Mặc dù trời khuya rồi, phủ đệ tiên môn vẫn luôn có đệ tử tuần tra ban đêm, nhưng hiện tại đã qua giờ sửu, Vân Thâm Bất Tri Xứ lớn như thế lại im ắng, giống như không có một bóng người.
Ngụy Vô Tiện đi xuyên qua hành lang, xoay người nhảy lên đầu tường, bước nhanh lên đến chỗ cao nhất, hỏi: "Có ai không?"
Tiếng kêu tản ra như gợn sóng, lại giống như hạt mưa rơi vào đại dương mênh mông, không có chút hồi âm.
Hắn cao giọng lên, lại hỏi một lần nữa: "Có ai ở đây không?"
"Có người có người! Nơi này có người!"
Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, dưới mái hiên, một nam tử mặc bạch y bỗng nhiên thoáng hiện ra.
"Đều ở hết bên này nè, nhanh tới đi!"
Giọng nói này nghe hết sức quen tai, quen đến mức khiến lòng người e sợ, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình hẳn là quen biết người đó, nhưng trong đầu lại trống rỗng, không hề có ấn tượng gì.
Khuôn mặt quắc thước, phong tư xuất chúng, khoảng trung niên, còn có một chùm râu dê......
Sau khi lục lọi hết trong đầu, một cái tên đột nhiên nhảy ra... Úi trời, đầu óc của hắn tệ đến vậy sao, thế mà lại quên mất Lam Khải Nhân?!!! Sự đề phòng và cảnh giác cùng tác động khiến mồ hôi túa ra, trốn cũng không thể trốn, tránh cũng không thể tránh, Ngụy Vô Tiện đành phải nhảy xuống, da mặt dày chào hỏi một câu: "Chào buổi tối tiên sinh, đang ra ngắm trăng ư?" Điểm kỳ quặc trong nháy mắt tan thành mây khói, tràn ngập trong lòng đều là suy nghĩ làm sao để sống sót qua cơn mưa bão kế tiếp.
Không ngờ, "Lam Khải Nhân" kia rõ ràng thấy hắn ngồi xổm trên nóc nhà, lại không lộ ra vẻ bực mình gì cả, ngược lại thở dài nhè nhẹ, mặt ủ mày ê nói: "... Ngụy huynh, mau đừng đùa giỡn với tanữa, bây giờ còn ai có tâm tình ngắm trăng chứ?"
Cái quỷ gì đây? Xưng hô này khiến hắn sợ tới mức suýt nữa té ngã. "Ngươi ngươi ngươi kêu ta cái gì?!!"
""Ngụy huynh" á." "Lam Khải Nhân" sửng sốt một giây, làm như nhớ tới chuyện gì đó, lại trở nên khóc thút thít, "Haizz, Ngụy huynh, ta là Hoài Tang nè!"
--
Hắn mơ màng hồ đồ đi theo sau lưng "Lam Khải Nhân", giống như một xác chết mộng du. Ký ức vụn vỡ chậm rãi quay trở lại trong đầu. Ngụy Vô Tiện rốt cuộc mơ hồ nhớ ra, chính mình hình như tới Vân Thâm Bất Tri Xứ tham gia một buổi hôn lễ. Nhưng tân nhân là ai? Nghi lễ cử hành chưa? Những người khác đi đâu hết rồi? Từng vụ từng việc, hoàn toàn không có ấn tượng, chẳng lẽ hắn trong buổitiệc uống quá nhiều rượu, ký ức bị hỏng rồi?
Không đợi hắn nghĩ ra tiền căn hậu quả, trong chớp mắt, hai cánh cửa khắc hoa quen thuộc đã xuất hiện ở trước mắt.
Nửa đêm, mọi âm thanh đều yên tĩnh, nhưng Nhã Thất lại đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt. Khách khứa có mặt trong yến tiệc đều tập trung ở đây. Khi cửa mở ra có người nhìn hắn một cái, nhưng cũng không có ai lộ ra biểu tình quá kinh ngạc.
"Ồ, lại thêm một người nữa." Bọn họ nói như thế.
"Thật là xui xẻo tột đỉnh......"
"Xin hỏi trước mặt là vị đứng đầu tiên môn nào thế?" Người hiểu chuyện dò hỏi như vậy.
Bị vấn đề không đầu không đuôi này làm cho không thể hiểu được, Ngụy Vô Tiện vẻ mặt ngơ ngác mà trả lời: "Vân Mộng, Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện."
