Tĩnh Thất – Vân Thâm Bất Tri Xứ
Lam Vong Cơ đến giờ mẹo tự động tỉnh giấc. Tuy rằng đầu óc ý thức tỉnh táo, nhưng thân thể lại mệt mỏi một cách khác thường.
Y cảnh giác lên, lặng im không một tiếng động ngồi dậy, sờ kiếm, quay đầu liền nhìn thấy một "Lam Vong Cơ" đang nằm dạng chân dạng tay bên cạnh y.
Gần như là không cần nghĩ ngợi, Lam Vong Cơ lập tức duỗi tay chụp lấy cổ của người nọ, nhưng vừa ra tay liền phát hiện một sự thật còn kinh khủng hơn so với chuyện "Chính mình ngủ ở bên cạnhmình"— đôi tay này cũng không phải là của y.
Sự trống rỗng lượn một vòng ở trong đầu y, một ý nghĩ cực kỳ không thể tưởng tượng nổi từ từ hiện ra.
Tay phải thu lại, đè lên đầu vai của người nọ, thấp giọng gọi một câu: "Ngụy Anh?"
"Lam Vong Cơ" vặn vẹo, chôn mặt vào trong gối lầm bầm nói: "Chỉ một lát, ta ngủ thêm một lát thôi."
Hơi suy nghĩ một chút, y không dây dưa nữa, xoay người xuống giường, đi lấy giáo phục Cô Tô, bàn tay đưa ra nửa chừng chợt cứng đờ lại, đột ngột đổi phương hướng, cầm bộ trang phục màu đen kialên.
- ----
"Ngụy tiền bối!"
"Đó là Lão Tổ à?"
Lúc này chính là trước khi bắt đầu giờ đọc sách buổi sáng, các tiểu bối môn sinh Cô Tô vẫn đang đi về hướng Lan Thất. Không ít người nhận ra được Ngụy Vô Tiện, từng nhóm đều chào hỏi với hắn.
"Tiền bối? Hôm nay thật sớm!" Lam Cảnh Nghi tiến gần lên. Có thể khiến Di Lăng Lão Tổ rời giường trước giờ tỵ, ắt hẳn là một chuyện lớn khó lường nào đó.
Có ý nghĩ giống vậy không chỉ một mình cậu, bước chân vừa hơi dừng lại, mấy tên thiếu niên đã xông tới.
"Đúng vậy đúng vậy, còn sớm hơn cả Hàm Quang Quân!"
"Ở đâu xuất hiện tà ám lợi hại gì sao?"
"Sao không thấy Hàm Quang Quân?"
Bị vài cặp mắt nồng nhiệt và ngạc nhiên nhìn tới, mí mắt Lam Vong Cơ giựt giựt.
"Không có việc gì, chuẩn bị đọc sách buổi sáng đi." "Ngụy Vô Tiện" gợn sóng bất kinh mà nói, tiếp theo thoát ra khỏi vòng vây của đám thiếu niên, đi thẳng đến chỗ ở của Trạch Vu Quân, để lại mấy tên thiếu niên ngơ ngác đứng tại chỗ.
"Lão Tổ làm sao vậy?" Sau một lúc lâu, một thiếu niên lúng ta lúng túng nói.
"Rất là lãnh đạm nha."
"Tâm trạng xấu khi rời giường?"
"Nhìn giống như là...... cãi nhau." Một người khác mặt tỏ vẻ xấu hổ nói.
Làm như nghĩ tới điều gì đó, mấy người sắc mặt đỏ lên, không lên tiếng.
Lam Cảnh Nghi là người duy nhất không tham gia thảo luận. Cậu yên lặng nhìn theo bóng dáng Ngụy Vô Tiện, nhìn hắn bước từng bước lên bậc thềm bằng bạch ngọc, luôn cảm thấy có chút quỷ dị không thể diễn tả.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy Di Lăng Lão Tổ đi... thật đoan chính như thế.
- ----
Sau khi Lam Trạm rời đi không lâu, Ngụy Vô Tiện làm thế nào cũng không ngủ lại được.
Chuyện này thật đúng là kỳ quái.
Đã nhiều ngày ở tại Cô Tô, Lam Trạm cũng sẽ dậy sớm, không lý nào hôm nay có gì khác với trước đó.
Lăn qua lộn lại thay đổi mấy tư thế cũng không thể đi vào giấc ngủ, rốt cuộc hắn quyết định dậy sớm một chút, ai ngờ vừa nhổm người dậy, liền thấy một bộ giáo phục Cô Tô trắng tinh xếp chỉnh tề ngayngắn trên đầu giường, ngay cả mạt ngạch cũng không thiếu.
