Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngụy Trang Thành Trai Thẳng

Chương 17: Người cá ở sao Hải Bạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhân viên công tác cất cao giọng, "Xin mời đi bên này."

Cố Vấn Thành đột nhiên dùng sức rút tay ra, cứ như một cô gái con nhà gia giáo bảo thủ bị bắt gặp đang lén lút yêu đương với nhóc con vắt mũi chưa sạch. Lý Tấu Tinh khó hiểu nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại có phản ứng lớn như vậy, "Vấn Thành?"

Ánh mắt anh sáng ngời trong không gian thiếu sáng, ánh lên tia sáng lấp lánh, bất kể là đôi mắt hay biểu tình đều mang theo vẻ nghi hoặc.

Rõ ràng Cố Vấn Thành chỉ là muốn tránh tay, nhưng thấy biểu tình này của anh lại cảm thấy mình đã làm nên tội ác tày trời nào đó, chỉ có thể bối rối nói: "Hơi nóng."

Tên Lý Tấu Tinh này như một mặt trời nhỏ, nhiệt độ trên người cũng giống mặt trời, cả người chỗ nào cũng ấm áp, nhiệt độ lòng bàn tay rất cao.

Lý Tấu Tinh vui vẻ nói: "Vậy tôi cách cậu xa một chút."

Anh thực sự đi ra xa một tí, hai người cùng đi thì lối đi vừa đủ giờ còn một người đi thì lại hơi rộng. Cố Vấn Thành thở phào nhẹ nhõm, sau đó không hiểu sao cơn giận lại bay biến hết.

Sức ảnh hưởng của Bách Đồng trải rộng toàn bộ tinh cầu, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc buổi biểu diễn tiếng thét nhiệt tình chói tai chưa bao giờ dứt, nếu như không có thiết bị cao cấp thì giọng hát của Bách Đồng không thể truyền tới toàn bộ hội trường.

Chờ đến khi sắp kết thúc, Lý Tấu Tinh nhìn tên giả gái đổ mồ hôi tràn trề trên sân khấu, hỏi Cố Vấn Thành: "Tinh thần lực của cậu có được hắn trấn tĩnh lại không?"

Nghe vậy ba người Tế Du mong đợi nhìn lại.

"Có," Cố Vấn Thành, "Mà tác dụng không lớn."

Cái này nằm trong dự liệu, nếu như Bách Đồng thật sự hữu dụng như vậy thì đã sớm thành chim hoàng yến được người khác nuôi trong tay rồi.

Trên thực tế thuốc cấm NK-03 trong thân thể Cố Vấn Thành có tác dụng chữa trị, mà điều này là bí mật không thể nói.

Hắn hỏi ngược lại Lý Tấu Tinh, "Cậu thì sao?"

"Tôi khá ổn," Lý Tấu Tinh làm bàn tay sáng lên, tinh thần lực như tia chớp nhỏ hiện ra trên lòng bàn tay, "Đối với tôi thì tác dụng lớn hơn một chút, đã khôi phục nhiều so với lúc trước."

Trong nguyên tác Bách Đồng là hậu thuẫn tinh thần lực cho Cố Vấn Thành, phỏng chừng người đang đứng trên đài không phải nữ chính chân chính nên mới không có tác dụng quan trọng.

Tinh thần lực nhỏ bé lóe tia sáng, rõ ràng chỉ có một tí nhưng khí thế lại không thể coi thường, vui mừng nhảy nhót tưng bừng trong lòng bàn tay chủ nhân.

Tế Du cong mắt cười, "Cho dù chỉ khôi phục một chút thì mục đích của chuyến đi này cũng coi như đạt được rồi."

Có thể điều khiển tinh thần lực hơn một chút.

Cố Vấn Thành nhìn tinh thần lực kia đến xuất thần, một hồi lâu sau lại như bị mê hoặc mà đưa tay ra chạm vào tay Lý Tấu Tinh.

"Không!" Hi Nam sợ hết hồn, vội vã vồ tới muốn kéo Cố Vấn Thành ra, "Không thể chạm vào!"

Nhưng hắn chưa kịp kéo Cố Vấn Thành ra thì Cố Vấn Thành đã chạm vào tay Lý Tấu Tinh trong ánh nhìn bất lực của bọn họ.

