Chương 2

02

Giày vò một phen từ bệnh viện lúc trở về đã gần mười một giờ, ban đêm sương mù ở Bắc Kinh có chút nghiêm trọng, Nguyên Dương cầm tay lái thường xuyên quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Thanh Bùi, muốn nói chuyện nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Anh hiếm khi có chút tiến thoái lưỡng nan, nói thẳng ra thì sợ hù dọa người ta, nói súc tích hình như hoàn toàn không phải là phong cách của Nguyên Dương anh.

"Ngày hôm nay, ngày hôm nay cảm ơn cậu..." Nửa ngày Nguyên Dương mới nói ra một câu như vậy, quay đầu nhìn thoáng qua Cố Thanh Bùi, lại có chút mất tự nhiên quay trở lại.

Vừa nãy anh không nói lời nào Cố Thanh Bùi càng chắc chắn là sẽ không chủ động nói chuyện với anh, nhưng vài lần ngẩng đầu đều có thể dò xét thấy giữa hai hàng lông mày anh tỏa ra sự lo lắng, Cố Thanh Bùi trong lòng kỳ quái, người bị thương chính là mình, dáng vẻ anh ta lo lắng cái gì nhỉ, không phải không thể trả nổi tiền thuốc men đâu, còn có thể rầu rĩ cái gì chứ. Suy nghĩ hồi lâu cũng không ra câu trả lời liền đơn giản dứt khoát không nghĩ nữa, cậu mệt mỏi cả một ngày lại còn bị thương, đã sớm mệt nhọc, Nguyên Dương lái xe rất ổn, mùi hương bên trong xe cũng rất dễ ngửi, thời điểm dựa vào cửa sổ suýt nữa ngủ gật, nghe được Nguyên Dương nói lời cảm ơn.

Cậu vốn tưởng rằng kiểu người nói toác ra là ngang ngược như Nguyên Dương trong từ điển cho tới bây giờ cũng sẽ không có từ cảm ơn, nhất thời có chút ngoài ý muốn

"A... Ừm, không cần cảm ơn."

Cố Thanh Bùi chần chừ không nắm bắt đúng tính cách thái độ của người này, liền không có chút ham muốn nào mở lời, Nguyên Dương cũng không để cho cậu ngủ gà ngủ gật, không thuận theo không buông tha mà truy hỏi

"Cậu thật sự không nhớ rõ tôi?"

Cố Thanh Bùi quay đầu lại thấy vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy bộ dạng nghiêm túc không giống như giả vờ, nhìn kỹ dường như còn có chút tủi thân không dễ phát hiện, như là cún nhỏ cụp tai xuống vì bị chủ nhân vứt bỏ, cậu sắp bị loại ánh mắt này nhìn suýt nữa xấu hổ đứng lên, rồi lại nghĩ không ra có thật trước đó mình đã gặp anh không, trí nhớ Cố Thanh Bùi cực kỳ tốt, phàm là đã từng đối mặt, hay chưa từng nói chuyện qua, cũng không đến mức hoàn toàn không nhớ ra, trừ phi cậu vừa bị đập đầu mất trí nhớ.

Trong khoảng thời gian ngắn Cố Thanh Bùi không biết trả lời như thế nào để không thể phụ lòng ánh mắt như thế, sắp xếp lời nói nửa ngày, không nghĩ tới Nguyên Dương sẽ nói chuyện trước.

"Có lần tôi đến công ty của các cậu tìm Hứa tổng từng gặp qua cậu, nói không chừng cậu không nhìn thấy tôi, không nhớ rõ thì không nhớ rõ, không có chuyện gì." Vẻ mặt kia của Nguyên Dương chẳng có chút gì gọi là "Không có chuyện gì", cực kỳ tủi thân phá tan lớp ngụy trang, nhưng lại hiếm thấy đưa cho cậu một bậc thang đi xuống, Cố Thanh Bùi nhanh chóng gật đầu.

Kỳ thực với dáng người của Nguyên Dương, mặc kệ đứng ở nơi nào cũng không dễ để người ta không chú ý đến, nếu như quả thật có đến công ty cậu đang thực tập, cậu làm sao lại không nhìn thấy. Tâm tư Cố Thanh Bùi thông suốt, sao có thể không nghĩ tới những thứ này chứ, chỉ là cậu vừa mệt vừa buồn ngủ, vai đau gần chết, không đợi nói tiếp Nguyên Dương, cậu đã dựa vào cửa sổ xe mà ngủ.