Ngụy Vô Tiện lập tức có chút phát ngốc.
Đây không phải là quần áo của Lam Trạm sao? Người đâu? Cho dù chỉ khoác áo ngoài, nói chung không đến mức ngay cả mạt ngạch cũng vứt đi chứ.
Ngụy Vô Tiện còn chưa tới kịp tiêu hóa nỗi khϊếp sợ do chuyện "Hàm Quang Quân mặc trung y bỏchạy" mang đến, thì đã phát hiện ra một chuyện phiền toái lớn khác — quần áo của hắn không thấyđâu cả.
Hàm Quang Quân không mặc trung y bỏ chạy, Hàm Quang Quân đây là mặc quần áo của hắn bỏ chạy.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hắn lầm bầm xỏ vào giày của Lam Trạm, nghĩ đến nếu Hàm Quang Quân đãmặc quần áo của hắn, cũng sẽ không để ý hắn mặc quần áo của y một lần, nhưng mặc được một nửa tay hắn bỗng nhiên dừng lại.
Không đúng.
Có chỗ nào đó không đúng.
Ngụy Vô Tiện hắng hắng giọng, gằn từng chữ một nói: "Đã – xảy – ra – chuyện – gì –."
Giọng nói kia trầm thấp dễ nghe, rõ ràng, rõ ràng là giọng nói của Hàm Quang Quân!
Phảng phất da đầu nổ oành tiếp theo sau một tiếng sấm, Ngụy Vô Tiện giống như bị chiếc giường đốt nóng đến nhảy dựng lên, lao đến trước gương.
Hàm Quang Quân ngơ ngác từ trong tấm gương nhìn hắn, ngay sau đó im lặng chôn cả khuôn mặt vàotrong lòng bàn tay.
Hắn hiểu ra được tại sao mình càng ngủ càng tỉnh táo: Ngoại trừ lịch làm việc và nghỉ ngơi sét đánh cũng không thay đổi của người Lam gia, giọng nói sáng nay đánh thức hắn đang mơ mơ màng màngkia, nghe ra... đặc biệt giống giọng của chính mình.
Ngụy Vô Tiện khoác thêm áo ngoài lao ra ngoài cửa, tốc độ so với thời niên thiếu đi học đến trễ chỉ có hơn chứ không kém.
- ----
"Hàm Quang Quân! Hàm Quang Quân!"
Nghe tiếng gọi, Ngụy Vô Tiện dừng chân lại, nhìn ra xung quanh, kết quả ngây người trong chớp mắt, ảo não vỗ trán một cái: Tìm Hàm Quang Quân cái gì, "Hàm Quang Quân" không phải đang ở đây haysao.
"Tư Truy hả, chuyện gì?"
Hắn giả vờ như thật mà xoay người lại, bắt chước dáng vẻ của Lam Trạm trong đầu, hơi hơi gật đầu. Nhưng có lẽ hắn bắt chước vẫn chưa đúng mức, tay áo rộng của giáo phục Lam thị như mây bay dài tới đầu gối, lúc nãy hắn dừng khẩn cấp xoay người quá nhanh, thiếu chút nữa tự làm mình vướng ngã.
Vẻ mặt của Tư Truy quả nhiên cứng đờ trong một chớp mắt.
"Hàm Quang Quân," cậu trấn định nói, "Các đệ tử đã đến đông đủ, xin hỏi giờ đọc sách buổi sánghôm nay đọc cuốn sách nào?"
Ngụy Vô Tiện thầm nói ta làm sao biết, nhưng tình huống xấu hổ hiện giờ lại không tiện nói rõ, đầu óc vừa chuyển, rất nhanh có chủ ý.
"Hôm nay tạm thời không đọc sách mới, ôn lại một lần các cuốn sách sách đã đọc trong tháng này, đợi lát nữa Hàm — đợi lát nữa các ngươi đều thuộc lòng, ta sẽ tới kiểm tra."
Lời vừa nói ra, hiệu quả thật tốt.
Tư Truy mặt lộ vẻ kinh ngạc nghi ngờ, cũng không chú ý tới người nào đó vừa rồi suýt nữa nói hớ.
"Hôm, hôm nay sẽ kiểm tra sao?"
"Đúng, trở về ôn sách đi, người nào sai nhiều nhất phải chép gia huấn." "Hàm Quang Quân" hiền từnói, sửa sửa ống tay áo, nhìn qua rất là hài lòng.
Lam Tư Truy giống như gặp đại địch. Hốt hoảng cáo lui, khắp đầu óc chỉ còn lại tin tức như sét đánh giữa trời quang này.