Tinh thần lực màu trắng bạc mang theo tia chớp run lên, sau đó như sói nhìn thấy con mồi nhanh chóng quấn lấy ngón tay Cố Vấn Thành, thuận theo mu bàn tay của hắn mà thăm dò bò vào ống tay áo, tham lam vô độ không chỉ muốn cánh tay mà còn muốn cả thân thể người ta.

Ngón tay Lý Tấu Tinh khẽ run, cuối cùng vẫn không cam lòng phân tán tinh thần lực ra, lại kinh ngạc không hiểu tinh thần lực của mình rốt cuộc bị làm sao.

Tế Du, Lăng Niên, Hi Nam: Σ(っ °Д°;) っ

!!!

Sao giữa đồng đội bọn họ luôn phát sinh những sự việc không hợp lẽ thường vậy!

Chạm vào rồi chạm vào rồi đờ mờ!

Kiến thức bọn họ học được trước kia có đúng không vậy?!

Lăng Niên theo bản năng quay video lại, còn phối hợp thuyết minh: "Địa điểm tại sân khấu sao Duy Tư (*), sinh viên mới của trường quân đội Thừa Dương là Cố Vấn Thành với Lý Tấu Tinh thành công dùng tay không chạm vào tinh thần lực của người kia."

(*) Tác giả ghi là sao Vô Khổng nhưng theo mạch truyện thì đáng lý là đang ở sao Duy Tư, chắc tác giả nhầm nên mình sửa lại

Chờ sau khi quay xong hai mắt hắn liền sáng lên, mang sự tò mò của người nghiên cứu khoa học, rục rà rục rịch bước tới bên cạnh, vươn ngón tay muốn chạm vào tinh thần lực còn dư lại của Lý Tấu Tinh.

Nhưng tay hắn vừa mới tới gần thì tinh thần lực màu trắng bạc lại giống như ghét bỏ tránh ra.

Lăng Niên: "... A."

Cố Vấn Thành nhịn không được cười vài tiếng, khóe miệng cong cong, ngón tay hắn đùa với tinh thần lực của Lý Tấu Tinh, "Lăng Niên, do mị lực của cậu không bằng tôi đó."

Lăng Niên cười lạnh một tiếng, lần nữa chạm vào tinh thần lực, lần này còn quá đáng hơn, toàn bộ tinh thần lực màu trắng bạc từ trong tay chủ nhân rúc vào trên người Cố Vấn Thành

Phân ra thành bảy, tám sợi, thậm chí còn đẩy ống quần khỏi mắt cá chân lộ ra một mảnh da dẻ trắng nõn.

Cố Vấn Thành kinh ngạc nhìn về phía Lý Tấu Tinh.

Lý Tấu Tinh lúng túng nở nụ cười, sờ đầu một cái, luống cuống, "Tôi nghĩ cậu nóng..."

Anh chưa thể khống chế tinh thần lực của mình một cách thành thục được nên mới như vậy, Cố Vấn Thành thay anh nói nốt câu, đáy mắt dịu dàng, nhịn không được sờ sờ đầu Lý Tấu Tinh, "Ừm, cảm ơn."

Mặt Hi Nam đầy kinh ngạc, duỗi thẳng chân dài tiến đến trước mặt Lý Tấu Tinh, "Tôi cũng muốn tôi cũng muốn!"

Tôi cũng muốn thử cảm giác bị tinh thần lực cởϊ qυầи áo!

"Lần sau cho cậu thử," tinh thần lực tiêu tan, Lý Tấu Tinh nhún nhún vai, ngây thơ vô số tội, "Chỉ khôi phục một chút chút, tinh thần lực không đủ."

Hi Nam nhịn không được, làm ra vẻ cực kỳ đáng thương nói rằng: "Cậu sao lại không được thế."

Lý Tấu Tinh đen mặt, mấy người cười trộm.

Buổi biểu diễn sắp kết thúc, Bách Đồng trên đài đã mệt đến mức tiếng nói chuyện cũng uể oải. Giọng hắn là giọng trung tính, lúc cố ý giả giọng thì mang theo nét nữ tính nhu hòa, hiện tại trạng thái như thế này làm cho tiếng nói chuyện như đang làm nũng.