Thời điểm tỉnh lại, đã qua một tiếng đồng hồ, Nguyên Dương lái xe đỗ dưới nhà cậu, chỉ trách bên trong xe này của Nguyên Dương ấm áp dễ chịu khiến cho cậu ngủ quá thoải mái, căn bản không ngờ tới, thời điểm Cố Thanh Bùi mở mắt, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp bản thân đang ở nơi nào, cho đến khi cậu quay đầu lại thấy Nguyên Dương vẫn ngồi ở bên cạnh, như một pho tượng vẫn không nhúc nhích cứ như vậy nhìn cậu, cậu vừa thức dậy sau một giấc ngủ ngắn.

"Ngại quá... Tôi, tôi vừa mới ngủ thϊếp đi..."

Đáy mắt Cố Thanh Bùi còn có chút ẩm ướt, thời điểm đôi mắt hồ ly không tỉnh táo lắm nhìn về phía Nguyên Dương, suýt chút nữa anh bị nhìn đến cứng lên, anh xuyên tới nơi này đã gần hai tháng, lần đầu cảm giác mình vẫn còn là một ông lớn sinh long hoạt hổ. Thấy Nguyên Dương nửa ngày không nói lời nào, Cố Thanh Bùi càng cảm thấy ngồi đợi ở trên xe thì không được, mới vừa cầm thuốc chuẩn bị xuống xe. Nguyên Dương lúc này mới phản ứng được, liền đóng cửa lại.

"Cậu vừa mới tỉnh ngủ, bên trong ấm bên ngoài lạnh, đi ra ngoài dễ cảm mạo, ngồi một lát rồi hẵng đi lên."

Không cần phải nói lời của Nguyên Dương rất có lý, hơn nữa trong xe còn có hệ thống sưởi ấm đủ khiến cậu nhất thời không muốn rời khỏi đây, Cố Thanh Bùi chưa nói đồng ý hay không đồng ý, nhưng cũng không đi nữa.

"Cậu không phải vẫn còn đang đi học sao? Thế sao không ở ký túc xá?" "Căn nhà" này của Cố Thanh Bùi nằm ở trong một tiểu khu cũ, thoạt nhìn độ tuổi của căn phòng này phải trên ba mươi năm, điều kiện chắc chắn sẽ không tốt hơn so với ký túc xá, giá cả nhất định cũng không rẻ hơn là bao. Nguyên Dương trước khi lên xe đã muốn hỏi cậu, ngay từ đầu đúng là không quan tâm lắm, sau lại nhìn thấy cậu ngủ say, cũng không tiện quấy rầy, đến rồi mới thấy tiểu khu này tồi tàn, rốt cuộc nhịn không được hỏi cậu.

"Thực tập ở công ty công việc nhiều, có đôi khi quay trở về quản lý cũng không cho vào, sẽ phải đi tìm phụ đạo viên điền đơn xin nghỉ phép, nhưng lại quấy rầy bạn cùng phòng nghỉ ngơi, thật không tiện khi phải như thế này, liền dời ra ngoài ở." Cố Thanh Bùi thành thật đáp, đơn vị kiến trúc bận rộn không có thời gian, có đôi khi gặp phải đấu thầu, làm việc cả đêm đều là chuyện thường, trở về lúc tối muộn hầu như là như cơm bữa.

"Bình thường đều bận rộn đến mấy giờ?"

"Có đôi khi sớm một chút, tám chín giờ, có đôi khi trễ giờ khó mà xác định được." Nguyên Dương hỏi cái gì cậu đáp cái đó, không nói một câu thừa thải. Cố Thanh Bùi cảm giác từ khi dời ra ngoài ở, cậu đã lâu chưa từng tán gẫu với ai, thậm chí không chỉ là lúc dời ra ngoài, lúc đi học cũng là như vậy, mọi người ở trong khoa từng người từng người đều nỗ lực đi về phía trước, căn bản không có thời gian tìm người trò chuyện vớ vẩn, đồng nghiệp cùng đơn vị tính tình đều nội liễm, giờ làm việc so với phòng học còn yên tĩnh hơn rất nhiều. Cậu cũng không ghét nói chuyện phiếm cùng Nguyên Dương, chỉ là thường ngày quen trầm lắng, bắt cậu tìm lời mở chuyện đúng thật là không biết nên nói cái gì.

