Editor: Linh Ngọc
Thượng Nhược Hiên là một khách sạn sang trọng toàn diện kết hợp nghỉ ngơi, ăn uống, giải trí, ở Vũ Lăng chỉ cần nhắc đến Thượng Nhược Hiên, nhất định nơi đó rất đồ sộ.
An Dịch thấy nơi này còn xa lạ hơn Quý Phi Lâu, chí ít lúc đi ngang qua Quý Phi Lâu còn có thể đi vào trong nhìn, còn riêng ở Thượng Nhược Hiên cửa chính thôi cũng rất không ổn rồi, người không có tố chất tốt không dám bước vào bên trong đâu. Dù sao em gái An chưa từng đến nơi này, cơ hội đến gần đây cũng không nhiều.
Khi đối mặt với hoàn cảnh khiến cô phải cẩn trọng, An Dịch lại phản xạ theo bản năng trang bị biểu hiện trên mặt mình, giống như ở Quý Phi Lâu trước đây vậy, lúc này vẻ mặt cô tràn đầy lạnh lùng xa cách, hơn nữa dáng dấp cô khá cao đoan trang, khí chất cũng tốt, còn có Mục Thanh to lớn, tuấn tú theo bên cạnh, vì thế mặc dù ăn mặc rất tùy ý nhưng cũng không có người khinh thường cô.
Hai người một trước một sau dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vào đi lên phòng bao
-- Nhã Duyệt Cát, Mục Thanh để cho An Dịch gọi muốn, An Dịch lắc đầu không muốn, anh cũng không đùn đẩy cô, thấy cô từ chối, anh tự mình cầm lấy thực đơn điện tử, có thể vì là khách quen ở đây, Mục Thanh gọi món rất nhanh, ngón tay trôi chảy trượt vài cái không hề dừng lại, chưa đầy một phút các món ăn đã được gọi xong.
Sau đó người phụ vụ mặc chiếc sườn xám màu trắng nền xanh rất đẹp thấp giọng hỏi có cần pha trà tại chỗ hay không, Mục Thanh nói không cần, "Trực tiếp dâng trà lên là được," lại hỏi, "Ông chủ của các cô hôm nay có ở đây hay không?" Gương mặt người đẹp kia giống như đang mỉm cười bởi vì câu hỏi này mà chân thành hơn chút, "Mục tiên sinh tới không đúng lúc rồi, hôm nay Dương tổng không ở đây."
Mục Thanh hờ hững ừ một tiếng, chờ người phục vụ đi ra ngoài, anh nhìn về người nào đó vừa đến đã chạy đến ngồi ghế salon bên kia cúi đầu loay hoay với chiếc điện thoại, mặc dù chỉ thấy cái đầu tròn, nhưng anh vẫn không nhịn được mỉm cười, cảm thấy thú vị.
"An Dịch." Anh gọi cô.
Trong phòng chỉ hai người bọn họ, yên tĩnh, An Dịch cũng không thể làm bộ không nghe được, cô ngẩng đầu nhìn anh, mặc dù không nói chuyện, nhưng đôi mắt đẹp lại chớp một cái, khẽ nghiêng đầu,
im lặng như hỏi gọi cô có chuyện gì không, giống như con mèo nhỏ yểu điệu, Manh Manh, dù sao Mục Thanh cũng cảm thấy vẻ mặt này của cô đặc biệt đáng yêu.
"Khụ," Anh nắm tay thành quyền giơ lên ho khan một tiếng, "Thấy sắc mặt của em thật sự không tốt, có phải còn chưa hết cảm?"
Trước đó ở bệnh viện, lúc cô và Chu Kiến nói hai ngày trước mình bị cảm, anh nghe rất rõ ràng.
Trong lòng An Dịch oán thầm người này lại thay đổi, nhưng nét mặt không hiểu hiện ra ngoài, chỉ nhàn nhạt nói, "Đã tốt rồi, tôi có chút thiếu máu, vì thế sắc mặt mới không ổn, không phải là chuyện lớn gì."
Mục Thanh nghe vậy nhíu mày, "Em quá gầy, con gái phải mập một chút mới tốt, nhìn em đi, đã gầy thành khúc gỗ."
Gầy thành khúc gỗ cũng không phải chuyện liên quan đến anh... An Dịch không nói ra miệng, cảm thấy người này thật sự lần nào cũng không coi mình là người ngoài... Bất luận là người thích thăm dò chuyện riêng tư và người lúc này đang quan tâm thân thể của cô, một chút cũng không suy xét tới việc hai người chỉ là người xa lạ.
"Cám ơn đã quan tâm, sau này tôi sẽ chú ý hơn." Cô lạnh nhạt trả lời cho có lệ.
Mắt Mục Thanh rất tinh, tuy rằng động tác bĩu môi của cô rất nhẹ, nhưng anh vẫn bắt gặp được. Nhất thời trong lòng cảm thấy buồn cười, biết cô gái nhỏ này vẫn mang thù chuyện lần trước, vừa cảm thấy thú vị, vừa cảm thấy bất lực, anh cũng không làm gì cô, chẳng qua là do lòng dạ cô rất hẹp hòi.
Trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được bèn đứng dậy khỏi ghế trước bàn ăn, Mục Thanh đi tới, đứng trước mặt cô, anh vai rộng chân dài, nước da ngăm đen khiến cho anh thêm một lớp khí chất trầm ổn khó tả, nếu như lại gần một chút, sẽ khiến cho người ta có cảm giác áp lực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Dịch căng thẳng ngửa đầu nhìn anh, phát hiện ngước mắt nhìn anh như vậy giống như để anh cúi xuống nhìn mình, có chút khó chịu, nên cũng đứng lên khỏi ghế, lui về sau mấy bước, ánh mắt chưa đến nỗi vì anh sự chênh lệch chiều cao mà tỏ ra yếu thế.
Mục Thanh thấy bộ dáng chuẩn bị bùng nổ bất cứ khi nào của cô, anh giễu cợt, "Em nghĩ rằng tôi muốn làm gì? Đánh em sao?"
Nói thật, vừa rồi anh đột nhiên đứng lên đi về phía mình, khuôn mặt ngăm đen tuấn tú bình tĩnh, lạnh lùng, giống như là tư thế tìm cớ đánh người, khí thế rất mạnh.
Tất nhiên, không thể nói thật, ra vẻ mình hoảng sợ thì rất vô dụng. An Dịch mím môi giương cằm lên, "Mục tiên sinh nói đùa, tôi chỉ là không thích bị người khác cúi xuống nhìn."
Trên gương mặt của Mục Thanh bởi vì câu trả lời của cô nên hiện ra biểu cảm cười mà như không cười, nhìn là muốn đánh. Chí ít An Dịch cảm thấy người này rất đáng khác, lúc cô nhíu mày trừng mắt vẻ mặt đặc biệt lạnh lùng. Mục Thanh đột nhiên đưa tay bóp má cô một cái, dùng chút lực, nhất thời An Dịch không bắt bẻ được a một tiếng, Mục Thanh mỉm cười rất kiêu ngạo nói, "Tuổi không lớn lắm, nhưng tính tình rất xấu, còn biết mang thù, cô gái nhỏ không có chút đáng yêu nào, tấm lòng phải rộng hơn mới khiến cho người ta thích.
Lúc anh nói chuyện, An Dịch một mực giãy dụa, cánh tay hay chân đều dùng hết, nhưng người này quá gian xảo, bản lĩnh hình như rất giỏi, ít nhất An Dịch giống như con mèo xù lông giương nanh múa vuốt lăn qua lăn lại, ngoại trừ hai tay có thể tách tay anh, chân cứ đá nhưng không trúng anh, ngay cả khi tách tay anh nhưng... cũng không đẩy ra được.
Bởi vậy có thể thấy được giá trị sức mạnh giữa hai người chênh lệch nhau quá lớn, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Mục Thanh dứt khoát đợi đến khi nói xong lời của mình mới buông lỏng tay, thừa dịp cô không kịp phản ứng anh đưa tay vuốt đầu cô hai cái, xúc cảm vẫn đặc biệt tốt, sợi tóc mềm mại trơn bóng.
Lúc này đôi mắt to của An Dịch ngập nước, như hai viên đá quý đen sáng ướŧ áŧ lấp lánh rực rỡ. Cô che chỗ đau do bị bóp chặt, gương mặt buồn bực, không phải là muốn khóc, mà do quá đau nên mới sinh ra phản ứng vật lý nước mắt muốn rơi xuống nhưng cô đã kìm chế được.
Mục Thanh tên bại hoại nhìn thấy thì vui mừng, anh nhe rằng cười, không để sự tức giận của cô trong lòng, An Dịch trừng mắt nhìn anh một cái, vòng qua bàn trà muốn đi, không chọc nổi lẽ nào không được trốn? Mục Thanh lại nắm cánh tay cô lại, thân thể nghiêng về phía trước, cúi xuống nói nhỏ bên tai cô, "Có phải muốn đi ra ngoài tìm chai rượu đến đâm tôi vài cái?"
Trên mặt An Dịch bởi vì câu nói đơn giản này của anh mà thoáng chốc trở nên trắng bệch như tuyết, mắt mở thật to, hoảng sợ nhìn anh, giống như cô nghĩ đến điều gì đáng sợ vậy thân thể lảo đảo một chút, nếu như không phải anh vẫn kéo cánh tay cô, cô có thể đã té ngồi xuống đất rồi.
Đoán chừng Mục Thanh không nghĩ tới phản ứng của cô sẽ mạnh như vậy, có chút kinh ngạc, sau đó mới đột nhiên ý thức được, bản thân mình đã bắt nạt một cô gái nhỏ gầy yếu? Nhớ lại vừa mới bóp mặt của người ta, vân vê đầu người ta, còn nói ra lời kí©h thí©ɧ...
Trong lòng Mục Thanh f*ck một tiếng, việc này giống với việc đêm đó vân vê tóc của cô, chờ lúc hoàn hồn lại, đã làm như thế rồi, giống như đột nhiên phân ra một nhân cách khác vậy, không giải thích được tại sao muốn làm như thế, nhưng lúc lý trí trở về thì bản thân đã làm như vậy.
Khuôn mặt anh cứng đờ, buông cánh tay vô cùng nhỏ bé và yếu ớt của cô, giơ hai tay lên, có chút không được tự nhiên nói, "Xin lỗi, tôi không có ác ý."
Trả lời anh là cái tát trên mặt do An Dịch dùng sức vung lên, đúng lúc này Chu Kiến đi dạo một vòng bên ngoài đẩy cửa bước vào, cũng là lúc thấy khoảnh ngắc hùng vĩ trăm năm khó gặp, bốp một tiếng, âm thanh giòn vang.
Cái này... Là tình huống gì đây?
Chu Kiến giật mình đứng tại cửa, tiến không được lùi cũng chẳng xong, gương mặ An Dịch lạnh lùng đi qua khỏi người anh, một câu bắt chuyện cũng không có, để lại Chu Kiến đứng ở đó nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn bên trong cửa, cuối cùng quyết định vẫn nên có chút nghĩa khí, an ủi anh em tốt.
"Việc này... Đại ca.
.."
"Đừng hỏi bậy."
Chu Kiến mới ngập ngừng lên tiếng, Mục Thanh đã lạnh lùng ngắt lời cậu ta, "Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, cậu đừng xía vào, cơm không ăn nữa, tôi đi trước."
Chờ Mục Thanh lạnh như băng rồi khỏi phòng bao, Chu Kiến mới chửi mẹ nó một tiếng, cái quỷ gì thế! Anh vừa rời đi chưa tới hai mươi phút mà, thế giới này sụp đổ bước vào kỷ nguyên mới sao? Em gái An thoạt nhìn gầy ốm yếu, rất dễ bị bệnh cảm ức hϊếp, vậy mà ngay cả cô ấy cũng tát đại ca một cái... Việc này... Không phải thú tính của đại ca quá trớn làm gì con gái người ta rồi đó chứ?