Cố Vấn Thành híp mắt một cái, nhìn cô gái trên đài, đột nhiên mở miệng: "Bách tiểu thư đã mệt lắm rồi, Tấu Tinh, hay là cậu nhắn cô ấy chúng ta đi trước đi? Như vậy có thể không cần phiền Bách tiểu thư sau khi kết thúc còn phải đi quan tâm chúng ta."

"Được," Lý Tấu Tinh mừng rỡ khi nam chính ít tiếp xúc với Bách Đồng, "Tôi sẽ cảm ơn hắn."

Còn chưa kết thúc mà đã rời đi thì có hơi không lịch sự nhưng mà hết cách rồi, bọn họ quả thực không tiện gây thêm phiền để cho một cô gái đang mệt mỏi yếu đuối mà phải đi quan tâm họ nữa.

Năm người vội vã rời khỏi hội trường biểu diễn ồn ào, ngồi lên xe huyền phù tự động lái, một đường đi cửa ra vào sao Duy Tư.

Phi hành khí đã tràn đầy năng lượng, rời khỏi sao Duy Tư tiến thẳng đến sao Hải Bạch.

Lúc không cần tới thì bọn họ sẽ không dùng bước nhảy không gian, giữa đường bọn họ nhận được cuộc gọi từ thầy Mã Nam.

"Không sao là tốt rồi," biểu tình Mã Nam hòa hoãn, "Lần sau không được tái phạm, có nghe không?"

Bọn họ làm bé ngoan nghe lời, "Dạ!"

"Đúng rồi, Lý Tấu Tinh," thầy Mã Nam như là nhớ ra cái gì đó, "Chờ một chút, em sẽ được sĩ quan quân đội Vưu Mông liên lạc, nếu có chuyện cần em phối hợp thì nhất định phải phối hợp hết mình."

Lý Tấu Tinh gật đầu, "Vâng, thầy yên tâm."

Sau khi Mã Nam vui mừng kết thúc cuộc gọi video, quả nhiên sau đó tín hiệu của Vưu Mông liền hiện ra, trong nháy mắt gương mặt anh tuấn lãnh đạm hiện lên trước mặt bọn họ.

Ánh mắt Vưu Mông nhàn nhạt nhìn bọn họ một vòng, nhanh chóng xác định Lý Tấu Tinh ở đâu, đơn giản nói: "Wasser không ở sao Thác Bang."

"?" Lý Tấu Tinh hơi nhướng mày, "Anh chắc chứ?"

"Tôi xác định," Vưu Mông chỉnh chỉnh mũ lính, nốt ruồi dưới khóe mắt mang theo sắc thái cực kỳ bình tĩnh giống chủ nhân, "Sau khi cậu rời khỏi sao Thác Bang tôi đã kiểm tra kỹ toàn bộ tinh cầu."

Lăng Niên nói chen vào, mặt không cảm xúc, "Ý của anh là việc hắn rời đi có liên quan tới chúng tôi?"

Ngoại trừ Vưu Mông, tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn ra sự phấn khích ẩn sau vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta.

"Chỉ là một khả năng trong đó," Vưu Mông hiếm thấy nhăn mày lại, "Các cậu cẩn thận."

Hình ảnh biến mất, tới vội đi nhanh. Lý Tấu Tinh nghĩ thầm, cẩn thận ai? Cẩn thận Wasser?

Lo xa rồi, loại cường giả mạnh mẽ kia dù có cẩn thận cũng chẳng làm được gì.

Cố Vấn Thành nhìn về phía vũ trụ từ cửa sổ phi hành khí, năm màu rực rỡ vũ trụ đẹp đẽ gần như hư ảo, hắn đè lên trong cổ họng ý cười, "Wasser hẳn là sẽ không đến, mục đích của hắn không phải mật mã nguyên kiện sao?"

Kính cửa sổ phản chiếu ánh mắt kích động của Lăng Niên cùng vẻ mặt không vui của Lý Tấu Tinh.

Cực kỳ không vui.

"Tôi cũng nghĩ như vậy," Lý Tấu Tinh cười ha ha, "Tên kia cực kỳ xấu xa, với lại làm gì có thời gian tới tìm chúng ta chứ?"

