Chương 5: Rất thích hợp để ôm vào vòng tay

Dã thú trong kỳ động dục không có lý trí, con dã thú trước mặt bọn họ rõ ràng có sức chiến đấu rất mạnh mẽ, gầm thét lao tới.

Năm người vội vã tránh né một đòn, Lý Tấu Tinh rút vũ khí photon ra, thanh kim loại màu bạc to bằng lòng bàn được bao quanh bởi chùm sáng màu trắng, tuyệt, vũ khí nhà trường cấp cho chính là một thanh kiếm năng lượng photon.

Những người khác cũng không nói gì mà rút vũ khí ra.

Kiếm năng lượng photon hiển nhiên mang đến cảm giác nguy hiểm cho dã thú, nó càng thêm nóng nảy, một đôi mắt màu đỏ tươi tập trung vào Lý Tấu Tinh gần nhất, bùn đất dưới chân bị nó đạp thành hố sâu.

Lý Tấu Tinh rất hưng phấn.

Sự hưng phấn này nằm ngoài dự liệu của anh, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh gặp phải dã thú, nhưng anh cứ như một người trời sinh ưa mạo hiểm, yếu tố rủi ro khiến anh cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Anh khát khao muốn dùng đôi tay mình cắm thanh kiếm năng lượng này vào thân thể dã thú, so với cuộc sống xa hoa trụy lạc, nhà cao cửa rộng thời hiện đại thì điều này càng khiến anh mê muội hơn.

Anh đặt vũ khí ngang trước người.

Hành động của anh thu hút sự chú ý của Cố Vấn Thành bên cạnh, Cố Vấn Thành thấy được ánh mắt anh.

Cực kỳ chăm chú, khát khao, rạo rực.

Cố Vấn Thành âm thầm huýt sáo một cái, cầm vũ khí xông lên trước Lý Tấu Tinh.

Bề ngoài của hắn tràn đầy sức sống thanh xuân như những thiếu niên mười tám tuổi chân chính, có lẽ trên thế giới này không có người thứ hai biết bí mật của Cố Vấn Thành.

Hắn không phải mười tám tuổi, hắn đã sống ba mươi tám năm trên thế giới này.

Tinh thần lực của hắn là tinh thần lực của người trưởng thành có đến hai mươi năm rèn luyện, ở thời khắc sống còn ăn vào thuốc bí truyền càng làm cho tinh thần lực của hắn tăng thêm một đoạn dài, huống chi Cố Vấn Thành trước đây vốn đã là người ưu tú nhất trong những người ưu tú.

Thân thể trở lại thời niên thiếu, có lẽ đây là một rắc rối ngọt ngào.

Kiếm năng lượng photon rạch ra một vết thương trên người dã thú, Lý Tấu Tinh theo sát phía sau, thừa dịp dã thú chưa kịp phản ứng lại bèn làm cho vết thương thêm sâu hơn.

"Lui!"

Ở khoảnh khắc bọn họ lui lại, đuôi dã thú phẫn nộ nện xuống, đập ra một cái hố vừa sâu vừa dài.

"Thú răng nhọn, nước dãi có tính ăn mòn mạnh, trên gai nhọn ở đuôi có độc, da dày," Lăng Niên nhanh chóng quét tư liệu, "Một trong năm dã thú khó đối phó nhất ở Toái Tinh."

Thông tin liên quan về cách săn gϊếŧ thú răng nhọn rất ít, hắn vẫn chưa tìm được mấu chốt để gϊếŧ nó.

"Cái vận may này," Hi Nam vừa dẫn quái vừa oán giận, cũng không biết vì sao dã thú này chỉ nhìn chằm chằm Cố Vấn Thành, hắn chỉ có thể cố gắng thu hút sự chú ý của nó, "Tôi vừa mới đâm vào đầu nó hai nhát, ngay cả da cũng không trầy, nhược điểm của cái thứ này nằm ở đâu vậy?"

Cố Vấn Thành thầm nghĩ, ở hàm dưới.

Nhưng hắn không nói, không chỉ không nói mà còn làm bộ dùng hết sức lực, công kích càng ngày càng chậm lại.

Hắn và Lý Tấu Tinh hấp dẫn phần lớn chú ý của thú răng nhọn, sau khi hắn lui về sau, công kích cường độ lớn liền đặt trên người Lý Tấu Tinh.

Lý Tấu Tinh không có thời gian đi suy nghĩ xem nam chính đang muốn làm gì, máu anh sục sôi, đầu óc toàn là ý nghĩ muốn gϊếŧ chết nó.

Một con dã thú cũng đánh không lại thì sao xứng làm đàn ông?

Trong nháy mắt Cố Vấn Thành làm bộ không địch lại, Lý Tấu Tinh đột nhiên lùi về sau mượn lực nhảy lên một cái, xẹt qua người dã thú, kiếm năng lượng photon kéo ra một vết thương thật dài.

Thú răng nhọn đung đưa thân thể mãnh liệt, vung đuôi điên cuồng, Lý Tấu Tinh nhảy tới bên cạnh Hi Nam.

Máu quá dày, không tạo thành vết thương trí mạng được, anh muốn một đòn mất mạng, nhưng làm sao mới có thể một đòn mất mạng con thú răng nhọn chết tiệt này?

Tinh thần lực, phải làm sao để điều khiển tinh thần lực đi công kích?

"Ở hàm dưới!" Ánh mắt Tế Du có sức quan sát lợi hại sáng lên, hấp dẫn lực chú ý của thú răng nhọn lên người mình, hàm dưới mềm mỏng của dã thú to lớn bại lộ ở một bên khác, "Có thể công kích được không?"

"Khó á," Hi Nam phát sầu, định nhảy qua cái đuôi đang vung vẩy để qua chia sẻ áp lực với hắn, "Tôi không qua được."

Lý Tấu Tinh, "Tôi có thể."

Anh nắm chặt kiếm năng lượng, ánh sáng mỏng manh như tia chớp quấn dày đặc quanh kiếm năng lượng photon, thậm chí còn phát ra tiếng rè rè.

Tinh thần lực thực thể hóa như biết suy nghĩ của chủ nhân, mỗi một tia chớp đều lộ ra xâm lược và uy hϊếp.

Cảm giác thả tinh thần lực ra ngoài vô cùng tốt đẹp, giống như toàn bộ thế giới đều bị mình nắm trong lòng bàn tay, âm thanh lá cây quay tròn và cỏ xanh lay động ở xung quanh đều bị anh phát hiện.

Kiếm năng lượng photon không thể tạo thành thương tổn trí mạng cho thú răng nhọn, Lý Tấu Tinh cảm thấy tinh thần lực lại có thể.

Anh cảm thấy anh có thể khiến nó một đòn mất mạng.

Mắt Cố Vấn Thành lóe lên.

Hắn chừa cho Lý Tấu Tinh một con đường lui lại sau khi công kích, Tế Du và Hi Nam chung tay chiếm cứ tầm mắt thú răng nhọn.

Lúc thú răng nhọn cảm giác được nguy hiểm thì đã không còn kịp. Chùm sáng đâm xuyên hàm dưới của nó, tinh thần lực thẩm thấu qua làn da vào trong máu thịt, tựa như tia chớp tấn công mãnh liệt vào đầu nó.

Trực tiếp từ bên trong xuyên ra ngoài.

Tinh thần lực như tia chớp trên không trung tiêu tan, dã thú khổng lồ ngã xuống mặt đất tạo thành tiếng vang ầm ầm.

Trước đó Cố Vấn Thành đã phân tán tinh thần lực của mình xâm nhập vào đại não của dã thú từ lâu. Từ khi thú răng nhọn mới xuất hiện, hắn che giấu một tia tinh thần lực xâm nhập vào trong đầu nó một cách hoàn mỹ, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến nó mất mạng.

Một hồi chiến đấu bất ngờ kết thúc, năm người hai mặt nhìn nhau, Lăng Niên đột nhiên nhìn về phía Lý Tấu Tinh, ánh mắt nóng bỏng, "Cậu dùng tinh thần lực công kích!"

Lý Tấu Tinh khó giải thích được chột dạ, "Ừm."

Hi Nam với Tế Du bây giờ mới phản ứng lại, "Đm!"

"Còn chưa bắt đầu lên lớp mà cậu đã có thể sử dụng tinh thần lực làm thủ đoạn công kích, là ai nói mọi người đều có xuất phát điểm giống nhau?!"

Xuất phát điểm giống nhau? Trước mặt nam chính mà các cậu còn cảm thấy xuất phát điểm có thể giống nhau sao? Lý Tấu Tinh âm thầm trào phúng.

Nhưng hiện tại hắn không còn che giấu tinh thần lực, đây là một tai hại, vẫn phải cần giải quyết nhanh chóng.

Tuy rằng không so sánh sẽ không có đau thương, nhưng dù sao đây cũng là đồng đội của mình, mấy người kia tự an ủi mình trong lòng. Tế Du hỏi: "Có ai bị thương không?"

Hắn lo lắng nhìn về phía Cố Vấn Thành, Cố Vấn Thành suy nghĩ một chút, thu hồi kiếm năng lượng, đặt tay cầm kim loại lên trên người, "Có chút mất sức."

Người đẹp rốt cuộc vẫn là người đẹp, sắc mặt hắn chỉ mới hơi chút uể oải mà đã khiến cho cảm giác thương tiếc của người khác tăng lên gấp bội.

"Vất vả rồi," Hi Nam đồng tình nhìn hắn, "Không biết sao thú răng nhọn kia chỉ nhìn chằm chằm cậu, công kích lúc nãy có sáu phần mười là nhắm vào cậu."

Trên thực tế Hi Nam cực kỳ bội phục Cố Vấn Thành, người thì nhìn không cường tráng như hắn thế nhưng đánh nhau lại kéo dài rất lâu, nếu như là mình thì lúc này đừng nói là mất sức, có thể không bị thương chằng chịt đã rất lợi hại.

Mấy người thu vũ khí lại, Lý Tấu Tinh khoát cánh tay Cố Vấn Thành lên vai mình, "Tôi đỡ cậu."

Anh ôm eo Cố Vấn Thành.

Tay Lý Tấu Tinh lớn, nóng hổi, lúc đặt trên eo Cố Vấn Thành mới đột nhiên phát hiện eo nam chính thế mà cực kỳ nhỏ nhắn.

Anh dùng một tay là đã có thể ôm hơn một nửa.

Tinh thần lực vừa mới ló đầu ra rục rịch, thuận theo bàn tay chủ nhân bò lên người Cố Vấn Thành, mang theo cảm giác tê dại.

Thế mà còn có một tia tinh thần lực nghịch ngợm đi đến bên mặt Cố Vấn Thành, dè dặt cẩn thận chạm vào lông mi cong vểnh thật dài của hắn, đùa giỡn đến mức Cố Vấn Thành không được tự nhiên nhắm hai mắt lại, "Tấu Tinh, đừng đùa."

Lông mi xinh đẹp còn khẽ run run.

Lý Tấu Tinh lại nói: "Cẩn thận dưới chân."

Anh bỗng nhiên siết chặt cánh tay, trước khi nam chính kinh hoảng mở mắt ra đã vững vàng ôm Cố Vấn Thành vào trong ngực. Ôm ôn hương nhuyễn ngọc (*) vào ngực, eo Cố Vấn Thành bị anh chặt chẽ ghìm ra độ cong nhỏ nhắn, hai thân thể trẻ tuổi dán vào nhau không chừa khe hở, sau một giây cảm nhận nhiệt độ lẫn nhau Lý Tấu Tinh buông Cố Vấn Thành ra.

(*) ôn hương nhuyễn ngọc: dùng để miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

Hương vị phả tới trong nháy mắt đó, khiến lòng người chộn rộn.

"Sao thế?" Lý Tấu Tinh nở nụ cười xán lạn, răng trắng xếp chỉnh tề đẹp mắt.

"Không sao," quái lạ, Cố Vấn Thành dừng một chút, "Cậu vất vả rồi."

Hắn đặt hơn nửa trọng lượng toàn thân lên trên người Lý Tấu Tinh, "Con hồ ly nhỏ kia đâu?"

Hi Nam chạy tới nhìn, tiếc nuối, "Chạy rồi!"

Lại đấm ngực dậm chân, "Tôi còn chưa từng ăn thịt hồ ly, thịt bày ở trước mắt mà vẫn chạy được."

Cố Vấn Thành cũng thở dài, "Còn tưởng rằng hôm nay có thể thêm món ăn."