Dù sao anh cũng không tin An Dịch kiếm chuyện... Anh thật sự không tin, tuy bình thường cô bé kia có chút lạnh lùng, nhưng thực ra rất đơn thuần, anh dốc sức làm việc trong thương trường nhiều năm đã nhìn biết bao nhiêu người, cô gái kia chỉ là một cô gái khôn lanh sạch sẽ đơn giản thôi. Mà trái lại đại ca anh, tuy rằng bình thường khiêm tốn, trầm ổn lại có chút ngông cuồng tự đại, kỳ thực chính là một tên lưu manh, tính tình xấu xa đến tận xương, vẻ ngoài kiêu ngạo, kì thực trong lòng rất xấu xa.
Một người đàn ông cường tránh lòng dạ hiểm đọc vs một em gái như tờ giấy trắng... Căn bản không cần suy nghĩ cũng biết ai là người vô tội. Hơn nữa nếu như không phải đại ca đuối lý, với tính tình của anh ấy lại nhận cái tát mà không phản kháng sao, đối với phụ nữ, cho tới bây giờ anh ấy không hề giữ phong độ.
Từ trên tổng kết lại, Chu Kiến rất dễ dàng có kết luận: Em gái An bị đại ca anh bắt nạt...
Chà mẹ nó! Bỏ qua vở kịch hay rồi!
Lúc này có thể nói An Dịch trong cơn giận dữ rời khỏi Thượng Nhược Hiên, cô đi theo một hướng, bước đi đặc biệt nhanh, người đi bộ trên đường trở thành phông nền trong mắt cô! Chỉ cần nghĩ tới lời người đàn ông đó vừa nói, lòng An Dịch chợt thắt lại, cuộc sống hai mươi ba năm qua, mặc dù cô không tính là hạnh phúc mỹ mãn, nhưng cũng coi như là bình thản không có gì bất thường, chỉ trừ
... Hai năm trước ngày đó... Ngày đó thiếu chút nữa là cô đã gϊếŧ người!
Không được phép nghĩ, không được phép nghĩ nữa, An Dịch tự nói với mình như vậy, cô mất rất lâu mới quên được sự việc kia, không thể buồn phiền vì người không liên quan, đúng, người không liên quan, bất kể là người kia, hay là Mục Thanh, đều là người không liên quan!
An Dịch chẳng biết đi bao lâu, chờ cô từ từ xây dựng xong lòng của mình lúc tỉnh táo lại, phát hiện mình vậy mà đi tới cửa công viên nhỏ, bên trái là đường lớn, xe cộ người đi đường không ngừng, bên phải là công viên nhỏ an tĩnh, bên trong cây cối um tùm vẫn xanh tươi mặc dù bây giờ là mùa thu.
Cô dừng bước lại một chút, đi vào bên trong công viên.
Trong công viên kỳ thực cũng không coi là yên tĩnh, có một số ít người tụ tập trong đình nhỏ hát hí khúc (*), một số ít người đẩy con trên xe đi tản bộ, có một số ít thanh niên tụm năm tụm bảy ngồi trên ghế dài vui đùa ầm ĩ...
(*) Hí khúc: các loại kịch hát nói chung, như tuồng, chèo, cải lương, kịch dân ca (nguồn: tratu.soha.vn)
An Dịch đi sâu vào bên trong, ngồi xuống một ghế dài trong góc, chờ đến lúc ngồi xuống mới phát hiện chân mình có chút đau, lúc lấy điện thoại ra nhìn thời gian, mới đau khổ phát hiện, dường như cô đần độn đi bộ trên đường hơn một giờ rồi...
Đây là bệnh cũ, từ nhỏ bản thân đã như vậy, chỉ cần không vui, cô sẽ không ngừng đi cho đến khi tâm tình không phiền muộn nữa mới có thể dừng lại.
An Dịch thở dài, cô thực sự không hiểu nổi, mình Mục Thanh không oán không thù, anh làm gì lúc nào cũng nhắm vào cô, nhất là hôm nay đã kỳ lạ tới cực điểm, không nói đến động tay động chân, cuối cùng... Chỉ là tại sao anh biết mình từng dùng chai rượu làm hại người ta? Chuyện này ngay cả những người bạn tốt như Chu Húc cũng không biết, Mục Thanh là người xa lạ, càng không biết mới đúng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hình như anh biết rất rõ.