Ai ngờ, những lời này lại gây ra sóng to gió lớn.
Mọi người đồng loạt hít hà một hơi, Nhã Thất thoáng chốc lặng ngắt như tờ, vô số đôi mắt chăm chú trên người hắn, không chớp mắt — hoặc thèm muốn, hoặc kính sợ, hoặc khϊếp đảm... Tóm lại, nhữngánh mắt đó không giống đang nhìn một người, mà như đang nhìn linh đan diệu dược nào đó, phảng phất ăn hắn là có thể ban ngày phi thăng mọc cánh thành tiên vậy. Đúng vào lúc Ngụy Vô Tiện cho rằng bọn họ đều sắp nhào tới, thì bọn họ lại đồng loạt dời tầm mắt đi, người sau tiếp nối người trước mà nhắm về một phía khác.
"Trạch Vu Quân!!! Chuyện này không phúc hậu nha! Vì sao mọi người đều thay đổi, chỉ có hắn làkhông sao?"
"Đúng đó đúng đó! Lam tông chủ, có cách gì đưa ra mọi người cùng hưởng mới được, lúc này sao có thể giấu riêng?"
"...... Chúng ta chính là được mời đến đây. Xảy ra chuyện này trong địa bàn Cô Tô, Lam gia dù sao cũng phải cho chúng ta một lời giải thích chứ!"
Dân tình nhao nhao, tức thở không nổi.
Người phía trước la hét, ý đồ chen đến gần trung tâm hơn; Người bên ngoài cũng không cam lòng chịuthua, nhướn cổ nhón chân, sợ bỏ sót chút gì đó. "Thân thể của ta", "Thân thể của ngươi", "Tay áo củata", "Bội kiếm của ngươi"...... Còn chưa nghe được người khác giải thích, đã trước hết ngươi một lời ta một câu ồn ào thành một nùi, nóc nhà Nhã Thất cũng sắp nổ tung lên trời.
Hỗn loạn, ly kỳ lại hoang đường. Ngụy Vô Tiện ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn một đám người đứng đầu huyền môn không màng thân phận chen chen chúc chúc tranh giành thành một đống. Trong lúc hoảng hốt, hắn thậm chí cảm thấy, nếu không phải hắn rượu say chưa tỉnh, thì chính là đầu óc đám gia chủ này đều bị Tiên Tử gặm một lần rồi. Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, một thanh âm vượt qua sựồn ào, rõ ràng truyền đến ta của mỗi người:
"Mọi người tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy! Cô Tô Lam thị chắc chắn sẽ đưa ra một phản hồi khiến các vị hài lòng!"
Giọng điệu ôn hòa, mạnh mẽ vững vàng. Nhã Thất từ từ yên lặng xuống, Ngụy Vô Tiện lại không hiểusao nổi da gà toàn thân. Đám người tản ra một chút, người nói chuyện rốt cuộc xuất hiện —— Mặc đồ màu tím, thêu hoa sen chín cánh, Tam Độc theo người, đeo chuông Thanh Tâm, đối mặt một vòng giachủ tiên môn hùng hổ mà bình thản ung dung, biểu tình giống như...... nắng xuân tháng tư ấm áp.
Đây đây đây là muốn dọa một người chết sống dậy hả?
"Đệt!!! Giang Trừng???" Ngụy Vô Tiện giống như cả người bị điện giật, "Ngươi bị bệnh gì vậy?!!"
Hắn theo bản năng đi tìm Trạch Vu Quân, lại phát hiện "Lam Hi Thần" không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau hắn, mắt lạnh nhìn hắn, "Ta ở bên này."
"Giang Trừng" hơi hơi mỉm cười, lộ ra sự thân thiện mà đời này Ngụy Vô Tiện cũng chưa nhìn thấy trên gương mặt này, thong thả hỏi: "Ngụy công tử có thể đến gần một bước để nói chuyện không?"
Ngụy Vô Tiện hãi hùng khϊếp vía mà lui nửa bước, nhưng không đợi hắn tỏ vẻ cự tuyệt, đã có người đứng ra phản đối:
"Đại trượng phu làm việc quang minh lỗi lạc, cần gì trốn trốn tránh tránh?" Trong bóng tối, "Kim Quang Dao" ôm cánh tay đứng đó, sắc mặt tái nhợt. Tạm dừng một lát, hắn lại tiếp tục nói: "Nhị đệ không cần phiền não, các vị đang ngồi cũng chỉ chờ một câu. Nếu thật sự không liên quan đến Lam thị, cùng lắm là ai về nhà nấy tự tìm giải pháp mà thôi, ai dám hỗn xược?"