"Tôi phải lên rồi, thời gian cũng không còn sớm, Nguyên tổng về sớm một chút đi."

Nguyên Dương đâu cam lòng thả cậu đi, Thiên tiên đã tới tay sao có thể để cậu chạy. Nguyên Dương mở cửa xe bước vài bước đi qua, nhận lấy chai chai lọ lọ thuốc cậu xách trong tay

"Cậu bị thương ở vai, cầm mấy thứ này không tiện, tôi đưa cậu đi lên." Không đợi Cố Thanh Bùi trả lời đã mở cửa chống trộm sớm đã không dùng được, giương cằm lên ý bảo Cố Thanh Bùi đi đằng trước dẫn đường, anh theo phía sau. Trong lòng Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ, đã biết là trêu chọc tới người nào, thoạt nhìn không có ác ý gì, lại khắp nơi cường thế nguy hiểm, kẻ có tiền đều là bộ dáng như này sao, nếu như sau này mình cũng có tiền, nhất định sẽ không đi miễn cưỡng người khác.

Cậu cảnh tỉnh chính mình mười giây, thở dài đi ở phía trước. Hành lang nhà cũ vốn chật hẹp muốn chết, hai bên còn dựng một đống xe đạp, một loạt thùng cacton đồ ngổn ngang. Nhà Cố Thanh Bùi ở lầu bốn, vẫn còn đỡ hơn.

Đi tới trước phòng chợt nghe thấy dì hàng xóm cách vách lớn tiếng gõ cửa nhà cậu, tiếng nhạc bên trong còn lớn hơn giọng của dì này, hai bên mồm năm miệng mười, khiến cho đèn cảm âm của cả tầng này đều sáng lên.

Tình cảnh này không phải lần đầu tiên Cố Thanh Bùi nhìn thấy, Nguyên Dương chợt phát cáu, đang muốn quay đầu hỏi Cố Thanh Bùi ở chung với ai, cánh cửa đang đóng mở ra từ bên trong, một thanh niên trẻ tóc dài màu vàng nhô đầu ra, cợt nhả nói cười với dì hàng xóm, nói cái gì mà lần sau sẽ chú ý lần sau sẽ chú ý, nhất định không ầm ĩ khi dì ngủ. Cuối cùng vẻ mặt trùng xuống khi nhìn thấy Cố Thanh Bùi, gật đầu một cái như chào hỏi, ngay cả một lời thừa thải cũng không có.

"Đưa thuốc cho tôi đi Nguyên tổng, tôi vào phòng, ngài trở về đi." Cố Thanh Bùi móc ra cái chìa khóa muốn đi vào, dì hàng xóm còn đang ở cửa cứ mãi cằn nhằn liên tục, kéo tay Cố Thanh Bùi không cho cậu đi, nếu không phải cậu đáp ứng rằng sau khi vào cửa liền tắt nhạc thì mới chịu thôi. Chính là trong lúc lôi kéo, Nguyên Dương tiến lên vài bước, đem hai người tách ra, vẻ mặt âm trầm nói một câu

"Đừng đυ.ng cậu ấy!"

Có lẽ sắc mặt của Nguyên Dương quá mức u ám, dì hàng xóm sợ đến nỗi không nói nửa câu liền quay về đóng cửa. Cố Thanh Bùi đứng ở phía sau Nguyên Dương, cho nên không thấy được vẻ mặt anh, đang muốn nói gì đó, lại bị Nguyên Dương tự mình đoạt lấy chìa khóa trong tay cậu, vặn khóa mở cửa, đi vào mấy bước túm lấy cổ áo của tên nhóc tóc vàng kia hỏi:

"Cậu là ai!"

Nguyên Dương chỉ cảm thấy huyết dịch cả người đều dâng lên não, chỗ bị đập túng trên cổ trước kia lại bắt đầu giật giật đau nhức, anh đã đủ xui xẻo rồi, thoáng cái như quay về mười mấy năm trước, thật vất vả mới tìm được Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi lại cùng người đàn ông khác ở chung với nhau. Tóc vàng bị anh túm hai chân như sắp rời khỏi mặt đất, bộ dạng trông như sắp ngạt thở, Cố Thanh Bùi liền vội vàng tiến lên muốn tách hai người ra, nhưng cậu sao có thể là đối thủ của Nguyên Dương, Nguyên Dương đang muốn đẩy cậu ra, rồi lại bận tâm vết thương trên vai cậu, dứt khoát ném tóc vàng xuống, lại chuyển hướng sang Cố Thanh Bùi, cầm lấy cổ tay cậu hỏi.

