Chương 6: Bạn giường (H)

Phúc lợi ngày sinh nhật Nhọ^^

----------

Edit: Nhọ

Từ khi hai người có một tầng quan hệ kia, thái độ Thi Mẫn với cô càng lúc càng lấn tới. Lúc trước chỉ là đùa giỡn miệng, bây giờ ngay trong lớp học cũng dám mò tay đến dưới bàn học làm chuyện lưu manh.

"Cậu thành thật một chút cho tôi." Bạch Tiểu Ảnh nắm lấy cái tay không an phận của chàng trai, cô không muốn ở trường học gặp phải chuyện gì phiền toái nữa.

"Cậu sợ bị hắn nhìn thấy sao?" Nam sinh ác liệt mà câu môi, bàn tay lo cách quần đồng phục hơi mỏng dọc theo hai đầu gối cô gái sờ đến phần đùi.

"Cậu có thể đừng đáng khinh như vậy được không." Bạch Tiểu Ảnh tức giận đến mức véo lên cánh tay anh. Nhưng mà một chút này đương nhiên không thể ngăn cản nam sinh làm chuyện xấu.

"Lần sau mặc váy sẽ tiện hơn. Tôi có thể trực tiếp chơi cậu." Nam sinh sờ soạng một lúc rất là tiếc nuối nói.

Bạch Tiểu Ảnh tức giận trừng mắt liếc anh một cái. Cũng may chỉ chốc lát sau liền đến giờ tan học, Bạch Tiểu Ảnh liền nhanh chóng đứng dậy đi WC.

*

Tiết này là tiết thực hành hoá. Bạch Tiểu Ảnh bị Thi Mẫn lôi kéo ngồi trong một góc cuối cùng của phòng thí nghiệm. Không khéo chính là, bọn họ đang ở rất gần Chung Thiên và Vương Tình.

Bạch Tiểu Ảnh ngồi tận cùng bên trong, dựa gần cô chính là Thi Mẫn, bên cạnh anh là Vương Tình, còn ở bên ngoài là Chung Thiên.

"Đừng quậy. Lại quậy nữa tôi lấy axit tạt cậu." Bạch Tiểu Ảnh chuyên tâm mà dùng cân thiên bình đo. Thi Mẫn cũng không quan tâm bên cạnh có người liền động chân động tay với cô.

*Cân thiên bình: Ngụy Trang Tao Hóa - Chương 6: Bạn giường (H)"Bạch Tiểu Ảnh, vừa mới ngủ qua liền không nhận người." Thi Mẫn không hề có ý dừng lại trò đùa dai này.

Vương Tình ở một bên liên tục nhìn về phía này mấy lần. Bạch Tiểu Ảnh tức giận đến mức bưng bát nước trên bàn hất lên mặt Thi Mẫn —— thiếu dạy dỗ!

"Bạch Tiểu Ảnh, cậu tại sao lại nhẫn tâm như vậy." Thi Mẫn cũng không tức giận. Giả vờ uỷ khuất nói.

Bạch Tiểu Ảnh mặc kệ anh, đúng lúc này Vương Tình ở bên kia đột nhiên đυ.ng phải giá đựng ống nghiệm, hấp dẫn không ít người chú ý.

"Ngại quá." Vương Tình nhanh chóng xin lỗi.

Cũng may trên bàn thí nghiệm trải khăn cao su, cũng không làm hư hao dụng cụ. Nhưng mà, Bạch Tiểu Ảnh sau khi hất nước xong vẫn chưa buông dụng cụ trên tay xuống, hơn nữa trên mặt Thi Mẫn toàn là nước, lực chú ý của một đám người liền hoàn toàn bị dời đi.

Ngày thường Bạch Tiểu Ảnh ở trong lớp không có bất cứ cảm giác tồn tại nào, liền tính là bạn ngồi cùng bàn với Thi Mẫn cũng không làm các nữ sinh khác cảm giác được nguy cơ. Bây giờ nhìn đến cô gái nhà quê xấu muốn chết này cư nhiên dám hắt nước lên tiểu vương tử của các cô, nữ sinh trong lớp đều lộ ra biểu tình phẫn nộ với Bạch Tiểu Ảnh.

"Ha ha... Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Tôi quá nóng, muốn rửa mặt ấy mà." Thi Mẫn vui tươi hớn hả mà giải thích. Cầm lấy dụng cụ trong tay Bạch Tiểu Ảnh đặt lại chỗ cũ.

Chung Thiên ở một bên thấy được tất cả.

Ngày hôm qua rõ ràng là Bạch Tiểu Ảnh tự nguyện đi cùng Thi Mẫn. Hôm nay tại sao lại có cảm giác như là bị quấy rối tìиɧ ɖu͙© vậy?

Hay vẫn là nói, cô gái nhỏ hôm qua chỉ là bởi vì sợ hãi mới đi với người kia? Nhưng mà, hắn rõ ràng nghe được là cô gái này quyến rũ đối phương trước. Chung Thiên cảm thấy việc này mình không thể không có liên quan, tuy rằng hắn không thích Bạch Tiểu Ảnh, nhưng mà thật ra cũng quen biết nhiều năm như vậy rồi, không thể thấy chết mà không cứu.

Sau khi giải trừ quan hệ với Bạch Tiểu Ảnh, Chung Thiên lại biến thành một Chung Thiên ôn nhu như trước kia.

*

"Lên xe. Tôi đưa cậu đi ăn cơm."

Thi Mẫn chạy xe máy cực rêu rao. Bạch Tiểu Ảnh trừng mắt nhìn anh liếc xéo một cái, bên cạnh đã có không ít người đang xem náo nhiệt.

"Muốn tôi ôm cậu đi lên?"

Thi Mẫn thấy cô muốn đu, liền lái xe chạy quanh cô vài vòng. Bạch Tiểu Ảnh chỉ có thể lên xe. Dù sao về nhà cũng rất nhàm chán.

"Cô gái vừa rồi là ai vậy. Tại sao chưa từng thấy qua? Xấu như thế mà lại không biết xấu hổ hẹn hò với Thi Mẫn sao?"

"Không biết là dùng thủ đoạn gì nữa."

"Ăn mặc giống như bác gái ấy."

"..."

Bạch Tiểu Ảnh biết lên xe Thi Mẫn liền sẽ bị người ta nghị luận. Nhưng mà không sao cả, dù sao cô cũng không để bụng.

"Đến uống bia." Hai người sau khi đến quán ăn khuya. Thi Mẫn muốn uống bia.

Bạch Tiểu Ảnh cũng không chê, liền uống một hớp bia lớn trên tay Thi Mẫn, chua xót, thật khó uống. Nhưng là ngoài ý muốn lại làm người ta muốn uống ngụm thứ hai.

"Bạch Tiểu Ảnh. Trên người cậu còn có vật quý gì hả." Thi Mẫn chạm cốc với cô. Trong con ngươi toàn là hứng thú.

"A. Trên người tôi còn vật quý nào mà cậu chưa chơi qua hả?" Bạch Tiểu Ảnh cười lạnh một tiếng.

Thi Mẫn chính là một đứa trẻ ham chơi, mà bây giờ cô chính là món đồ chơi hấp dẫn nhất của anh.

Ăn khuya xong hai người liền lăn đến trên giường.

Nhưng mà lần này chàng trai có mang bαo ©αo sυ. Bạch Tiểu Ảnh cảm thấy thuốc khó uống, không muốn uỷ khuất mình nữa.

"Ngày đó tôi cũng là được dính chút hào quang của Chung Thiên?" Thi Mẫn cầm lấy bao, trêu chọc nói.

"Cậu biết là tốt rồi." Bạch Tiểu Ảnh bĩu môi.

"Thích hắn đến như vậy, tại sao còn phải uống thuốc. Mang thai không phải càng tốt hơn sao."

Trong lòng Thi Mẫn có một vị chua nhàn nhạt khó chịu, nhưng mà cũng không phải quá cường liệt. Anh xem nhẹ chút khó chịu này, một bên bảo cô gái mang bao giúp mình, một bên cắm ngón tay vào hoa huyệt moi đào.

"Sinh không nổi."

Bạch Tiểu Ảnh tuy rằng thích Chung Thiên nhưng mà từ trước đến nay vẫn không hy vọng quá xa vời có thể thật sự đến với hắn. Hắn ưu tú như vậy. Không nên thuộc về loại người như cô.

Cô chỉ là... Chỉ là muốn ở bên hắn thêm một chút thời gian mà thôi. Rõ ràng lúc trước đã hứa hẹn, cùng cô hết cấp ba.

"Cậu sẽ không yếu hắn đến một chút uy hϊếp hắn đều luyến tiếc đi?" Thi Mẫn nghe vậy cười lạnh một tiếng.

Bạch Tiểu Ảnh ngày thường lạnh như băng, như là máy móc không có chút cảm tình, lại không nghĩ rằng cô có thể yêu một người đến khắc sâu như vậy. Yêu đến làm anh đây, một người đứng xem đều không nhịn được có chút ghen ghét.

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi... A!" Bạch Tiểu Ảnh lạnh nhạt mà

phủ nhận. Vào lúc này nam sinh lại nhân cơ hội cắm tiến vào.

"Cắn chặt như vậy." Nam sinh không hề trêu chọc. Chuyên tâm mà làm vận động pít-tông.

" n a... Thật cứng... Lại sâu thêm một chút... A a..."

"Thật muốn gϊếŧ chết cậu."

Cùng với âm thanh phụt phụt thao làm, hai người giống như là hai con thú bị trúng xuân dược, muốn cắn xé người đối phương để thư giải du͙© vọиɠ của mình.

"Hôm nay tôi muốn về nhà."

Làm một lúc sau, Thi Mẫn kéo bao xuống tuỳ tay ném vào thùng rác. Bạch Tiểu Ảnh nghỉ ngơi trong chốc lát liền không đợi nam sinh dán lên lần nữa mà bắt đầu mặc lại quần áo.

"Tôi chở cậu về."

Nam sinh không có hỏi nhiều. Cũng mặc quần áo vào. Lúc ra cửa còn hôn một cái mềm nhẹ trên mặt cô gái nhỏ.

Chung cư Bạch Tiểu Ảnh ở tương đối cũ nát. Lúc này trời tối rồi. Tiểu khu cũ nát ở trong bóng đêm có vẻ cực kỳ khủng bố.

"Đèn đường phía trước hỏng rồi. Đến đây là được." Bạch Tiểu Ảnh nói xong liền xuống xe.

"Tôi chở cậu." Thi Mẫn lại kiên trì muốn đưa cô trở về. Hẻm nhỏ tối đen một người già đời như anh còn cảm thấy nguy hiểm, huống chi là một cô gái nhỏ.

Bạch Tiểu Ảnh không từ chối. Mặc cho Thi Mẫn đi trước sau đó đi theo phía sau anh.

"Tôi đến rồi. Cậu đi đi."

Nhà Bạch Tiểu Ảnh ở tầng năm. Đèn hành lang bởi vì rất lâu rồi không thay nên cũng không quá sáng, khi sáng lên lúc lại tắt đi. Bạch Tiểu Ảnh đã sớm quen với việc này. Nhưng mà Thi Mẫn lại nhăn chặt mày, nhìn cô gái nhỏ đi vào cửa nhà mới xoay người xuống lầu.

Anh không hiểu biết về gia đình Bạch Tiểu Ảnh. Như mà tính tình Bạch Tiểu Ảnh như thế kia thì rất khó là lớn lên trong một gia đình bình thường. Có lẽ không chỉ là bần cùng.

*

Mẹ cô đang ngồi ở sô pha xem TV. Sau khi Bạch Tiểu Ảnh vào cửa cũng không thèm nhìn cô, cô liền đi về phía phòng mình.

"Vừa rồi tiểu tử đưa con trở về là ai."

"Bạn học."

"A. Bạn học? Đêm qua ở lại nhà hắn sao?" Mẹ cô cười lạnh một tiếng.

Bạch Tiểu Ảnh không muốn cãi nhau với bà, không để ý đến.

"Mới tí tuổi đầu đã dây dưa không rõ với nam sinh. Mày có biết cảm thấy xấu hổ hay không hả?"

"Phụ nữ còn không phải là dựa vào đàn ông mới sống sót được sao? Cái này không phải là người dạy con sao?" Bạch Tiểu Ảnh cũng không nhịn được cười lạnh một tiếng. Thân làm mẹ lại chưa từng tạo cho cô một tấm gương đúng đắn nào, bây giờ dựa vào tư cách gì mà muốn dạy dỗ cô?

Bạch Tiểu Ảnh đột nhiên nhớ đến, nếu nói cho mẹ, lúc trước cô cởi hết đi quyến rũ một nam sinh không thích mình, không biết bà ta sẽ nghĩ như thế nào?

Bạch Tiểu Ảnh khoá trái cửa phòng. Bỏ cặp sách xuống, xốc lên chăn mền lộn xộn liền nằm vào. Nhắm mắt lại mãi đến lúc ngủ.

Lời tác giả:

———— Mẹ Bạch Tiểu Ảnh cũng rất yêu con gái, nhưng mà so với điều mày bà càng yêu bản thân mình hơn, kỳ thật đây cũng là bệnh chung của nhiều cha mẹ, chỉ là có rất ít người thừa nhận.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nha~