Chương 6

Chiếc thẻ xe buýt năm chục ngàn có lẽ đã đủ cho Cố Thanh Ly dùng rất lâu rồi, không có chuyện gì thì còn có thể mời các đồng nghiệp ngồi xe một chút.

Hứa Niệm Dao rất vui vẻ, đưa thẻ xe buýt xong, cảm giác cả người tựa như thăng hoa không ít, tự nói câu không cần khách sáo rồi lập tức quay người nhấc chân đi về phòng.

Cho đến khi đi đến đầu cầu thang nhìn lại, tiểu kiều thê vẫnn còn đang sững sờ ngồi đó, trong tay cầm tấm thẻ xe buýt kia một lúc lâu vẫn không có hành động gì.

Nhất định là vui quá mà.

Hứa Niệm Dao lắc đầu, lại nhẹ giọng thở dài.

Cũng đúng, khoản tiền năm chục ngàn tệ đối với nàng mà nói là thứ không đáng nhắc đến nhưng đến chỗ của Cố Thanh Ly cũng có thể xem như một khoản tiền lớn rồi, cất trong túi sợ mất, giấu đi thì sợ bay, trong lòng chỉ sợ là đang sốt ruột một trận.

Hứa Niệm Dao suy nghĩ, cảm thấy ngày mai có lẽ nên mua cho cô một bộ đồ bảo hộ.

Cũng không biết cô thích dáng vẻ nào.

Hứa Niệm Dao vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, không vội vã tắm rửa leo lên giường, trái lại đi đến cạnh bàn, kéo ghế ngồi xuống, mở ngăn kéo, từ từ lấy một cuốn sổ tay từ trong đó ra.

Cúi đầu nhìn lại, trên đó viết bốn chữ lớn: [Cơ mật họ Hứa]

Thật ra chỉ là một quyển nhật ký tám trăm rồi không nhớ ghi một lần của nàng thôi, lật ra, nội dung bên trong cơ bản đều là những ghi chép không chút tác dụng gì. Không phải ghi chép mình bỏ nhà đi bụi ngày mấy thì chính là ghi chép mua được xa xỉ phẩm của nhãn hàng nào.

Hiếm có chuyện gì thú vị.

Nhưng mà lần này lại không giống vậy.

Hứa Niệm Dao cười cười, tiện tay rút một chiếc bút máy ra, cúi đầu, múa bút thành văn trên sổ một lúc lâu.

[Nhật ký làm chuyện tốt - Hôm nay, tặng Cố Thanh Ly một tấm thẻ xe buýt.

[Mặc dù khoản tiền bên trong không tính là quá nhiều, nhưng cũng là lễ nhẹ tình nặng, xem như trả lễ cho viên kẹo kia của em ấy.]

[Mình thật có lòng.]

[Mình thật tuyệt vời.]

Viết xong, bản thân ôm lấy cuốn sổ thưởng thức một lúc lâu, lúc này mới đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tắm rửa đi ngủ ~

Một đêm ngủ đến khi tự tỉnh lại. Ngày hôm sau, lúc Hứa Niệm Dao tỉnh lại cũng chỉ mới hơn sáu giờ một chút.

Cồn đã hết tác dụng, ngoài việc đầu còn chút choáng vàng, những cái khác cũng không có gì khó chịu, không đáng lo ngại.

Hứa Niệm Dao xoa xoa đầu, mơ mơ màng màng đứng lên, vươn vai một cái. Nghĩ đến hôm nay không có việc gì làm, cộng thêm sắc trời vẫn còn sớm, nàng cũng không hề sốt ruột, lắc lư, thong thả đi rửa mặt xong, lúc này mới chậm rãi đi xuống lầu.

Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên nhìn thử, Cố Thanh Ly vậy mà còn thức dậy sớm hơn cả nàng, không chỉ mặc quần áo chỉnh tề, thậm chí đã ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn sáng.

Hôm nay, cô lại đổi một đồ khác.

Là một chiếc váy thuần trắng, không có trang trí gì đặc biệt, cũng không nhìn ra của nhãn hiệu nào, trông có chút mộc mạc, nhưng mặc trên người cô cũng rất xinh đẹp.

Người bình thường là người đẹp vì lụa, đến lượt cô thì lại trở thành lụa đẹp vì người.

Hứa Niệm Dao hít mũi một cái, không hiểu sao nhìn có chút xuất thần, một lúc lâu mới nhấc chân đi về phía trước, nhận lấy bữa sáng người hầu đưa đến. Nàng uống vài hớp sữa đậu nành, lúc này mới lên tiếng hỏi cô: "Sao hôm nay em thức sớm quá vậy?"

"Sắp đến ngày lễ rồi, mấy ngày nay công ty có chút bận rộn." Vừa mới nói xong, Cố Thanh Ly mỉm cười với nàng: "Cho nên đi sớm một chút."

"Vậy à." Hứa Niệm Dao lên tiếng, gật gật đầu, nghiêng đầu nhớ lại một chút, không thể nhớ ra tên công ty của tiểu kiều thê là gì, cũng không rõ rốt cuộc cô làm công việc gì.

Lúc đầu muốn hỏi, nhưng nghĩ lại, sợ sẽ đả kích lòng tự tôn của cô. Lời đến khóe miệng bất đắc dĩ lại mạnh mẽ nuốt xuống, chỉ nói một câu được.

Nhưng mà trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều. Nhìn dáng vẻ tận chức tận trách, cúc cung tận tụy này của Cố Thanh Ly, có lẽ chức vị cũng không cao lắm, không chỉ không cao, chỉ sợ là còn không thể nhẹ nhàng được.

Không khỏi nhỏ giọng thở dài, lòng thương hại dành cho cô lại sâu thêm một chút.

Đang suy nghĩ, Cố Thanh Ly bên kia đã ăn sáng xong.

Hứa Niệm Dao thấy thế thì vôi vã liếc mắt nhìn cô: "Hôm nay em định đi làm bằng gì vậy?"

"Hửm?" Cố Thanh Ly cúi người cầm laptop của mình lên. Ngón tay vén mấy sợi tóc ra sau tai. Môi mỏng khẽ nhếch, cười vô cùng đẹp mắt: "Chị nói xem?"

Vừa nói xong, nhẹ nhàng giơ chiếc thẻ xe buýt trên tay lên.

Em ấy chuẩn bị dùng nó!

Hứa Niệm Dao thấy vậy, trong lòng không hiểu sao lại có chút lo lắng và kích động.

"Em đợi tôi một chút." Nàng nói xong, trước khi Cố Thanh Ly ra ngoài thì nhanh chóng uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng: "Trạm xe buýt cách chỗ này hơi xa, để tôi tiễn em."

Nói hết lời, không cho Cố Thanh Ly cơ hội từ chối, lúc này lập tức cầm chìa khóa xe, ngựa không ngừng vó đưa người đến trạm xe, lại cùng Cố Thanh Ly đợi xe buýt đến, tận mắt nhìn thấy người ta quẹt thẻ lên xe.

Lúc này mới hài lòng thu tầm mắt lại. Nàng kéo cửa sổ xe xuống, nhìn xe buýt trong tầm mắt từ từ di chuyển về phía trước.

Giờ này phút này, đáy lòng dâng lên cảm giác tự hào không thể diễn đạt bằng lời. Hứa Niệm Dao quay xe, nhanh chóng chạy về nhà, cảm thấy có lẽ mình nên về nhà viết nhật ký chuyện tốt.

Ở phía bên kia, trước cổng chính công ty FISLL, thư ký Dương đang chờ đợi trong lo lắng.

Chính là đang đợi tổng giám đốc nhà cô ấy. Cũng không biết mấy ngày nay tổng giám đốc Cố rốt cuộc có chuyện gì. Xe sang không lái, không cho phép cô ấy đưa đón, còn hay nói mấy lời kỳ lạ.

Càng kinh khủng hơn chính là, hôm nay vậy mà cô lại nói muốn ngồi xe buýt đến công ty.

Thư ký Dương nghe thấy, hai mắt tối sầm, hoàn toàn không hiểu rõ rốt cuộc tình huống này là thế nào, sợ cô cứ là lạ ở chỗ nào, lại sợ không biết có phải cô có ý kiến với công việc của mình hay không, không thể giảm bớt nỗi lo, dứt khoát vừa mới sáng sớm đã đi thẳng đến công ty đợi người đến để nói bóng nói gió, hỏi cho rõ.

Đang lo lắng, cuối cùng một chiếc xe buýt chậm rãi dừng lại phía bên kia đường.

Cửa mở ra, bên trong lập tức ào ra không ít người. Thư ký Dương bước đi khập khiễng, ra sức nhìn, thực sự đã tìm được tổng giám đốc nhà cô ấy giữa đám người.

Vốn dĩ đang rất phiền muộn, nhìn kỹ lại, chợt cảm thấy càng thêm ngạc nhiên.

Tổng giám đốc Cố của họ, vậy mà hôm nay lại mặc một chiếc váy trông vô cùng mộc mạc. Tuy nói mặc lên người cũng rất xinh đẹp, điều đó không sai, nhưng lại hoàn toàn không có dáng vẻ mà tổng giám đốc nên có.

Giống như một sinh viên vừa mới tốt nghiệp.

Thế giới này không khỏi quá mức huyền ảo đi.

Thư ký Dương há hốc mồm, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, chạy chậm đến bên cạnh Cố Thanh Ly, không kịp nói chuyện thì đã nghe thấy Cố Thanh Ly đi trước một bước lên tiếng, mặt không đổi sắc hỏi cô ấy hôm nay có sắp xếp gì.

"Tổng giám đốc Cố, đây là những tài liệu cần phải ký tên trong hôm nay." Thư ký Dương nói: "Khoảng chín giờ sẽ có một cuộc họp liên quan đến hoạt động thất tịch, mười một giờ hẹn gặp mặt tổng giám đốc Vương, buổi chiều..."

Đang lúc nói chuyện, hai người đã đi vào cao ốc công ty.

Lĩnh vực chính của công ty FISLL là đá quý xa xỉ phẩm, là một nhãn hiệu mới ra đời và phát triển trong những năm gần đây. Mẫu mã tốt, chất lượng cao, lại rẻ hơn so với những đá quý thông thường, nhận được sự yêu thích của mọi người, phát triển rất nhanh.

Trong sảnh chính có rất nhiều nhân viên đi tới đi lui, nhìn thấy Cố Thanh Ly, vội vàng cung kính chào hỏi. Từng câu từng câu, thư ký Dương nghe thấy mà xấu hổ đỏ cả mặt.

Im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng đưa ra sự khó hiểu của mình: "Tổng giám đốc Cố, quần áo... cứ..."

Thực sự không biết nên mở lời như thế nào.

Cũng may sau một lúc lâu, Cố Thanh Ly mở miệng cắt ngang cô ấy: "Trong phòng làm việc của tôi có một bộ váy Chanel vừa mới mua."

Chỉ một câu, thư lý Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó, trong lòng dần dần lại cảm thấy khó hiểu. Nếu như sớm muộn cũng phải thay ra thì tại sao cứ nhất định phải ăn mặc như thế này đi vào công ty chứ.

Quá khó chịu, cho nên không cẩn thận hỏi ra miệng.

Vừa mới nói xong, Cố Thanh Ly mang theo ánh mắt dò xét nhìn qua.

Thư ký Dương thấy vậy thì dừng lại, cuống quýt cúi đầu, ý thức được hôm nay bản thân nói hơi nhiều, hoảng sợ, vừa định nhận sai nhưng còn chưa nói ra thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh dường như truyền đến tiếng cười khẽ.

Ngẩng đầu một cái, phát hiện tổng giám đốc Cố của họ vậy mà lại đang cong môi mỉm cười.

Cô cười lên nhìn rất đẹp. Đáy mắt mang theo ánh sáng, lúm đồng tiền nhàn nhạt, sự sắc bén và lạnh lùng cách xa một nửa, cả người lộ ra vẻ dịu dàng và gần gũi.

Thư ký Dương không khỏi nhìn đến ngây người. Cảm thấy giật mình vì hình ảnh hiếm thấy này, lại không ngờ những lời nói tiếp theo vậy mà lại khiến cho cô ấy càng kinh ngạc hơn.

"Bởi vì, hình như chị ấy nghĩ rằng tôi rất nghèo." Cố Thanh Ly nói, giọng nói rất nhẹ, giống như đang nói cho người bên cạnh nghe, lại giống như đang thì thào tự nói. Giọng nói nghe ra được sự cưng chìu và dịu dàng.

"Cho nên... tôi liền giả nghèo cho chị ấy xem."

Đáy mắt đong đầy ý cười.

Thư ký Dương gật gật đầu: "À."

Phản ứng một lúc lâu vẫn chưa hiểu lắm, thể là trong lòng không tự chủ hiện lên mấy dấu chấm hỏi:???

Sau khi về nhà, Hứa Niệm Dao không chỉ viết nhật ký mà thậm chí còn gọi điện trực tiếp cho Ninh Thanh.

Vốn nghĩ muốn tranh công, thế là lập tức kể lại hoàn chỉnh những chuyện xảy ra vào tối hôm qua, thậm chí còn nhấn mạnh tấm thẻ xe buýt giá trị năm mươi ngàn kia.

Ai ngờ chẳng những không nhận được khích lệ mà trái lại còn bị Ninh Thanh trách mắng: "Cậu làm cái quái gì vậy?"

Hứa Niệm Dao bị cô ấy nói, cảm thấy ngơ ngác, sửng sốt vài giây mới tức giận, lắc mình biến thành chó bị giẫm phải đuôi: "Mình thế nào?"

"Khoan hẵn nói cái thẻ năm mươi ngàn đó phải ngồi đến tận lúc nào." Ninh Thanh ở đầu bên kia điện thoại giận quá hóa cười: "Cậu mới đó đã cho người ta nhiều như vậy làm gì. Món quà này cũng quá nặng rồi."

Cô ấy thở dài, nhớ lại mấy lời tối hôm qua không dễ dàng gì Hứa Niệm Dao mới tiết lộ với cô ấy: "Cậu cũng không phải không biết hoàn cảnh gia đình của cô ấy như thế nào."

Nói ngắn gọn, chính là tấm thẻ xe buýt này đã vượt qua phạm vi mà người ta có thể tiếp nhận.

"Thật sao?" Lúc đầu Hứa Niệm Dao vẫn không phục.

"Thật đó." Ninh Thanh nói, chê nàng bùn nhão không thể trét tường: "Hôm qua, sau khi cầm lấy tấm thẻ đó thì cô ấy có phản ứng như thế nào?"

Phản ứng thế nào...

Hứa Niệm Dao nhớ lại một lúc, sau đó nói: "Vô cùng hoảng hốt, cầm thẻ ngồi yên tại chỗ hơn nửa ngày."

"Nói đúng rồi." Ninh Thanh không khỏi ở đầu dây bên kia chặc lưỡi: "Chắc chắc là cậu đã đả kích lòng tự trọng của người ta rồi."

"Mình biết cậu muốn chăm sóc cho người ta, nhưng cũng không phải chăm sóc theo cách này." Ninh Thanh lắc đầu, vội vã bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại kinh nghiệm: "Làm chuyện gì thì cậu cũng phải cân nhắc trong phạm vi người ta có thể chịu đựng được, còn có sinh hoạt cũng vậy, phải quan tâm, phải tinh tế, thuận theo người ta, dùng những cách thức phù hợp."

"..."

Nói huyên thuyên không ngừng.

Hứa Niệm Dao nghe xong, buổi chiều lúc lái xe đến trạm xe buýt đón Cố Thanh Ly vẫn còn mơ màng.

Nàng làm đại tiểu thư đã quen, tiếp xúc đều là người trong xã hội thượng lưu, cơ bản đều là bạn nhậu, hoàn toàn không cân nhắc nhiều chuyện như vậy. Như thế nào thích hợp, như thế nào vui vẻ thì cứ làm như thế ấy. Hôm nay lướt qua, ngày mai gặp lại chưa chắc có người nào nhớ người nào.

Cho nên, đây là lần đầu tiên nàng gặp một người giống như Cố Thanh Ly.

Hứa Niệm Dao thở dài, cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc nghĩ như thế nào, một mặt không vui vì bị ép phải trở thành vợ vợ với cô, một mặt nhìn thấy cô đáng thương thì lại muốn chăm sóc cho cô.

Kết quả, chăm sóc thôi mà còn phân ra nhiều loại như vậy.

Sao lại phiền phức như vậy chứ!

Hứa Niệm Dao khó chịu, đang hậm hực, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì chiếc xe buýt chở tiểu kiều thê đã đến.

Vẫn là chiếc đầm giống với lúc sáng ra khỏi nhà đi làm, nhưng tinh thần lại không còn dồi dào như trước đó, xem ra đang khá mệt mỏi, ngay cả động tác xách laptop nhìn cũng có chút tốn sức.

Hứa Niệm Dao không hiểu sao lại tự bổ não người ta thành một đóa hoa mảnh mai, yếu đuối, không tới ba giây đã quên mất chuyện bản thân đang phát rầu, vội vã mở ghế lái phụ đợi nàng ngồi vào.

Cân nhắc ngày mai là cuối tuần, tiểu kiều thê cũng không vội về nhà, cho nên dự định sẽ lái xe đưa người ta đi dạo vòng vòng một chút. Ví dụ như ăn chút gì đó, dạo chơi một vài cửa hàng nào đó.

Có lẽ đã quen thuộc với tư duy nhảy số của nàng, lời vừa ra khỏi miệng, Cố Thanh Ly vậy mà lại không hề phản đối.

Hứa Niệm Dao nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, cũng nhanh chóng đạp chân ga, trực tiếp dẫn ngươi chạy đến trung tâm thành phố, đi vào một con phố ẩm thực náo nhiệt nhất rồi dừng lại.

Nơi này có một nhà hàng không tệ. Trước đó, Hứa Niệm Dao thường hay dẫn bạn bè đến ăn, vốn dĩ muốn mượn cơ hội này đưa Cố Thanh Ly đến nếm thử, còn chưa kịp ngừng xe lại thì đột nhiên nghĩ đến lời Ninh Thanh nói.

Trước khi vào cửa lại đột nhiên thay đổi chủ ý.

Nhà hàng này trông có vẻ là một nơi tốn rất nhiều tiền. Có lẽ Cố Thanh Ly sẽ không thích. Lỡ như lại khiến cho lòng tự trọng của cô chịu đả kích thì không ổn.

Cho nên, chi bằng đến chỗ bên cạnh đi.

Hứa Niệm Dao ngẩng đầu lên nhìn, thu hết chữ trên biển hiệu vào mắt.

[Đồ nướng Lý ký]

Trông rất rẻ đó! Thế là lúc này bèn dẫn Cố Thanh Ly vào, lấy ra menu chọn một vài món, đồng thời phát ngôn bừa bãi nói bản thân đôi khi cũng sẽ đến những nơi như thế này ăn vì muốn rút ngắn khoảng cách với Cố Thanh Ly, không khiến cho cô có gánh nặng tâm lý.

Cho đến khi... những món ăn nàng chọn đều được bưng ra hết.

Đậu nành không hiểu sao nhìn có chút đen đen, thịt xiên nhìn chất thịt thì chắc chắn không thể nào là thịt tươi, chân gà chèm nhẹp, cà nướng gay mũi.

Hứa Niệm Dao nhìn muốn xay xẩm, hơn nửa ngày trời cũng không biết nên xuống tay từ chỗ nào, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cố Thanh Ly truyền đến từ phía đối diện: "Niệm Dao, mời."

"A..." Hứa Niệm Dao gật gật đầu, máy móc cầm đũa lên, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn sợ hãi: "Không không. mời em ăn trước, mời em ăn trước."

Bên môi Cố Thanh Ly vẫn mang theo ý cười: "Vẫn là mời chị ăn trước vậy."

Hứa Niệm Dao: "..."

Không hiểu sao, đột nhiên có chút hối hận rồi.