Chương 10: Nghỉ ngơi

Cố Vấn Thành đang chuẩn bị bước vào trong thì Lý Tấu Tinh gọi hắn lại, "Vấn Thành, lấy giúp tôi cái khăn mặt."

Anh vừa nói vừa ung dung thong thả cởi nốt quần áo còn lại. Chiếc quần từ đùi rơi thẳng xuống đất, Lý Tấu Tinh kéo ống quần, khom lưng, dùng đầu ngón tay kéo lên một góc quần rồi ném vào trong máy giặt.

Anh đứng chếch với Cố Vấn Thành, đường cong bắp thịt đẹp mắt bên hông bị Cố Vấn Thành thu hết vào trong mắt.

Nếu có một tên gay ở đây thì có thể biết rằng rõ ràng Lý Tấu Tinh đang quyến rũ người khác.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Cố Vấn Thành lại xuất hiện. Hắn lấy khăn mặt giúp Lý Tấu Tinh, động tác đưa khăn qua chậm như rùa bò, "Cầm."

"Cảm ơn," Lý Tấu Tinh đưa một tay ra nhận lấy, "Không biết mật mã đưa cho Lăng Niên rốt cuộc là gì."

"Sớm muộn gì cũng sẽ giải được," Cố Vấn Thành dừng một chút, dời tầm mắt khỏi tay anh, "Tôi vào trước đây."

Hắn không chờ đối phương trả lời đã xoay người đi, Lý Tấu Tinh thấy cửa phòng ngăn đóng lại mới bước theo, mở nước, một lát sau lại nở nụ cười.

Cười đến vô cùng đắc ý.

Sau khi tắm xong ra ngoài thì thấy Tế Du với Hi Nam nghiêm túc ngồi trên ghế salon, bày ra tư thế muốn nghiêm hình bức cung, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không phải các cậu nói tới phòng đấu giá để mở mang kiến thức à, sao lại mang cả người đầy máu trở về thế," Hi Nam quả thực vừa tức vừa vội, "Có người bắt nạt các cậu hả?"

Lý Tấu Tinh liếc mắt nhìn Cố Vấn Thành, không chắc rằng hắn có muốn cho bọn họ biết về NK-03 hay không.

Cố Vấn Thành, "Gặp chút chuyện ngoài ý muốn nhưng không liên quan đến chúng tôi."

Hắn giải thích chung chung, "Phòng đấu giá hỗn loạn nên có người thừa cơ ăn cắp, bị ông chủ phòng đấu giá dạy dỗ tại chỗ một trận, lúc đó chúng tôi lại ở ngay bên cạnh."

Tế Du cau mày, "Lần sau có đi nữa thì dẫn theo chúng tôi."

Trong mắt Cố Vấn Thành nhiều thêm chút chân thành, "Được."

Hi Nam tới cạnh Lý Tấu Tinh, nhăn nhăn nhó nhó, cuối cùng hỏi: "Ở phòng đấu giá các cậu có thấy loại hình ảnh kia hay không?"

Trên mặt Lý Tấu Tinh đầy thắc mắc, "Cái gì?"

"Thì là cái kia đó," Gương mặt tuấn tú của Hi Nam đỏ lên, lấy dũng khí, "Nghe nói ở phòng đấu giá có nhiều người đẹp lắm, các cô ấy sẽ cười với khách mua, còn có sẽ lợi dụng mấy anh đẹp trai rồi sỗ sàng nắm tay người ta, có cái này không?"

Lý Tấu Tinh sờ cằm, suy nghĩ một lát, "Đúng là có rất nhiều người đẹp."

Ánh mắt Hi Nam sáng lên, "So với Na An thì thế nào?"

"Người đẹp phổ thông khác với người đẹp khí chất thì sao mà so được?" Lý Tấu Tinh nhướng mày, "Sao cậu lại so với Na An?"

"Ai bảo tôi chỉ biết một mình cô ấy trong số nữ sinh ở trường quân đội chi?"

Hi Nam cực kỳ ai oán, "Hơn nữa lúc các cậu còn chưa về thì cô ấy còn cố ý tới đây đưa một ít nguyên liệu nấu ăn, đều là đặc sản địa phương, thực sự quá là săn sóc."

Bọn họ trò chuyện đôi câu, Lăng Niên thò đầu ra từ trong phòng, mặt hắn tuy rằng vẫn không có cảm xúc song ánh mắt lại toả sáng, "Có thể phá giải."

