Cố Vấn Thành đang uống nước thì bị sặc, trong nháy mắt có ba bốn nam sinh ân cần đưa khăn giấy tới, "Không sao chứ, tôi rót cho cậu cốc nước từ từ uống nhé?"
Toàn bộ động tác của bọn họ chứa đầy háo hức cùng phấn khích. Nếu như không có câu nói vừa rồi của Lý Tấu Tinh, Cố Vấn Thành sẽ vô cùng tự nhiên nhận khăn giấy, sau đó mỉm cười với bọn họ, nhưng bây giờ thật sự rất quái dị.
"Tấu Tinh," Cố Vấn Thành lấy khăn giấy lau miệng, sáng suốt nói sang chuyện khác, "Về vấn đề thành viên đội ngũ của chúng ta, cậu có ý kiến gì không?"
Người vây xem đã yên lặng dựng lỗ tai lên nghe ngóng, ánh nhìn chăm chú trên người anh trong phút chốc trở nên nóng rực, anh ném vấn đề này trở lại, "Cậu cảm thấy thế nào?"
Lý Tấu Tinh đang chờ nam chính nói "Được, tôi đã nghĩ xong đồng đội là ai," ai ngờ Cố Vấn Thành thế mà khẽ mỉm cười, hời hợt nói: "Tôi chưa nghĩ ra."
Lý Tấu Tinh: "..."
"Cậu nghiêm túc?"
"Ừm," Cố Vấn Thành nhìn anh đầy sâu xa, đột nhiên nở nụ cười kì quái, "Bây giờ đều phải trông chờ vào cậu."
Hắn nói câu này xong, người ngồi cạnh Lý Tấu Tinh liền lấy dũng khí tự tiến cử mình, "Này, tôi, các cậu xem thử xem tôi có được không?"
Khuôn mặt có tàn nhang của thiếu niên đỏ bừng lên, lắp bắp nói, liếc mắt nhìn Cố Vấn Thành rồi lại liếc nhìn Lý Tấu Tinh.
Lý Tấu Tinh vỗ vỗ vai cậu ta, không nói gì, ý tứ rất rõ ràng, người anh em này mang vẻ mặt đau khổ rút lui.
Không để cho đám người kia tiếp tục tự giới thiệu mình, Lý Tấu Tinh cùng nam chính liếc mắt nhìn nhau một cái, từ trước phi thuyền thẳng hướng đi về phía sau. Cố Vấn Thành ngồi ở vị trí cũ nhìn anh rời đi, nghiêng đầu nhìn chăm chú.
Đồng phục học sinh của trường quân đội được anh mặc trên người, từ sợi tóc đến đôi bốt đen đều mang vẻ đẹp trai không gì sánh bằng.
Phi thuyền của trường quân đội Thừa Dương rất lớn, ngoại trừ không gian chứa hơn 200 học sinh mới cùng nhân viên công tác thì không gian trống vẫn còn rất rộng. Lý Tấu Tinh đi tới giữa phi thuyền thì dừng bước, hình như đang nói chuyện cùng người khác, ở khoảng cách này Cố Vấn Thành chỉ có thể nhìn, không nghe được gì cả.
Hắn bắt chéo chân, một tay chống cằm, không ai thấy được từng sợi tinh thần lực dày đặc như tóc đang từ trên người hắn lan tràn, len lỏi qua đám người, vô cùng chuẩn xác dừng lại bên cạnh Lý Tấu Tinh.
"—— đúng, tôi chưa từng thấy ai am hiểu về mạng internet tinh cầu hơn cậu ta."
Một tia tinh thần lực vô cùng to gan vây quanh Lý Tấu Tinh, hòa vào không khí, kể cả người phụ trách và giáo viên trên phi thuyền đều không phát hiện ra.
"Vậy cậu ta—— "
Lý Tấu Tinh im bặt.
Anh cau mày nhìn xung quanh nhưng lại không phát hiện thứ gì, thế nhưng cái cảm giác kì lạ cứ như đang bị nhìn trộm vẫn không biến mất.
"Sao vậy?" Chàng trai đang nói chuyện với anh tò mò quay trái quay phải, "Cậu đang tìm Lăng Niên hả? Cậu ta không có ở đây đâu, dựa theo thói quen của cậu ta thì lúc này tuyệt đối đang trốn ở xó xỉnh nào đấy lặng lẽ suy ngẫm về những linh kiện cơ khí mà chúng ta xem không hiểu. Tôi nói không phải chứ, cho tới tận bây giờ cậu ta vẫn không chịu đi tìm đồng đội, lẽ nào lắp ráp linh kiện với dữ liệu mạng internet tinh cầu còn quan trọng hơn so với kỳ thi nhập học sao?"
Lý Tấu Tinh ngồi cạnh cậu ta, cậu ta hỏi lại: "Có đúng không?"
Thế nhưng toàn bộ lực chú ý của anh đã đặt ở xung quanh, nặng nề theo dõi kì lạ quanh đây, dần dần, một cảm giác bí ẩn khó hiểu vây lấy anh. Âm thanh xung quanh trở nên xa xôi, động tĩnh của người bên cạnh giống như bị một bức tường trong suốt ngăn cách, bên tai anh chỉ còn tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ càng ngày càng rõ của mình.
Tư thế nhàn nhã của Cố Vấn Thành dừng lại.
Hắn thả chân xuống, quay đầu lại hoàn toàn, hướng đường nhìn lên trên người Lý Tấu Tinh.
Tinh thần lực giống như sương mù dao động từ nhỏ đến lớn, dần dần thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Lý Tấu Tinh không thầy tự biết ngưng tụ tinh thần lực thành một sợi dây thừng, thử thăm dò xung quanh. Anh không che giấu thực lực, động tác không thèm che giấu làm kinh động người phụ trách trong phi thuyền. Người phụ trách đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Lý Tấu Tinh, lập tức cười to vui sướиɠ, nói với người bên cạnh: "Mau mở máy làm nhiễu tinh thần lực ra!"
Giáo viên đi theo gã làm theo, thán phục, "Nhóc con này thực sự lợi hại, tôi làm giáo viên nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người chưa trải qua hệ thống học tập cùng hướng dẫn mà có thể thực thể hóa tinh thần lực, không tồi."
Lòng người phụ trách vui vẻ, nhưng mặt ngoài lại nói: "Dám sử dụng tinh thần lực ngay trong đám học sinh, cậu ta đang muốn làm gì? Phải dạy dỗ một chút, học sinh như vậy nhất định không được nương tay, bằng không mấy người tự cho mình siêu phàm, ỷ mình có chút năng lực đã tự cao tự đại coi trời bằng vung, sau này thì thành ra gì chứ?"
Giáo viên cười cười, biết gã không phải không thích đứa trẻ tên là Lý Tấu Tinh này, ngược lại, gã cực kỳ coi trọng người đứng đầu sao Bắc Đẩu này, bởi vậy mới có thể vì thế mà lo âu.
Lần đầu sử dụng tinh thần lực, Lý Tấu Tinh còn chưa biết mùi vị ra sao đã bị máy làm nhiễu làm tiêu tan, giống như từ hư ảo bỗng chốc trở lại hiện thực, âm thanh hỗn tạp xung quanh như thủy triều vọt tới. Anh vừa mở mắt ra đã thấy giáo viên trường quân đội mang vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt mình, dùng giọng điệu không nhẹ không nặng nói anh vài câu, không muốn anh sử dụng tinh thần lực khi đang ở trên phi thuyền.
Thái độ nhận sai của Lý Tấu Tinh rất tốt, giáo viên vốn đang nghiêm mặt không khỏi lộ ra ý cười, vui mừng nói: "Có thiên phú cũng không nên uổng phí, cố gắng sau này cũng rất quan trọng. Phương thức tự thực thể hóa tinh thần lực bây giờ của em không có hệ thống, chờ sau này trải qua giáo dục của học viện là có thể tốt hơn nhiều so với hiện tại, thầy hi vọng em đừng có gấp."
