi khi nào?"
"Ngay trước đó không lâu." Đôi mắt hẹp dài của hắn liếc ta, "Lúc ngươi mất trí nhớ."