"Nhưng cần hai ngày."

Cố Vấn Thành quay đầu qua liếc mắt với Lý Tấu Tinh, sung sướиɠ, "Được, không vội, Lăng Niên cậu thật là lợi hại."

Sau khi nghe hắn nói không vội Lăng Niên mới thoáng thả lỏng, hắn đi ra rồi ngồi xuống bên cạnh, "Ừ, tôi rất lợi hại."

Không phải kiêu ngạo, hắn coi chuyện này là điều đương nhiên.

Tuy rằng không biết mật mã giải được có phải là thông tin về NK-03 hay không, nhưng bất kể là gì thì bí mật được người chế thuốc giấu trong thân thể cũng sẽ vô cùng quan trọng.

Lòng Cố Vấn Thành vui mừng, hắn đứng lên, nhìn về phía Hi Nam, "Na An tới đưa nguyên liệu nấu ăn hả?"

"Ừ, trong tủ lạnh á," Hi Nam nhìn hắn đi vào phòng bếp, trừng mắt nhìn, cực kỳ nghi ngờ, "Cậu muốn nấu cơm à?"

Cố Vấn Thành ưu nhã vén tay áo lên, "Cho các cậu nếm thử cái gọi là bữa cơm nghệ thuật."

"Tôi giúp cậu," Lý Tấu Tinh cũng đi theo, "Phải làm những gì?"

Cảm giác kỳ lạ lúc trước tại phòng tắm lại dâng lên, Cố Vấn Thành đè cái cảm giác khó hiểu này xuống, đưa mấy nguyên liệu nấu ăn cần rửa cho Lý Tấu Tinh.

Thế giới bên trong cuốn sách này tuy có khoa học kỹ thuật phát triển nhưng một ít đồ dùng cơ bản hàng ngày vẫn còn giữ nguyên như cũ, chỉ là có thiết kế tiện lợi hữu dụng hơn. Lý Tấu Tinh đặt đồ cần phải rửa qua một bên, dòng nước chảy làm ướt cổ tay áo hai bên.

Lý Tấu Tinh không biết làm sao, "Vấn Thành."

Cố Vấn Thành để dao xuống, "Sao vậy?"

"Giúp tôi xắn tay áo lên," Lý Tấu Tinh cười khổ sở, "Ướt."

Cảm giác kì lạ trong lòng bị Cố Vấn Thành miễn cưỡng đè xuống kia lại xuất hiện, hắn ổn định vẻ mặt rồi bước tới giúp Lý Tấu Tinh xắn tay áo. Xắn tay trái rồi đến tay phải, mỗi ống tay áo đều được nghiêm chỉnh xắn đến dưới khuỷa tay, bảo đảm sẽ không tụt xuống, "Được chưa?"

"Đương nhiên là được rồi," Lý Tấu Tinh cười nói cảm ơn, "Cảm ơn Vấn Thành."

"Không có gì."

Cố Vấn Thành trở lại vị trí của mình, cầm dao cắt nguyên liệu nấu ăn thành những miếng có độ dày như nhau, một lát sau lại nhịn không được mà quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Tấu Tinh một cái. Cái tên này đang thành thành thật thật cầm rau rửa, mấy loại quả hình tròn màu đỏ bị anh kì cọ từ đầu tới cuối nhiều lần, sắp bị cọ cho rớt một lớp da.

Rất được việc, Cố Vấn Thành nghĩ.

Hơn một tiếng sau, mùi thơm từ phòng bếp không ngừng bay đến phòng khách, Hi Nam ngồi xổm ở cửa phòng bếp, không ngừng nhìn vào bên trong. Lý Tấu Tinh rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đút cho hắn một miếng thịt, "Thế nào?"

Hi Nam thổi thổi hai cái rồi nuốt xuống, không ngừng gật gù, nhìn anh, "Ngon quá, thêm miếng nữa đi!"

"Còn chưa xong," Lý Tấu Tinh búng trán hắn, cầm chén múc ra mấy miếng thịt, đưa một miếng tới bên miệng Cố Vấn Thành, "Nếm thử mùi vị của cậu đi."

"Câu này của cậu cũng thiệt là," Cố Vấn Thành buồn cười, liếc anh một cái, há miệng ăn miếng thịt còn mang theo nước thịt này, "Cái gì mà nếm thử mùi vị của tôi?"