"Xích Phong Tôn" nghe vậy thở dài: "Đại ca, Nhị ca không phải là ý đó, ngươi đây là làm gì."
Ôn nhu chậm rãi lại hết sức khiêm tốn, phối với gương mặt của Nhϊếp Minh Quyết, thật khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Cái gì gọi là đáp ứng không xuể? Cái gì gọi là trở tay không kịp? "Ai giải thích cho ta một chút... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ngụy Vô Tiện yếu ớt hỏi. Từ khi sinh ra khỏi bụng mẹ tới nay, hắn chưa bao giờ cảm nhận được kí©h thí©ɧ kịch liệt như thế.
"Giải thích cái gì? Chúng ta đáp ứng lời mời tới uống rượu mừng của ngươi, liền biến thành ra như vậy, còn muốn ta giải thích cho ngươi một chút nữa hả." Một ông già mặc bạch y chống nạnh chất vấn.
"Vị đại gia này ngươi là ai a?"
"Ai là đại gia của ngươi? Đây không phải là thân thể của ta! Ta rõ ràng ——"
"Khoan đã ——" lời biện bạch ông ta mới nói được nửa chừng, đột nhiên bị Ngụy Vô Tiện cắt ngang, "—— ngươi đem lời mới vừa nói lặp lại lần nữa, ngươi tới uống rượu mừng của ai?"
"Ngươi á." Mặt người nọ lộ vẻ nghi ngờ, làm như đây chẳng qua là một chuyện rất rõ ràng nào đó.
"Của ta??!!" Lượng tin tức thật lớn đột nhiên đập lên người hắn, hắn bị sặc đến mức gần như không nói nên lời. "Giỡn cái gì vậy! Ta sắp thành thân tại sao ta lại không biết??"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy hoang đường tột đỉnh, nhìn chung quanh bốn phía, trái lại phát hiện tất cả mọi người xung quanh dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá hắn. "Không phải chứ, đây là cái gì ——" lời này còn chưa nói xong, hắn bỗng nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh vù vù chạy từ lòng bàn chân vọt lêи đỉиɦ đầu. Không đúng... Ở đây tại sao lại có Xích Phong Tôn?
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng như thác đổ. Ngụy Vô Tiện lần lượt nhìn từng gương mặt này, rốt cuộc nhận ra cảm giác kinh hãi đến từ đâu. Điều thực sự quỷ dị không phải là tất cả mọi người đổi hồn, mà là rất nhiều người đứng ở đây vào lúc này, thật ra đã không còn trên đời từ lâu rồi.
Đây...... đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Những hình ảnh nhỏ nhặt vỡ vụn như cơn hồng thuỷ vọt vào đầu hắn, huyệt Thái Dương đau đớn như vỡ ra. Hắn hình như thật sự sẽ thành hôn với một người, nhưng người đó là ai, tại sao, tại sao cái gì hắn cũng không nhớ nổi?
"A Tiện, ngươi làm thế nào ngay cả chuyện này cũng quên mất?" Có người khẽ cười một tiếng, "Rõ ràng là ngươi mời chúng ta tới nha."
"Là...... ai?" Như thể sức lực toàn thân đều bị rút ra, cả người hắn tê dại, gian nan ngẩng đầu lên. Đêm nay hắn gặp được rất nhiều gương mặt, nghe được rất nhiều giọng nói, nhưng không có một cáinào làm tim hắn đập nhanh hơn so với cái này, hô hấp khó khăn. "Ai ở kia?"
"Kim Tử Hiên" và "Giang Yếm Ly" đang sóng vai đi tới. "Giang Yếm Ly" sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng "Kim Tử Hiên" vẻ mặt kinh hỉ.
Hắn hoảng sợ nhìn "Kim Tử Hiên" ôn nhu, run giọng nói: "...... Sư tỷ?"
"Kim Tử Hiên" ngượng ngùng gật gật đầu, thị giác bị đả kích càng lớn hơn so với Nhϊếp Hoài Tangphiên bản Lam Khải Nhân, Nhϊếp Minh Quyết phiên bản Kim Quang Dao và Trạch Vu Quân phiên bản Giang Vãn Ngâm đặt chung với nhau.
"Các ngươi làm thế nào... Các ngươi không phải...?" chữ "chết" suýt nữa buột miệng thốt ra, nhưng bị hắn mạnh mẽ nuốt trở về. Ngụy Vô Tiện chịu đựng sự khác thường, vội vàng hỏi: "Đây là xảy làchuyện gì? Tại sao sư tỷ lại ở chỗ này? Vì sao tất cả mọi người thay đổi?"