Cố Vấn Thành nhíu mày, "Xấu xa?"

Không chỉ xấu xa mà còn có khi là gay.

Mấy câu chuyện phiếm liên quan tới kẻ mạnh luôn khơi dậy sự phấn khích của mọi người, trên đường đến sao Hải Bạch bọn họ cứ nói về Wasser suốt.

Sao Hải Bạch là tinh cầu du lịch nổi tiếng trong thiên hà thứ tư của đế quốc, 95% bề mặt tinh cầu được bao trùm bởi đại dương, 5% còn lại đều là cát trắng, là sự tồn tại đẹp đẽ và hư ảo như trong thế giới cổ tích.

Lúc bọn họ đến thì trên sao Hải bạch đang là hoàng hôn, trên bầu trời là những mảng màu phấn hồng và tím nhạt mờ ảo, đẹp như tranh vẽ.

Năm người bước xuống phi thuyền, đưa mắt về phía biển rộng, hít một hơi sâu cảm nhận khí biển.

Ký túc xá bọn họ chọn ở trường quân đội Thừa Dương là cảnh mô phỏng đại dương, nhưng lúc được đến bãi biển họ mới cảm thấy đây là sự thật.

"Trời ơi," Hi Nam đạp giày ra, kinh ngạc thốt lên một tiếng, "Cát thật mịn!"

Lý Tấu Tinh nghe vậy bèn ngồi xổm xuống, lấy một nắm cát trắng, cát mịn như lụa trượt khỏi kẽ tay như nước, xúc cảm cực kỳ thoải mái.

Anh còn muốn làm như vậy mấy lần nữa thì nghe thấy tiếng hát như mộng như ảo theo gió truyền đến. Lý Tấu Tinh phóng tầm mắt ra xa theo đồng đội, tiếng hát trong trẻo được gió bao bọc càng ngày càng rõ.

Phía sau đám đá ngầm có hình thù kỳ lạ lấp ló vài đuôi cá vừa dài vừa lớn lóe lên ánh sáng nhạt, lén lút ẩn núp sợ bị nhân loại phát hiện.

Lăng Niên dùng quang não hiển thị lời hắn muốn nói trước mặt mọi người.

"Người cá tưởng tượng."

Lý Tấu Tinh thuần nhân loại khó nén hiếu kỳ. So với người cá có tính cách hung mãnh trong truyền thuyết thì người cá ở sao Hải Bạch lại có tính cách nhút nhát, cực kỳ sợ người.

Anh cong môi, cố gắng nâng giọng lên một chút, "Các cậu có từng nghe câu chuyện về nàng công chúa tiên cá chưa?"

Cố Vấn Thành suy nghĩ một chút, hắn từng trải nhiều như vậy mà quả thật chưa từng nghe qua, "Chưa từng."

"Để tôi kể cho các cậu nghe," Lý Tấu Tinh ra hiệu bọn họ ngồi xuống đất, năm người vây thành một vòng trong, người không biết sẽ cho là bọn họ đang tiến hành hội nghị nghiêm túc, "Thật lâu trước đây, ở vương quốc dưới biển có sáu nàng công chúa người cá xinh đẹp vo cùng..."

Gió mang theo giọng nói nhân loại hướng ra ngoài khơi, truyền đến phương xa.

Thiếu niên kể chuyện xưa có giọng nói trong trẻo ấm áp, trong vạn dặm nắng chiều hoàng hôn không có chút cảm giác nguy hiểm nào khiến người cá lo sợ bất an.

Ánh mắt người cá trốn sau đá ngầm mông lung, người cá nhỏ xinh đẹp nghe theo câu chuyện lúc thì lộ ra nụ cười ngây thơ rực rỡ, lúc lại lệ hoen bờ mi.

Nàng công chúa người cá thật đáng thương, phù thủy dưới đáy biển thật độc ác, hoàng tử nhân loại thật không có lương tâm.

Mấy người cá xinh đẹp đa sầu đa cảm lau nước mắt đang chảy không ngừng trên mặt đi, lỗ tai ngày càng dựng thẳng.

Mà giọng nói của thiếu niên nhân loại càng ngày càng nhỏ, bọn họ sắp không nghe được gì cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »