Chương 2

Tiết một rất nhanh đã bắt đầu, cô Minh An tay ôm một sắp đề kiểm tra tràn đầy quỷ khí tiến vào lớp. Ánh mắt đầu tiên mà Minh An để tâm khi bước vào lớp đó chính là dành cho Phương Nghi. Nhìn thấy hai mắt bạn nhỏ có chút thâm quần, Minh An cũng không nói gì, cô lại cho rằng bạn nhỏ kia tối qua nghịch điện thoại nên mắt mới đen nhẻm như gấu trúc như thế, rất nhanh cô cho cả lớp tiến vào kiểm tra.

Minh An phát đề cho bốn dãy bàn, sẵn tiện, cô xoay người viết lại đề trên bảng một lần nữa. Mọi người đọc đề đều cảm thấy bình thường, cho đến khi Phương Nghi đọc đề, nó lại được một phen bấn loạn. Đề bài văn dường như đánh thẳng vào vết xước trong lòng của nó.

Đề bài văn :Hãy nêu suy nghĩ của em về hủ tục Trọng nam khinh nữ.

Đối với một tuổi thơ đã chịu cảnh ngược đãi nặng nề về phân biệt giới tính, Phương Nghi hiểu và hiểu rất rõ về vấn đề này, nhưng sau khi đọc đề, nó có vẻ sốc lắm, đến nỗi nó làm rơi luôn cây bút bi xuống đất. Khi cúi người xuống nhặt bút, vẻ mặt của nó cũng không giữ nổi nét bình tĩnh.

Phương Nghi cầm cây bút mà run run tay, nó chẳng biết phải viết gì, không phải là không biết viết, mà là không biết phải bắt đầu từ đâu. Nó có rất nhiều thứ để nói, nhiều điều để kể, nhưng khi đặt bút xuống mặt giấy, cái cảm giác kinh hồn như dạo chơi từ âm ti trở về lại lan rộng ra khắp cả cơ thể của nó.

Minh An trông thấy nét mặt bần thần của Phương Nghi liền nhíu mày, có phải bạn nhỏ này không ôn bài không? Rõ ràng là cô đã dặn từ hôm qua rồi.

“Phương Nghị, còn ngơ ngác cái gì nữa? Em mau làm bài đi. Nếu lỡ hết giờ rồi, đừng có ở đó mà năn nỉ tôi nhá.”

Lời nói đanh thép của Minh An như giúp Phương Nghi được vài phần trấn tỉnh, nó dạ lấy một tiếng, sau đó mới lấy hết sức bình sinh cặm cụi làm bài.

Hai tiết rất nhanh trôi qua, thời gian nộp bài cũng đã đến, lớp trưởng đi từng dãy, thu từng bài một, rồi cậu ta có vẻ ngạc nhiên trước bài văn dày cộm giấy của Phương Nghi.

“Viết gì mà nhiều thế?”

“Viết kinh đấy!”

Đối mặt với câu hỏi của lớp trưởng, Phương Nghi rất nhanh trả lời ngay. Nó cũng không hiểu vì sao lại viết nhiều đến như vậy... Chỉ là nó đang viết theo tiếng lòng, theo cảm nhận của nó mà thôi. Nào ngờ khi vừa ngớ người kịp nhận ra mọi chuyện, thì đống bài làm của mình đã dày cộm thế rồi.

Lớp trưởng thu xong liền nộp lại cho cô giáo, khoảng thời gian tiếp theo là giờ giải lao, được mười phút. Sau đó lại tiếp tục thêm ba tiết, cuối cùng mới tới giờ ăn trưa, kéo dài nữa tiếng đồng hồ.



Thằng Khanh ngồi phía sau khều vai Phương Nghi, nói to.

“Ê Nghị, tao đi lấy cơm nha. Đợi tao một chút.”

Phương Nghi chỉ ừm một tiếng. Giờ ăn trưa, Hữu Khanh thường lấy cơm trưa lên cho nó, nên nó cũng ít đi ra khỏi phòng học vào giờ này lắm. Hữu Khanh rời đi chưa được bao lâu, một cô bạn khác ngồi ở phía trên đã nhanh chóng đi xuống, đẩy vào tay nó gói quà hình trái tim trông có vẻ rất bắt mắt.

Nó hết nhìn gói quà lại ngước mặt nhìn lên cô bạn vừa rồi, hơi khó xử một tí. Cô bạn này tặng quà cho nó, cũng được xem như là gián tiếp tỏ tình. Nhỏ tên là Hoài Ân, có lẽ là thương thầm trộm nhớ Phương Nghi cũng lâu lắm rồi. Nó để ý, mỗi lần lướt qua người cô bạn Hoài Ân, cô bạn này đều dành cho nó ánh mắt trìu mến vượt cả bình thường. Ừ thì nhỏ tên Ân, nhưng không phải là ân cần đâu, trông nhỏ có vẻ bất cần hơn đấy.

“Hoài Ân, sao lại tặng quà cho tui? Ân làm vậy tui thấy ngại lắm. Lỡ người ta hiểu lầm thì sao?”

Phương Nghi biết rất rõ là Hoài Ân thích mình, nhưng thực trong lòng nó chẳng có tí tình cảm nào đối với nhỏ. Nó cũng là con gái mà, làm sao mà đáp lại tình cảm của một người con gái khác được chứ? Nếu có, thì trước mắt Hoài Ân cũng chẳng phải hình mẫu lí tưởng mà nó cần tìm. Trong đầu Phương Nghi bỗng thoáng qua một dáng vẻ vô cùng quen thuộc, rất nhanh lại vụt mất.

Nó nói, xong, nó trả cái gói quà về tay chủ nhân. Hoài Ân thấy mình bị crush đáp trả tình cảm một cách vô tình như thế, trong lòng cũng buồn bả không thôi. Mặt mày nhỏ bí xị, rồi lại ôm khư khư hộp quà trong lòng, buồn đáo để. Nhỏ quay lại chỗ ngồi của mình, thẹn thùng cất gói quà đỏ chói vào ngăn bàn trước bao nhiêu ánh mắt của các bạn học khác.

Phương Nghi thở dài một hơi, sau đó rất nhanh đứng dậy đi ra khỏi lớp học. Nó dọc theo hành lang, còn băng qua một khoảng sân trường nắng cháy da cháy thịt, cuối cùng là thẳng tiến đến phòng vệ sinh nam.

Phương Nghi thoạt đầu cũng ngại, nhưng riết cũng thành quen, nó dù là “nhẹ” hay “nặng” gì đều giải quyết ở trong phòng, không giống như những bạn nam khác mà thả rông tự nhiên cùng với những bạn khác. Ừ thì... nó muốn cũng không có đâu mà thả với chả đóng.

Sau khi xong xuôi, nó bước ra khỏi phòng. Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh một đoạn, đã có một lực cổ tay rất mạnh túm lấy cổ áo nó quăng vào góc tường.

Một tiếng bịch vang lên, Phương Nghi lưng đập vào tường, tưởng chừng như muốn đứt lìa xương sườn.

“Làm cái gì?”