"Ngươi nhìn lại xem, không phải mọi người." "Kim Tử Hiên" cười.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, tay là tay của mình, chân là chân của mình, nhưng chuyện này đều không tính là cái gì, điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, trên người hắn thế nhưng lại mặc hỉ phục làm theo phong cách của Vân Mộng.
"Ta chẳng lẽ là đang nằm mơ." Ngụy Vô Tiện lúng ta lúng túng nói.
Những gợn sóng trong suốt nổi lên trong không trung, mọi thứ trong tầm mắt nhanh chóng tan biến như sương mù.
"Ngươi chính là đang nằm mơ nha, Tiện Tiện." Gương mặt Kim Tử Hiên rốt cuộc mờ đi, lưu lại lúm đồng tiền như hoa của Giang Yếm Ly. "Ngươi và Lam nhị công tử đều trúng chú ly hồn, a Trừng kêu chúng ta tới hỗ trợ. Thật sự không nghĩ tới... còn có thể nhìn thấy dáng vẻ ngươi mặc bộ quần áo này."
Đột nhiên, đầu óc Ngụy Vô Tiện rối loạn, lảo đảo bước về phía trước hai bước, nhưng nhào vào khoảng không. ""Các ngươi"? Còn ai nữa? Sư phụ? Ngu phu nhân? Bọn họ đều ở đây sao?"
"Đều ở đây, chỉ là bọn họ nhường cơ hội hiện thân cho ta, để ta nói với ngươi mấy câu." Giang YếmLy ánh mắt ôn nhu, bóng dáng lại càng lúc càng mờ. "Ta chính là trở về xem ngươi. Cha mẹ nếu biết ngươi đã lập gia đình lập nghiệp, hẳn là có bao nhiêu vui vẻ a......"
"Khoan đã, sư tỷ," hắn làm như rốt cuộc nhớ ra điều gì đó, hoảng loạn nhìn ra bốn phía, khách khứa, Nhã Thất, thậm chí Vân Thâm Bất Tri Xứ đều đã sớm không còn tồn tại nữa. "Sư tỷ, ngươi biết y là ai không? Ngươi biết ta sắp thành thân với ai không?" Hắn trăm cay ngàn đắng tìm được ý trung nhân bây giờ ở đâu vậy. Sư tỷ trăm cay ngàn đắng trở về một lần, hẳn là để nàng gặp mặt ngươi, nhưng vìsao cảnh trong mơ này có nhiều người như vậy, lại chỉ duy nhất không có Lam Trạm?
"...... Về sau phải chăm sóc mình cho tốt nha, a Tiện......"
Khoan đã, sư tỷ ——
Từ từ Lam Trạm ——
Ngụy Vô Tiện kêu lên, thân thể ngã về phía hư không.
Giọng nói quay trở về nơi xa xôi, thế giới quay về với bóng tối.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, mồ hôi ướt sũng quần áo. Người bên gối sớm đãbị hắn đánh thức, tập trung đôi mắt nhạt màu lưu li, nghiêm túc nhìn hắn.
Đúng là Lam Trạm.
"Gọi ta?" Y thấp giọng hỏi.
Bất kể là mặt hay là giọng nói đều giống y chang lúc trước. Xem ra, trò khôi hài đổi xá lần này rốt cuộc đã kết thúc, bọn hắn rốt cuộc đã trở lại đúng thân thể của mình.
"Đúng vậy," Ngụy Vô Tiện mê man một trận, tỉnh táo lại, quay mặt về hướng ngoài cửa sổ.
Cửa sổ hé mở, ánh trăng trong veo, thời gian đang là nửa đêm.
"Lam Trạm, ta mơ một giấc mơ hoang đường." Ngụy Vô Tiện nghèn nghẹn nói, "Trong mộng có người, ta muốn để cho nàng gặp ngươi, nhưng chậm một bước."
Lát sau, Lam Trạm nhẹ giọng hỏi: "Chính là con gái của cựu Giang tông chủ?"
"Ngươi làm sao biết?"
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Lam Trạm mới chậm rãi trả lời: "Mới vừa rồi, nàng cũng đi vào giấc mơ của ta."
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc.
"Nàng dặn dò ta chăm sóc cho ngươi. Còn nói... người chết đã đi xa, đừng nhớ thương nữa."