Lý Tấu Tinh nở nụ cười, "Bị mùi thơm hấp dẫn đến mức không biết ăn nói."

Cố Vấn Thành bật cười, không biết ăn nói, chàng trai này cũng thật là đáng yêu.

Tiếp đến Lý Tấu Tinh đi đút cho Tế Du với Lăng Niên. Tế Du ăn xong thì nghiêm nghiêm túc túc, vắt hết óc suy nghĩ ra năm trăm chữ đánh giá, sau đó cũng cùng với Hi Nam đứng ở cửa phòng bếp chờ đút ăn. Tay nghề nam chính không thể chê vào đâu được.

Theo lời Lý Tấu Tinh mà nói nếu mị lực cá nhân của Cố Vấn Thành được 80 điểm thì thêm điểm tài nghệ nấu ăn này nữa là có thể được điểm tối đa.

Lăng Niên ngược lại tương đối thực tế, hỏi: "Chỉ được một miếng thôi á?"

Lý Tấu Tinh đùa hắn: "Chúng ta nghèo lắm, tổng cộng chỉ có năm miếng thịt, vừa đủ mỗi người một miếng."

Ánh mắt Lăng Niên lộ vẻ ghét bỏ, "Điều gì khiến cậu có ảo giác rằng tôi không được thông minh thế?"

Hắn không tiếp tục nghiên cứu mật mã của người chế thuốc nữa, vừa mới bước ra cửa thì thấy có hai người đang ngồi xổm trước cửa phòng bếp, không còn chỗ ngồi xổm nên hắn trực tiếp đi vào phòng bếp luôn, hỏi Cố Vấn Thành: "Còn bao lâu nữa mới xong?"

Giọng nói và vẻ mặt hết sức cố gắng nhẹ nhàng.

Biểu hiện của đám người này khiến cho thân là người nấu cơm hắn đây cảm thấy cực kỳ sung sướиɠ, "Nhanh thôi, mười phút nữa."

Hi Nam hoan hô một tiếng, chạy về phía tủ lạnh lấy đồ uống, Tế Du với Lăng Niên dọn chén đũa ra trước để đỡ phải lãng phí thời gian.

"Các cậu uống gì?" Hi Nam nhìn tủ lạnh, "Rượu, đồ uống (*), nước lọc?"

(*): gốc là 饮料: đồ uống là một loại chất lỏng được đặc biệt chế biến để con người có thể tiêu thụ, có tác dụng giải nhiệt và giải khát. Các loại đồ uống phổ biến gồm nước uống, sữa, cà phê, trà, sô-cô-la nóng, nước sinh tố và nước ngọt. (wikipedia)

Cố Vấn Thành muốn uống rượu, vừa mới thốt lên thì kịp lúc đổi thành, "Đồ uống có cồn." (*)

(*): câu của bạn Thành là này 酒精饮料, từ 酒 nghĩa là rượu nhưng khi nói từ này mới nhớ quy định nên chêm thêm mấy từ sau nên cả câu nó sẽ đổi nghĩa, theo mình nghĩ thì đồ uống có cồn nó nhẹ hơn rượu á.

Hắn nhớ yêu cầu của đế quốc đối với sinh viên trường quân đội rất nghiêm ngặt, không được tùy tiện uống đồ uống có độ cồn cao.

Hi Nam cười bỉ ổi rồi ôm tới ba chai rượu mạnh, "Nếu trong tủ lạnh có rượu vậy thì chứng minh có thể uống rồi, Vấn Thành uống đồ uống làm chi, là đàn ông thì nên cạn chén rượu đầy!"

"Được," Cố Vấn Thành, "Là đàn ông thì nói được làm được."

Tế Du chờ hắn nói xong bèn lặng lẽ đổi chén nhỏ thành chén lớn màu trắng, đổi lại hết tất cả chén trên bàn ăn.

Suy nghĩ một chút là có thể biết đây là một cái bẫy của trường học, không chừng chờ sau khi uống hết trường học sẽ nhận được tin bọn họ "tụ tập uống rượu", nhưng mà chưa ai nói lời mất hứng cả.

Vừa mới quay về từ Toái Tinh, trải qua hai trận chiến đấu, vội vội vàng vàng, Cố Vấn Thành lại cùng Lý Tấu Tinh chạy đến phòng đấu giá, lâu lâu buông thả một lần xem như là tự chúc mừng chính mình.

Mười phút trôi qua, Cố Vấn Thành đặt chén xuống phát ra một tiếng vang giòn giã, "Ngon lắm."

Các thiếu niên đói bụng đến mức bụng kêu ùng ục kêu gào dọn cơm ra ăn.

"Tới đây, bếp trưởng, ngài ngồi đi," Lý Tấu Tinh mở ghế tựa bên cạnh anh ra, cực kỳ phong độ, "Vất vả rồi."

Hương vị món ăn đầy đủ, trong sách có nói Cố Vấn Thành không thường xuống bếp lắm nhưng mỗi người đã từng ăn món ăn mà hắn làm đều nhớ mãi không quên. Nhân vật "Lý Tấu Tinh" này có thể trung thành tuyệt đối với Cố Vấn Thành như thế thì một trong những nguyên nhân là tay nghề của hắn.

Vừa mới ăn miếng thịt kia đã thấy rất ngon, hương vị thơm ngon của món ăn đã gọi ra con sâu tham ăn trong bụng bọn họ. Nhưng cuối cùng mọi người bình tĩnh lại, không vội ăn mà rót rượu trước, quang minh chính đại cụng chén trong ký túc xá trường quân đội.

Rượu trong chén lớn đầy đến năm phần, mọi người ăn ý giơ tay, đều đứng lên hết.

"Khụ," Lý Tấu Tinh bị mọi người nhìn nên mở lời trước, "Rất hân hạnh được quen biết các cậu."

"Nghiêm trang quá."

"Đúng vậy, qua loa quá đấy Lý Tấu Tinh, có thể thêm chút tình cảm vào không?"

Khóe môi Lý Tấu Tinh co giật, nhưng lại chậm rãi nở nụ cười, anh suy nghĩ một chút, "Có phải trường quân đội Thừa Dương có rất nhiều đội ngũ với học sinh nổi tiếng không?"

"Đó là điều đương nhiên, hầu hết các sĩ quan trong quân đội đều xuất thân từ trường quân đội Thừa Dương mà, trong mười tiểu đội mạnh nhất của đế quốc thì có tới bốn đội từ Thừa Dương mà ra."

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đầy nhiệt huyết như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.

"Vậy thì," Cố Vấn Thành, "Chúc cho đội Mộng Chi chúng ta nhanh chóng có tên trên bảng danh tiếng."

Giọng điệu của hắn như thể biết trước, cứ giống như sớm muộn gì đội Mộng Chi cũng sẽ vang danh vũ trụ. Các thiếu niên vừa mới thành niên bị câu nói này của hắn khiến cho nhiệt huyết sôi trào, chí khí ngút trời, nóng lòng tóm lấy từng tên từng tên tội phạm trốn tù rồi ném cho quân đội.

"Được!"

Sau khi một hơi uống cạn, Hi Nam lầm bầm một câu, "Thật mong tên người bịt mặt Wasser kia chưa chết, vậy thì chúng ta chỉ cần bắt được tên này là có thể lập tức xong việc."

Cố Vấn Thành nhếch mép cười, "Cậu muốn gặp gã?"

"Tôi cũng rất muốn," Lý Tấu Tinh để chén rượu xuống, "Một người mà có thế lực ngang với mấy nhóm cướp vũ trụ khác, tôi muốn biết gã mạnh bao nhiêu."

"Phải không?" Cố Vấn Thành suy tư, nói đùa, "Không chừng người này còn chưa chết, nếu nghĩ về điều này mỗi ngày thì sớm muộn gì các cậu cũng có khả năng gặp được."

Lý Tấu Tinh cảm thấy không có khả năng lắm, nhân vật mà trong sách còn không đề cập tới thì sao lại chạy tới trước mặt nam chính được, nhưng cũng không phản bác lại, "Hi vọng là vậy."

Dù sao anh cũng không phải là Tế Du, thuận miệng lập flag (*) cũng tuyệt đối không có chuyện gì.

(*): lập flag (立flag) ngôn ngữ mạng, theo như mình tra trên baidu thì nó có nghĩa là dự báo về một điều sẽ xảy ra như lời người nói (theo chiều hướng xấu), kiểu như bị vả mặt hoặc miệng quạ đen như Tế Du ý.