Như lời Diệp Cẩn Niên đã dự đoán, không đến bao lâu sau, trời, đã đổ cơn mưa.
Âm thanh rì rào của sương gió, rít qua những hàng cây, lay động dìu dập, nó dễ nghe, cũng buốt lạnh khó tả.
Diệp Cẩn Niên thong dong bước trở về phòng làm việc, cậu tĩnh tọa ngồi một lúc, khử trùng và mang vào đồng phục của bác sĩ. Làm một linh hồn xuyên vào thể xác kẻ khác, hạn chế của Diệp Cẩn Niên có rất nhiều, không thuần thục là điều đầu tiên, bác sĩ, không phải nghề có thể nói làm được là làm.
Cậu tay chân còn chút vụng về, lật đi lật lại thăm dò xem một hai tờ bệnh án sót lại. Đáng ra ngày hôm nay phải rất bận, may thay, số đông công việc trong ngày đã được viện trưởng phân phác, và giảm tải để cậu tiếp đón vị Phó gia Bạch Phó Mặc kia.
Nếu dựa theo nguyên tác, chắc là không nên xảy ra chuyện như hôm nay.
‘ Tiểu bạch, em nói xem, vị Ngạn tiên sinh kia, có thân phận gì? ’
Quân Vãn Ca lười giao tiếp với Diệp Cẩn Niên, nó thoải mái đi vẫn chiếm trọn, làm ổ ở trên đùi kí chủ. Mặc cho lông tốc bin trêu chọc xù xủi lên, nó đặt chi béo tròn đè trên bệnh án. Để gió không thể thổi bay lung tung, như thế này, Diệp Cẩn Niên xem hiểu ra được trạng thái đó là gì.
Rất giống như hoài niệm, cũng chăm chú tìm về thói quen xa xưa cũ.
Ghế xoay nhẹ đưa, Diệp Cẩn Niên không đạt được câu trả lời, cậu hít nhẹ sóng mũi. Hương sát trùng của bệnh viện cùng máu, dồn dập bước chân đấu tranh với tử thần. Diệp Cẩn Niên nghĩ đến nhiệm vụ, cười cợt, theo Quân Vãn Ca chuyên chú, cậu bắt đầu nhận biết con chữ như giun như sán bay lượn.
‘ Anh phát hiện, tiểu bạch, em giống như rất có chuyên nghiệp trong nghề y sĩ ’
[ Vậy à ] Quân Vãn Ca nhẹ đáp, không như một câu hỏi ngược lại, nhàn nhạt ngữ khí và âm điệu không có bao nhiêu tưởng muốn trả lời.
Diệp Cẩn Niên xoa khẽ vành tai tiểu bạch, mềm mại lông tai mẫn cảm run run, cậu bất giác dùng tay kia xoa nhẹ mái tóc. Tiếng mưa càng lúc tông âm cao hơn, lộp bộp rơi xuống không dứt tiếng.
Chú định cho một đêm cao trào không tĩnh lặng.
Nữ y tá gõ cửa phòng làm việc của Diệp Cẩn Niên.
Cậu nhẹ giọng “ Vào đi ”
“ Bác sĩ Hạ, tôi như vậy có làm phiền anh hay không? ”
“ Không sao, tôi đang rảnh tay đây ”
Cô y tá nọ nghe được câu trả lời chắc chắn, mở cửa tiến vào, nhẹ nhìn Diệp Cẩn Niên một lượt, phát hiện thần sắc cậu khác thường, quan tâm hỏi thăm “ Sắc mặt anh lúc này không mấy tốt cho lắm, nếu có thể, tôi giúp anh thông báo cho viện trưởng? ”
Diệp Cẩn Niên không thể không vực dậy tinh thần, cậu ngồi thẳng thân, lắc đầu “ Không sao, tôi ổn ”
Diệu Y im lặng, chẳng có lời nào tiếp tục khuyên nữa, cô làm y tá phụ giúp bên cạnh Hạ Văn Cẩm cũng được kha khá năm, cũng biết anh không thích người khác không thân xen vào chuyện của bản thân.
Không thân…
Chậc.
Diệu Y đưa cho Diệp Cẩn Niên một số văn kiện, đều là số liệu trực quan theo dõi bệnh tình các bệnh nhân khác nhau. Khá là nghiêm trọng và có dấu hiệu chuyển biến nặng.
“ Vậy, tôi đi trước ”
“ Ừm ” Diệp Cẩn Niên đáp ngay, căn phòng trở về với trạng thái tĩnh lặng, hồ ly ngốc cảm nhận được một thứ áp lực vô hình, ngón tay nhè nhẹ run khi cầm lấy những văn kiện bệnh án.
“ … ” Hay mình từ chức luôn bây giờ nhỉ?
Ý nghĩ này chớp nhoáng xuất hiện và càng lớn mạnh hơn.
[ Để em dạy anh ] Quân Vãn Ca nói, nó vỗ nhẹ tay cậu, một lời ước định, chấp nhận chính nó sa ngã vào con đường hộ chủ đầy oái ăm.
Vui là được.
Diệp Cẩn Niên hí hí cười ngốc ngay, cậu kích động ôm hun tiểu bạch thật mạnh, hận không thể hóa hoàng đế bệ hạ thị tẩm phi tử, trao lời ngon ý ngọt hứa hẹn.
[ Em đổi ý ]
‘ Đừng nha ~! ’ Diệp Cẩn Niên kêu rên, cậu ngoan ngoãn dịu xuống nghe lời hệ thống phân phó.
Có được trợ giúp về chuyên gia, tuy không rõ lắm về thân phận thật về Quân Vãn Ca, chỉ có trực giác mách bảo. Cậu nên tin tưởng nó, Diệp Cẩn Niên trì độn ngốc về giao tiếp, đôi lúc sẽ lầm lỡ.
Tuy thế, kí ức và năng lực học tập cậu không kém, y học có khó, lại có tính khıêυ khí©h cao, Diệp Cẩn Niên hứng thú bị gợi lên. Có thầy dạy chỉ gian lận, chậm rãi làm quen từng chút với mọi thứ.
Ai bảo hệ thống là vô dụng?
Tiểu bạch nhà cậu không có! Ghen tị không!?
━━━━━━━━━━━━━━━