Chương 18: Ích kỷ

Edit: Nhọ

"Anh thừa nhận, lúc trước đúng là anh có thích cô ấy. Bởi vì cô ấy quá ưu tú, anh cảm thấy người mình thích hẳn phải là người như cô ấy vậy. Nhưng mà khi hai người rời đi với nhau, anh phát hiện người anh càng luyến tiếc hơn là em. Thực xin lỗi, vì lúc trước đã đối xử với em như vậy." Chung Thiên không có trốn tránh quá khứ, hắn thành thật nói ra tất cả trong lòng mình, cũng chân thành tha thiết xin lỗi.

Hắn là thật sự muốn xin lỗi. Không chỉ là bởi vì thích Bạch Tiểu Ảnh mới nói như vậy, mà nhiều hơn là vì những hành động tàn nhẫn của mình lúc trước.

Chung Thiên luôn là như vậy. Hắn thực loá mắt, trong mắt mọi người chính là một chàng trai chính trực ưu tú, mà "vết nhơ" duy nhất trong cuộc đời người này chính là Bạch Tiểu Ảnh.

(bởi vì Chung Thiên đã tỏ tình và nói rõ ràng nên mình sẽ chỉnh xưng hô của Bạch Tiểu Ảnh từ "cậu"-"anh" nhé)

"Không sao. Lúc trước tôi cũng cho rằng đời này tôi chỉ có thể thích anh, nhưng mà sau này khi tôi ở cùng Thi Mẫn cảm giác cũng không tồi... Chung Thiên, tôi đã thích người khác rồi." Bạch Tiểu Ảnh bộc lộ.

"Anh biết." Chung Thiên hít một hơi thật dài.

Lúc trước kỳ thật hắn cũng đã nhìn ra, chỉ là hắn tự lừa dối mình không muốn tin tưởng mà thôi. Là tự hắn đẩy Bạch Tiểu Ảnh cho Thi Mẫn, chờ đến khi hắn phản ứng lại, thì hối hận đã không còn kịp nữa. Nếu lúc trước hắn không quyết liệt phải rời khỏi cô gái nhỏ như vậy, có lẽ đến bây giờ hắn sẽ không thấy rõ tình cảm của mình.

Hắn cho rằng hắn đối với Bạch Tiểu Ảnh chỉ có du͙© vọиɠ chiếm hữu, nhưng mà khi tưởng tượng có khả năng cả đời này hắn sẽ không còn được gặp lại cô nữa, tâm hắn liền trống rỗng. Thật giống như, nếu không tìm thấy được người ấy thì trái tim sẽ không bao giờ được lấp đầy lại nữa.

Sau đó hắn mới chật vật mà thừa nhận mình thích Bạch Tiểu Ảnh, nhưng mà hắn đã hung hăng đẩy cô ra khỏi cuộc sống của hắn mất rồi.

"Nếu như anh đã biết. Thì chuyện này không cần phải nhắc lại nữa. Bây giờ ở trường học anh hẳn là rất lợi hại, học tập cho tốt, về sau khẳng định sẽ rất có tương lai." Bạch Tiểu Ảnh cười chúc phúc.

"Anh biết. Nhưng mà anh không muốn từ bỏ. Bạch Tiểu Ảnh, em nói thích anh ta lại vẫn lựa chọn rời đi. Anh hiểu em, rời đi có nghĩa là từ bỏ, trong lòng em từ bỏ anh đồng thời cũng từ bỏ anh ta." Chung Thiên nhìn chằm chằm đôi mắt Bạch Tiểu Ảnh, phân tích từng câu từng chữ, "Hơn nữa, em dám nói trong lòng em hoàn toàn không còn một chút vị trí nào cho anh sao?"

"Thực xin lỗi." Bạch Tiểu Ảnh có chút thất thố mà né tránh tầm mắt hắn.

Thì ra Chung Thiên lại hiểu cô đến như vậy.

Bạch Tiểu Ảnh cảm thấy trái tim mình thật loạn.

Chung Thiên thích cô, đây thật sự là một chuyện cực kỳ buồn cười.

Quá buồn cười.

*

"Bạch Tiểu Ảnh, cho anh một cơ hội, anh sẽ cho em ôn nhu mà em mong muốn."

Chung Thiên hoàn toàn không hề bị đả kích, hắn biết Bạch Tiểu Ảnh thích cái gì, biết cô gái nhỏ khao khát điều gì, cho nên liền thẳng tắp đánh vào điểm yếu ấy.

"Chung Thiên, tôi đã không còn là con người như trước kia, tôi không cho anh cơ hội được. Trong lòng tôi vĩnh viễn đều sẽ có một người là Thi Mẫn." Bạch Tiểu Ảnh lắc đầu.