"Cậu ta là ai vậy?" Lúc này Cố Thanh Bùi lại nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Nguyên Dương, thô bạo, u ám, lại giống như mang theo chút bi thương khó nói, vẻ mặt kia quá mức sâu sắc, rốt cuộc cậu cũng bị nhiễm phải có chút khó chịu dâng lên.

"Cậu... cậu, tôi, cậu ta thuê chung căn hộ này với tôi, anh, các anh có thù hạn gì sao..." Cố Thanh Bùi bị tình cảnh này hù dọa, bình thường đầu óc xoay chuyển rất nhanh bây giờ thậm chí chẳng phân tích được tình trạng này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng nét mặt kia Nguyên Dương không phải là giả, nếu không đúng thì có chuyện gì mà anh phải tức giận như vậy.

Nào ngờ Nguyên Dương nghe cậu nói xong, trong nháy mắt như quả bóng da xì hơi, vẻ tàn khốc giữa hai hàng lông mày cũng tan thành mây khói, dường như bộ dạng muốn ăn thịt người của anh là ảo giác của Cố Thanh Bùi, Nguyên Dương hình như có chút xấu hổ, chỉ vào tóc vàng đang nằm dưới đất nói.

"Cậu... Cậu có biết đang làm phiền người khác không! Dì hàng xóm bảo tôi dạy dỗ cậu một chút, sau này nhớ lâu một chút!" Nguyên Dương nói xong gần như sắp bội phục mình gặp nguy không loạn gặp biến không sợ, tóc vàng hình như bị anh hù dọa, thành thật tin vào lý do sứt sẹo của anh, đứng lên tắt loa rồi trở về phòng.

Nguyên Dương nhặt lọ thuốc rơi trên mặt đất lên, đẩy Cố Thanh Bùi vào một phòng ngủ khác. Phòng ngủ kia rộng bảy tám mét vuông, một giường ngủ một bàn học một cái ghế, một tủ quần áo giản dị, hai người bọn họ thanh niên cao lớn đứng ở đây, lại có vẻ hơi chật chội. Cố Thanh Bùi muốn cản người lại thôi, rồi lại bảo Nguyên Dương ngồi xuống trước.

"Bên ngoài sương mù nhiều quá, nhanh nhất cũng khoảng ba giờ mới tan, tôi ở bên cậu ứng phó cả đêm được không, tóc vàng còn ở bên ngoài, lúc này tôi mà đi ra ngoài cậu ta đánh tôi một gậy thì biết phải làm sao bây giờ, trước đó tôi bị đập trúng ở sau cổ, ngày hôm nay mới ra viện, tôi cũng không muốn vào lại lần nữa đâu." Nguyên Dương thoáng cái diện ra ba lý do, vừa thật sự khách quan, vừa bán thảm lấy đồng tình, nói xong lời cuối cùng lại có hơi làm nũng.

Cố Thanh Bùi trong lòng âm thầm liếc mắt, tóc vàng bên ngoài còn không khỏe bằng một nửa Nguyên Dương, ba người gom lại cũng đánh không lại Nguyên Dương, nói thảm như thế để làm gì.

"Tôi đây cũng không thể ở cùng anh, phòng khách bên ngoài loạn muốn chết, chỗ ngồi cũng không có, anh giải quyết thế nào." Giọng nói Cố Thanh Bùi có chút thả lỏng, Nguyên Dương lập tức được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Tôi nằm trên ghế cả đêm cũng được, tôi không kén chọn!"

Cố Thanh Bùi không còn cách nào khác, cũng không có thể thật sự để người ta nằm ngủ trên ghế cả đêm được, nhưng bả vai cậu còn đau, quả thực cũng không muốn đem giường ngủ tặng cho Nguyên Dương nằm cả đêm, không toại nguyện lấy ra chăn đệm trải dưới đất cho Nguyên Dương, Nguyên Dương lại thật sự làm như lời mình nói, gối lên quần áo nằm xuống.