"Em biết," Lý Tấu Tinh nở nụ cười xán lạn, "Em hiểu rồi."
Cảm giác khác lạ làm anh cảm thấy cực kì không thoải mái lúc trước đã không còn nữa, trong thời gian ngắn ngủi anh sử dụng tinh thần lực không thu được tin tức hữu dụng gì, điều này ngược lại đã khơi lên lòng hiếu thắng của Lý Tấu Tinh.
Nếu không mạnh thì sẽ không làm được gì cả, vì khát vọng sức mạnh, khát vọng trở nên mạnh mẽ, anh nhất định sẽ nâng cao năng lực của mình đến mức cao nhất.
Sau khi nhóm giáo viên rời đi, chàng trai bên cạnh anh đã kinh ngạc đến mức nói không ra lời, Lý Tấu Tinh đoán chừng có hỏi cũng không hỏi được tin tức hữu dụng gì. Sau khi nói cảm ơn với cậu ta, bên cạnh truyền đến một tiếng rầm, một thiếu niên khôi ngôi cường tráng ngã sấp xuống.
Nói là thiếu niên thì có lỗi với vóc người của hắn quá, toàn bộ mặt đất đều bị hắn làm cho rung chuyển mấy lần, trong không khí đều là bụi bặm đang bay múa.
"Ôi, đau quá...Ông đây đau quá..."
Lý Tấu Tinh hình như nghe được tiếng thút thít của người này, trong giọng điệu thô lỗ kia thậm chí còn có chút vô cùng đáng thương, thế nhưng phối với một thanh niên lưng hùm vai gấu thì hình ảnh có hơi cay mắt.
"Người anh em có sao không?" Lý Tấu Tinh kéo người lên. Tên này thuận theo lực đạo của anh nhổm người dậy, chóp mũi đỏ chót, chắc là bị té nên chảy nước mắt khiến cho mắt toàn là nước. Hắn nhìn Lý Tấu Tinh, hung ác trợn mắt, "Đây là do phi thuyền, trên hành lang còn có một vũng nước, ông đây thực sự quá xui xẻo nên mới bị ngã làm cho nước dính đầy mặt!"
"..." Lý Tấu Tinh, "Đúng, do phi thuyền."
Người anh em cường tráng này hít mũi, "Ông đây giỏi nhất là đánh nhau, cú ngã này không đau chút nào, cậu không cần dìu, tôi tự mình đứng được."
Lý Tấu Tinh, "Đừng, là do tôi nhiều chuyện, thấy bạn học xảy ra chuyện nên mới hóng hớt."
Thanh niên cường tráng dù bị té nhưng vẫn phải bảo toàn tôn nghiêm của mình, nghẹn đến đỏ bừng đôi mắt vẫn không rơi một giọt nước mắt.
"Hi Nam," chàng trai đi theo phía sau hắn im lặng một hồi, không nhịn được, "Mép qυầи ɭóŧ màu đỏ của cậu bị lộ ra kìa."
Hi Nam trở tay che viền qυầи ɭóŧ màu đỏ, động tác động đến bắp thịt, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, nước mắt hắn kìm nén trong mắt nãy giờ rốt cuộc không nhịn được nữa, ào ào ào rơi xuống.
Mãnh hán rơi lệ, chẳng những không khiến người ta thương tiếc mà còn có chút buồn cười.
Chàng trai sau lưng hắn rõ ràng đã rất quen thuộc với tình cảnh này, thở dài, rút ra khăn giấy từ đâu đó, ngồi xổm xuống lau đi nước mắt trên mặt Hi Nam, "Lớn lên cường tráng như thế mà sao lại dễ khóc như vậy."
Lý Tấu Tinh cảm giác người kia càng khóc dữ hơn.
Anh thở dài, ngồi xổm xuống vỗ vỗ lưng thiếu niên, mang theo ý động viên, nói với giáo viên và bạn học tò mò mà tới rằng không có chuyện gì, "Sao rồi, ổn chưa?"