Thịt thú răng nhọn rất cứng, nhân loại không có cách nào ăn được cho nên một miếng thịt lớn như vậy mà chỉ có thể vứt cho mấy động vật ăn thịt khác.

Lý Tấu Tinh bị thảo luận của bọn họ ảnh hưởng nên cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, "Bắt được cũng không có cách nào để ăn, không có công cụ."

Có dao nhưng không có gia vị, lột da ra nướng ăn cũng chưa chắc đã ngon.

"Tôi có mang," Lăng Niên mặt than đẹp trai mở nút cài đai lưng ra, dưới khóa kim loại là một không gian nhỏ, bên trong có mấy túi trong suốt đựng gia vị, mỗi túi chỉ to bằng ngón tay cái, nhưng gia vị ở đế quốc sau khi được làm đặc lại thì còn rất ít, lượng gia vị này tuyệt đối đủ dùng.

Mọi người vui vẻ, còn vui hơn việc gϊếŧ chết được thú răng nhọn, cảm động nói, "Đm chúng ta có thể ăn thịt rồi!"

Lăng Niên mặt không cảm xúc, "Trước đó tôi đã bảo giữ dịch dinh dưỡng lại làm đồ dự bị, các cậu coi lời tôi là trò đùa à?"

"Bây giờ tôi đói bụng," Lý Tấu Tinh bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương, "Con hồ ly này chạy rồi, trên đường tới nguồn nước có thể bắt được động vật khác, nếu bắt không được thì còn có cá, chúng ta đi nhanh lên đi."

Lăng Niên ghét bỏ liếc mắt nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ, "Với cái bộ dạng này sao cậu có thể trở thành người đứng đầu chứ?"

Một đường sau đó vô cùng bình yên nhưng mọi người không dám thả lỏng cảnh giác nữa. Cố Vấn Thành nghiêng đầu nhìn Lý Tấu Tinh, không biết có phải để giảm bớt lúng túng vừa rồi hay không, hắn nói: "Thiên phú về tinh thần lực của cậu khiến tôi kinh ngạc hết lần này tới lần khác."

Lý Tấu Tinh mỉm cười, tay đang ôm eo hắn vỗ nhẹ hai cái, động tác chầm chậm, nhẹ nhàng dịu dàng, "Thứ tôi muốn học vẫn còn rất nhiều."

Nơi này rất thích hợp để anh ôm vào vòng tay.

"Cứ từ từ," giọng điệu Cố Vấn Thành mang theo động viên, "Cậu không cần quá mức sốt ruột, cậu tuyệt đối đã bỏ xa đại đa số mọi người, bây giờ cậu có vốn liếng để có thể dừng lại nghỉ ngơi."

Hắn cứ như đang nói một sự thật hiển nhiên, "Bọn họ không đuổi kịp cậu."

Lý Tấu Tinh, "Cậu coi trọng tôi như thế làm tôi cảm thấy rất xấu hổ. Vị đồng đội này, cậu cũng cần phải nhanh lên một chút, người thứ hai cũng không nên kém người thứ nhất quá nhiều."

Lời này thực sự rất đáng yêu, Cố Vấn Thành cười đến mức hai má đau nhức, "Vậy tôi đây phải cố gắng rồi."

Phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng nước chảy róc rách. Hi Nam vui mừng kêu loạn lên, lôi Tế Du với Lăng Niên điên cuồng chạy tới, không quên quay đầu lại thúc giục bọn họ, "Léo nha léo nhéo gì đấy! Mau tới đây mau tới đây, mau đuổi theo chúng tôi đi!"

"Coi như báo đáp lại câu khích lệ của cậu," Cố Vấn Thành nói tiếp lời vừa rồi, "Tôi..."

Mấy lời phía sau của hắn bị tiếng nước cùng âm thanh nô đùa át đi.

Ba chàng trai đi trước đứng im tại chỗ, tay chân luống cuống không biết nên lùi lại hay là tiến lên.

Giữa suối nước, bốn thiếu nữ xinh đẹp đang nô đùa trong nước, quần áo của các cô được đặt bên bờ, chỉ mặc đồ lót, hạt nước long lanh lăn trên da thịt trắng nõn.

Tiếng cười như chuông bạc vang vọng xung quanh.