Cố Thanh Bùi cũng tùy tiện tắm rửa một chút liền lên giường nằm, chưa được mấy phút Nguyên Dương liền bắt đầu lăn qua lăn lại, một chốc thì chê chăn quá ngắn không duỗi chân được, một chốc lại bảo sàn nhà quá cứng ngủ đau lưng, một chốc lại bảo căn phòng quá lạnh, nói chung mỗi một thứ đều không hài lòng, Cố Thanh Bùi bực bội ngồi dậy chuẩn bị đổi chỗ cho anh, Nguyên Dương nào đâu đáp ứng, đè Cố Thanh Bùi nằm xuống

"Cậu là bệnh nhân làm sao có thể để cho cậu nằm ngủ dưới đất, tôi chịu đựng một chút là được." Nói đến mức này, Cố Thanh Bùi không ngạc nhiên chút nào rơi vào tròng rồi, di chuyển vào bên trong một chút, chừa một chỗ trống cho Nguyên Dương, ý bảo Nguyên Dương nằm đây đi, hai người đàn ông nằm chung một giường quả thực cũng không có gì, Cố Thanh Bùi thật sự mệt mỏi, cũng không đoái hoài tới người khác có suy nghĩ miên man gì không.

Nào ngờ Nguyên Dương bắt đầu hưng phấn hơn, lăn qua lộn lại liên tục, nếu như anh có một cái đuôi thật dài, phỏng chừng có thể vẫy nhanh hơn cả cánh quạt, Cố Thanh Bùi không chịu nổi liền than phiền.

"Nguyên tổng, anh có thể đừng nhúc nhích nữa hay không..." Giọng nói buồn ngủ của cậu nhanh chóng mềm nhũn, khiến phần lưu manh bên trong Nguyên Dương tăng thêm vài phần. Anh mang theo ý cười mở miệng.

"Cậu có thể đừng gọi tôi là Nguyên Tổng có được hay không, nghe quá xa lạ."

"Tôi phải gọi là gì?" Cố Thanh Bùi âm thầm oán giận, vốn cũng không quá quen thuộc với anh.

"Cứ gọi tên là được, tôi tên Nguyên Dương." Anh bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm Cố Thanh Bùi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, trong lịch sử đen tối bảo anh mở miệng gọi là chú, liền bồi thêm một câu: "Gọi anh cũng được."

"Nguyên ca." Cố Thanh Bùi quả thật mệt mỏi, anh nói cái gì thì theo cái đó, nào biết anh vẫn không hài lòng.

"Nguyên ca nghe không hay lắm, gọi Dương ca, nhanh lên một chút." Nguyên Dương được một tấc lại muốn tiến một thước, không biết thu liễm chút nào.

"Được rồi, Dương ca." Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ, nghĩ thầm chỉ cần anh cho tôi ngủ, gọi anh là tổ tông cũng được, Nguyên Dương lại không như cậu mong muốn, anh lôi cánh tay cậu hỏi.

"Tên tóc vàng ngu ngốc kia vừa ý cậu đúng không?"

"Anh không nhìn ra người kia là nam sao?" Cố Thanh Bùi chẳng biết tại sao, tóc vàng mặc dù là tóc dài, nhưng cũng không đến mức bị ngộ nhận là nữ chứ, Nguyên Dương bị nghẹn một chút, vợ anh khi còn bé mặc dù có chút nội liễm ngây ngô, nhưng thỉnh thoảng đυ.ng tới một vài chỗ vẫn có thể khiến anh nghẹn khuất mà.

Anh lầm bầm hai câu đàn ông sao lại không thể vừa ý cậu, bỗng nhiên ý thức được Cố Thanh Bùi lúc này khả năng vẫn chưa ý thức được tính hướng của mình, anh ban đầu lo lắng ngày hôm nay Cố Thanh Bùi mỹ nhân cứu anh hùng, có thể nhất kiến chung tình một chút với anh hay không, chỉ cảm thấy con đường truy thê hơi dài một chút. Anh còn muốn nói thêm gì đó, Cố Thanh Bùi không đợi anh mở miệng liền cắt lời anh.

"Dương ca, tôi mệt rồi, ngày mai rồi hẵng nói." Vài lời sau cùng càng ngày càng nhỏ, như là chưa nói xong đã ngủ, Nguyên Dương nhờ ánh trăng nghiêng người nhìn cậu lâu thật lâu, cho đến khi ngoài trời hiện lên chút sắc đỏ, mới cúi đầu hôn một cái lên gò má của Cố Thanh Bùi.

——————

Nguyên mỗ không muốn tiết lộ tính danh: Bà xã thật đáng yêu!