Cả ngôn từ lẫn vẻ mặt đều mang nét ôn hòa.
Một người xa lạ lại cư xử như vậy, rất khó để người khác không có ấn tượng tốt về hắn.
Tế Du đang lau nước mắt cho Hi Nam quay lại nhìn anh, trong lòng không khỏi sinh ra hảo cảm đối với vị thiếu niên có tinh thần lực cao số một số hai này. Hắn liếc nhìn Hi Nam, người bạn tốt từ trước đến giờ luôn cẩu thả hiếm thấy có chút ngượng ngùng, ánh mắt trốn trốn tránh tránh, Tế Du dám khẳng định suy nghĩ trong lòng của hắn cũng giống như mình.
Tính cách của Tế Du hoàn toàn khác với Hi Nam, lúc thường không thích nói chuyện, nhưng lại luôn dùng chân thành táo bạo để biểu đạt ý mình. Sau khi lau xong nước mắt cho Hi Nam hắn liền kéo người bạn tốt này lên, đi tới trước mặt Lý Tấu Tinh, nghiêm túc thẳng thắn biểu đạt: "Xin chào, tôi là Tế Du, hắn là Hi Nam, có thể kết giao làm bạn bè không?"
Tràn đầy chân thành cùng mong đợi.
Ở kì thi nhập học nam chính sẽ tìm được đồng đội đồng hành cùng mình cả đời trong tương lai. Đội ngũ do hắn lãnh đạo này sau này sẽ trở thành đội ngũ trong mơ của trường quân đội Thừa Dương, chưa từng bại trận, chiến tích huy hoàng, là anh em có thể giao phía sau lưng mình cho nhau.
Đại đa số độc giả theo dõi quyển sách 《Thủ Thượng Chinh Đồ》 đều bị tình cảm giữa bọn họ hấp dẫn. Các thiếu niên nhiệt huyết bất khuất mạo hiểm từng bước một được mài giũa thành những người đàn ông từ trong khó khăn. Bọn họ hưởng thụ hoa tươi cùng tiếng vỗ tay, bọn họ đối nội đối ngoại vĩnh viễn là hai bộ mặt khác nhau, bọn họ hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, có thể vì anh em mà chiến đấu đến cùng.
Chủ đề tăm tối không thiếu người theo đuổi, nhưng chân tình giữa anh hùng vẫn luôn dễ lấy đi nước mắt của mọi người.
Hi Nam bất mãn vì bạn tốt nẫng tay trên của hắn, "Này!"
Hai thành viên của chiến đội trong mơ trong tương lai này đưa tay ra với anh, thể hiện ý nghĩ chín chắn làm cho cái bắt tay này trông cực kỳ nghiêm túc.
Lý Tấu Tinh xuất hiện cảm giác chứng kiến chuyện xưa đang diễn ra kỳ dị, đội ngũ ban đầu hiển hiện trước mặt anh, mà anh từ một người đứng xem trở thành một thành viên trong đó.
Anh đưa tay ra, cảm giác này chẳng hề làm anh chán ghét, cười híp mắt nói: "Đều là bạn bè, vậy tôi đây không khách khí nữa."
Lý Tấu Tinh nhìn về phía trước phi thuyền. Hai tay Cố Vấn Thành đút túi, dáng đứng thẳng tắp, sau khi đối diện với ánh nhìn của anh thì đột nhiên đi về phía bên này. Anh chuyển tầm mắt qua mặt hai vị đồng đội trong tương lai, nói tiếp: "Có thể mời các cậu gia nhập đội ngũ của chúng tôi không?"
"Làm ơn," Cố Vấn Thành vừa lúc đi tới bên cạnh, hắn tự nhiên tiếp nối câu nói của Lý Tấu Tinh, một tay dựa vào ghế dựa gần đó, mỉm cười với bọn họ, "Đồng ý với chúng tôi đi."
Tế Du và Hi Nam liếc mắt nhìn nhau, kiên định, "Chúng tôi gia nhập."