Tuy rằng lúc sau Chung Thiên đối xử với cô có chút quá đáng, nhưng mà người này đã đem lại ấm áp cho cô suốt quãng thời gian học sinh, cho nên gặp lại Chung Thiên, cô vẫn không thể nào hận người này được. Cô chỉ là cảm thấy mình không xứng với người ta, cũng không muốn chậm trễ đối phương nữa, loại quan hệ thân thể này vốn chính là đáng bị chê trách.

"Anh không quan tân." Chung Thiên kiên định mà nhìn cô.

Bạch Tiểu Ảnh thở dài, "Anh không cần huỷ hoại bản thân như vậy, trước nay tôi không hề trách anh."

Chung Thiên sáng ngời như minh tinh, lại học trường đại học tốt như vậy, nên có một cuộc sống tươi đẹp hơn, sẽ có cô gái ưu tú hơn theo đuổi hắn, đây mới là cuộc đời của Chung Thiên, mà không phải là dây dưa không rõ với một đầy bếp nhỏ chỉ tốt nghiệp cấp ba.

Bạch Tiểu Ảnh bắt đầu nghĩ lại, có lẽ là cô hại Chung Thiên.

Lúc trước cô ngây ngô dùng tìиɧ ɖu͙© trói chặt thân thể thiếu niên, làm cuộc đời vốn dĩ thuận buồm xuôi gió của Chung Thiên bị vạch lên một nét bút hỏng là cô.

Chung Thiên biết, Bạch Tiểu Ảnh không tin tình cảm của hắn.

Hắn cười khổ một tiếng, lúc trước đối xử với cô gái nhỏ như vậy làm sao mà có thể không có báo ứng được.

Trước nay Bạch Tiểu Ảnh đều rất hào phóng, cô không muốn so đo gì với người khác. Cho dù lúc trước mình làm chuyện quá đáng như vậy với cô nhưng cô cũng vẫn có thể rộng lượng là tha thứ cho hắn, bình tĩnh mà đứng ở chỗ này nói chuyện phiếm với hắn. Nhưng mà trái tim của cô lại gắt gao phòng bị hắn.

Đó là sự tự ti của Bạch Tiểu Ảnh, cũng là báo ứng cho những chuyện trong quá khứ hắn.

*

"Em cũng biết. Trước nay anh không phải là một người tốt. Anh cũng rất ích kỷ, anh vĩnh viễn sẽ không bởi vì áy náy mà bắt buộc mình phải ở bên cạnh ai, mặc kệ em có tin hay không, anh đều phải nói cho em. Anh muốn cùng em ở bên nhau là bởi vì thích em." Chung Thiên bình tĩnh nói ra ý nghĩ của mình.

Hắn dừng lại một chút, ngữ khí dịu đi, "Bạch Tiểu Ảnh, anh biết em không có cảm giác an toàn, nhưng mà lần này anh là nghiêm túc. Em có thể nhất thời không thể nào tiếp nhận được anh cũng không quan tâm, nhưng mà không cần từ chối anh."

Bạch Tiểu Ảnh há miệng thở dốc, không biết nên nói gì.

Nếu là một năm trước Chung Thiên nói những chuyện này với cô, cô đại khái sẽ cảm thấy đời này sống thật không uổng. Nhưng mà giữa bọn họ đã mọc lên một Thi Mẫn, thân thể cùng trái tim cô đều đã bị một người đàn ông khác bá chiếm một nửa.

Lúc Bạch Tiểu Ảnh rời đi đã nghĩ kĩ, đời này cô đại khái sẽ không giao thoa với bất kỳ người đàn ông nào khác nữa.

Bởi vì khi đã xảy ra quan hệ với hai người ưu tú như vậy, những người khác rất khó lọt vào mắt cô. Hơn nữa hai người kia đều cho cô ấm áp ngay thời điểm cô yếu ớt nhất, sự lưu luyến si mê ấy mãi không thể biến mất.

Cho nên khi bắt đầu lại một lần nữa, Bạch Tiểu Ảnh quyết tâm chôn chặt hai người ở chỗ sâu nhất trong lòng. Chỉ là đêm khuya ngẫu nhiên sẽ buông thả bản thân, để hồi ức về những ấm áp ấy trỗi dậy.

Sau khi rời đi cô cũng không muốn hỏi thăm gì về bọn họ, một phần là để bản thân hết hy vọng, một phần cũng là không muốn biết chuyện tình cảm của họ. Cô cũng tự biết xấu hổ.

"Đi thôi. Anh đưa em về nhà. Em nếu không muốn cho anh vào cửa, anh liền chỉ đưa em tới cửa. Nửa đêm nửa hôm, một cô gái nhỏ đi bộ trên đường không an toàn." Chung Thiên mềm nhẹ nói.

Lời tác giả:

———— đoán xem Chung Thiên có thể bị từ chối ở ngoài cửa không?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé~