Mấy tờ rơi kia dường như bao trọn tất cả các loại ngành nghề, từ cắt bao bì đến cho vay nóng, đầy đủ mọi thứ. Thậm chí còn có mở khóa, thần y, thám tử tư, thi hộ chuyên nghiệp…
Tạ Du dứt khoát rút ra ném vào thùng rác, đến tờ cuối cùng còn sót lại, bên trên viết:
Trò chơi thần bí, cực giật gân cực kí©ɧ ŧìиɧ! Anh giai, a ~~ đến đây nè ~~Mấy đường lượn sóng lẳиɠ ɭơ đến đòi mạng, Tạ Du đang định ném nốt, liền nghe thấy có người phía sau khí thế ngất trời kêu “Nhóc con”, Tạ Du run tay, ma xui quỷ khiến khựng lại, vội nhét tờ rơi vào túi quần.
Hứa Diễm Mai xoa xoa tay: “Sao lại rảnh rỗi qua đây thăm dì?”
Tạ Du nhìn thấy cô bèn đưa cái túi nilon đen qua, nhanh chóng lùi về sau mấy bước, né ra xa: “Trên người dì có mùi như nước xịt nhà vệ sinh vậy? Tự dưng phun nhiều thế làm gì?”
“Xịt nhà vệ sinh cái khỉ, bà đây phun mùi nữ tính.” Mất non nửa chai nước hoa chứ ít gì.
Nói xong cô mở túi nilon nhìn thứ bên trong, sửng sốt mất một lúc: “Dì nói miệng thôi mà con cho là thật hả, mua cho dì cái loa lớn vậy – cái này dùng như nào, nút mở đây à?”
Tạ Du ấn huyệt thái dương nảy lên: “Đừng ấn cái đó, ồn lắm.”
Nhưng không kịp rồi, Hứa Diễm Mai đã ấn vào cái nút màu đỏ như trẻ con vừa được cho đồ chơi mới. Thế là bài hát ban nãy chưa phát hết ở tiệm tạp hóa lại gào thét chém gϊếŧ chui ra, rất có khí thế ba ngày không dứt.
Hứa Diễm Mai hơi hoang mang: “Úi cha, dữ vậy trời?”
“Nhanh tắt đi,” Tạ Du nói thêm, “Mà dì coi lại họng mình xem, không biết tự lượng sức mà vẫn hút thuốc, dì cứ hút tiếp đi.”
Hứa Diễm Mai: “Không đến mức ấy đâu… Coi sức khỏe cường kiện này của dì ít nhất cũng phải chiến đấu ba trăm năm nữa cơ.”
Tạ Du im lặng dò xét cô, chợt để ý đến tay phải cô không biết cố ý hay vô tình vẫn luôn vịn lấy eo. Vì vất vả đã lâu nên eo Hứa Diễm Mai từ trước tới giờ luôn không tốt lắm, ngày nào cũng phải dán thuốc cao, có đôi khi còn đau không xuống giường được.
“Cường kiện, dì còn dám nói.”
Hứa Diễm Mai nhận ra ánh mắt của Tạ Du, lập tức bỏ tay xuống, rồi mới phân bua không biết thật hay giả, giọng đến là trôi chảy: “Thắt lưng không có việc gì đâu, nhắc mới nhớ, lần trước con bảo dì tới viện khám, dì tới thì bác sĩ cũng nói không có vấn đề gì lớn mà.”
Tạ Du vừa nghe vừa đi vào tòa nhà thương mại, trên người cậu mặc áo thun phổ thông, giá thậm chí khá rẻ – là trước kia Hứa Diễm Mai mua, cô thường xuyên gửi quần áo cho cậu, chỉ cần thấy hợp mắt là mua lại, tích trữ đủ một thùng giấy cao nửa người sẽ gửi qua.
Cậu đút hai tay vào túi quần, tay áo gấp lên lộ ra một đoạn cổ tay gầy gò. Mái tóc rõ ràng nhìn rất mềm mại, nhưng vì quá mềm nên hơi rũ xuống, tăng thêm mấy phần lãnh đạm.
Cậu hỏi: “Hôm nay phải gỡ mấy xe hàng?”
Năm nay Hứa Diễm Mai đã hơn bốn mươi tuổi, ngày nào cũng vội vàng nhập xuất hàng hóa, thường xuyên phải trông cái này lo cái kia, phá tiệm, gây sự, chuyện thượng vàng hạ cám gì cũng đến tay cô, thế nên chẳng còn thời gian chăm chút cho bản thân nữa. Tóc thì đến cuối năm mới ra tiệm uốn một lần, bây giờ đúng chuẩn đầu mì tôm, khô như ngói.
Nhìn nét mặt cũng không khó để nhận ra vẻ đẹp của cô hồi còn trẻ, chỉ là năm tháng không chừa một ai.
Nếu như lẫn vào đám người thì cũng chỉ là một phụ nữ trung niên bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí khiến người ta hoài nghi nhìn thoáng qua vẻ mỹ lệ ngày trước còn sót lại trên khuôn mặt, không biết có phải ảo giác hay không.
“Mười tám xe. Đừng tưởng mới đang hè mà không để ý trang phục vụ thu. Đến lúc đó bên xưởng đã không kịp cung cấp hàng rồi.” Nhắc đến công việc, Hứa Diễm Mai vô thức định đút tay vào túi, muốn lấy ra một điếu thuốc cho đã thèm, nhưng chỉ sờ được cái bật lửa, không còn điếu thuốc nào nữa.
Tạ Du lại hỏi: “Dì thuê đủ người không.”
“Đủ đủ đủ, không cần đến con.” Hứa Diễm Mai nói, “Tự dưng lần trước chạy đến hỗ trợ, dì chưa thèm tính toán với con đâu.”
Có lần tình cờ biết được trong lúc dỡ hàng cô bị đau thắt lưng, Tạ Du cúp học một ngày, lúc phát hiện ra thì cậu đã lẫn trong đám công nhân tháo đến bốn năm xe hàng. Thiếu niên cởi bỏ áo đồng phục, cả người toàn mồ hôi.
Lúc ấy thị trường bán buôn vẫn chưa phất lắm, nửa năm nay mới bắt đầu khởi sắc, thuê người dỡ hàng có thể bớt được càng nhiều người càng tốt, gánh hàng lên xuống hai tầng lầu đã rất vất vả, tự nhiên phải tính toán làm sao cho tiết kiệm nhất.
Hai người đứng trong thang máy, không gian chật chội hun loại nước hoa như nước khử mùi kia thêm nồng nặc, có lẽ thang máy này vừa chở qua thực phẩm sống, ngoại trừ mùi nước hoa còn thoang thoảng mùi cá tanh.
Hứa Diễm Mai hỏi: “Lại cao lên phải không.”
Tạ Du nói: “Sắp một mét tám rồi ạ.”
Hứa Diễm Mai săm soi cậu từ đầu tới chân, đang định cười bèn nhíu mày: “Gầy.”
Thang máy mở, Tạ Du đi ra ngoài, Hứa Diễm Mai vẫn đang lải nhải về cái sự gầy của cậu: “Ba bữa phải ăn đúng giờ vào, thanh niên bây giờ hở ra tí là đòi giảm béo, con đừng có nghĩ quẩn… Này, sao không đi tiếp?”
Tạ Du ngăn trước mặt cô, chắn toàn bộ tầm mắt làm cô không nhìn thấy gì.
“Sao thế? Có chuyện gì?”
Tạ Du không cho cô cơ hội thấy rõ ràng chuyện xảy ra phía trước. Cậu nhanh tay đẩy Hứa Diễm Mai lại vào buồng thang máy, dứt khoát bấm nút đi xuống.
Phản ứng quá nhanh, nhanh đến mức đám hung thần ác sát đứng đằng kia thậm chí chưa kịp làm gì, chờ bọn chúng hoàn hồn, cửa thang máy đã chậm rãi khép lại.
“Tao đệt,” gã đàn ông cầm đầu mặt mũi đầy vẻ bặm trợn, cổ đeo lủng lẳng dây xích vàng, gã rút điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, tiện tay quăng xuống đất, hùng hùng hổ hổ đi lên phía trước, “- Con đàn bà hư hỏng Hứa Diễm Mai, mẹ nó mày đứng lại cho ông!”
Có mỗi gã phản ứng kịp, mấy tên huynh đệ khác còn chưa biết người bọn chúng tìm vừa thoát khỏi ngay dưới mí mắt mình, tay gã đeo xích vàng vung lên, không kiềm được giận dữ: “Đứng ngây ra đó làm gì, lên đi! Đứng đực đấy coi kịch hả! Mày! Mau chạy xuống thang bộ bắt người!”
Thang máy khép lại một nửa, Tạ Du thấp giọng nhanh chóng nói: “Dì xuống trước đi, gọi người tới.”
Hứa Diễm Mai trông thấy mặt gã đàn ông qua khe cửa thang máy, muốn nói thêm gì đó, nhưng thời gian quá gấp, cô vội vàng gọi: “Tạ Du!”
Tạ Du nhìn cô: “Dì Mai, nghe lời.”
Chỉ kịp nhìn một cái, khe hở kia đã khép chặt lại, thang máy chở cô xuống dưới tầng.
Bên cạnh thang máy dựng một cây chổi lau nhà, chắc là nhân viên vệ sinh dọn xong quên mang đi. Tạ Du thuận tay vớ lấy, nhấc chân dẫm lên đầu chổi, tay dùng sức, dứt khoát rút cán gỗ ra.
Tạ Du cầm gậy gỗ trong tay, lúc này mới giương mắt nhìn bọn kia: “Muốn làm gì?”
Cậu biết đám người này.
Phố Hắc Thủy khắp nơi đều có lưu manh, toàn thành phần hoành hành ngang nhiên thu phí bảo kê, vị Hổ ca này nghe nói mấy tháng trước mới được phóng thích khỏi tù, đi rêu rao khắp nơi vì suýt đâm chết người nên mới bị bắt, ngang ngược không biết nói lý. Rốt cuộc sự thực bị gã thổi phồng thế nào cũng không ai buồn để ý tới.
Hổ ca trước đó là côn đồ dựa vào phí bảo kê mà sinh nhai, hưởng thụ cảm giác được đám đàn em ngu xuẩn tôn làm đại ca, cho đến khi gã gặp được Hứa Diễm Mai – tất cả bắt nguồn từ một việc, gã để mắt đến cô.
Hứa Diễm Mai có vài phần tư sắc, tính tình mạnh mẽ, hăng hái.
Nhưng có một điểm không được, đó là cho cô mặt mũi mà cô không cần. Ba bốn bận đều cự tuyệt gã… Thật không biết tốt xấu.
Nghĩ đến đây, Hổ ca sầm mặt: “Thằng nhãi ranh, đừng xen vào việc của người khác.”
Tạ Du vẫn không có phản ứng, nhân viên núp trong cửa hàng đều lo đến vọt cả tim lên cổ họng, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải sự tình này. Đám người này nghênh ngang xông vào, đập nát đồ đạc, rõ là không có ý đồ gì tốt.
Cũng chẳng ai nhắc ai, quy củ bất thành văn ở phố Hắc Thủy tất cả mọi người đều biết, chuyện giang hồ để giang hồ xử.
Sau đó bọn bọ nhìn thấy “đứa bé ngoan” theo lời chị Mai đứng trước cửa thang máy, một chọi năm người, mặt không biểu tình, tay rút ra khỏi túi quần, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc với đám người kia, không biết định khıêυ khí©h hay là thực sự không thèm để ý: “Muốn đến cửa nhà ba tìm chết, không rảnh cùng các con nói nhảm, lên hết đi.”
“…”
Hổ ca không muốn thừa nhận vừa rồi trong nháy mắt gã bị thằng nhóc có vẻ vẫn đang tuổi ăn học này hù họa.
Đứa nhóc này có ánh mắt âm trầm, lạnh lùng khiến người khác sợ hãi, nhìn bọn gã không khác gì nhìn đống phân – tóm lại tuyệt không phải ánh mắt của một đóa hoa nhỏ trồng trong nhà kính.
Hổ ca lập tức nổi điên, theo thói quen tỏ vẻ tinh tướng, giật giật cổ áo: “Tuổi trẻ mà khẩu khí cũng không nhỏ, biết tao là ai không? Ra ngoài hỏi xem có ai gặp Hổ ca mà không phải kính nể ba phần? Nhìn thấy chưa, trên cổ ông mày có vết sẹo đây này, ngày xưa đánh nhau với quản ngục mà có. Thằng nhãi ranh như mày đến một cọng lông còn không có, mày quan hệ gì với con kỹ nữ thối kia? Làm gì, á à, định đánh tao à? Còn muốn học đòi đánh nhau? Bằng cái que gỗ này mà mày muốn –
”
Tạ Du không nói hai lời vung tay túm lấy cổ áo Hổ ca, bỗng nhiên sáp lại gần gã, đầu gối húc mạnh lên bụng đối phương, ngay sau đó cậu dùng tay bóp chặt lấy khuỷu tay Hổ ca, không để cho người ta có thời gian giảm xóc, kéo đối phương về phía mình.
Đó là một cú ném qua vai có thể nói là khá đẹp, gọn gàng mà linh hoạt. Nếu như bầu không khí không cứng ngắc như lúc này, đám chủ tiệm đằng sau hẳn sẽ vỗ tay nhiệt liệt lớn giọng khen hay.
Hổ ca bị quất đến tầm mắt biến thành màu đen, cái gì cũng chưa kịp nói.
Nhưng mà Tạ Du không định buông tha gã dễ như vậy, cậu tiếp tục kéo người từ dưới đất lên, hướng về phía cửa thép của thang máy, “rầm” một tiếng, ngón tay đột nhiên kẹp chặt, trực tiếp ghìm họng Hổ ca!
“Phách lối quá nhỉ, từng ngồi tù mà coi như huân chương đàn ông cơ à.”
Hổ ca hồi hồn, nhấc chân định đạp, lại bị Tạ Du cứng rắn đánh cho một gậy, bắp chân không ngừng run rẩy, Tạ Du vừa buông tay gã liền ngã rầm xuống đất, một tay chống sàn, một tay ôm bụng không nhịn được mà khôn khan: “… Đệt.”
“Vừa rồi mắng ai là kỹ nữ.” Hổ ca trợn mắt nhìn khuôn mặt có thể coi là đẹp đẽ của Tạ Du chậm rãi tới gần, chỉ là lệ khí giữa lông mày thiếu niên dày đặc đến độ sắp tràn hết ra ngoài, so với ngoại hình xuất chúng, gã càng kinh hoảng trước khí thế lạnh lùng, sắc bén cùng âm u của thằng nhóc này.
Tạ Du lặp lại lần nữa, kìm nén lửa giận, trầm giọng: “Ông vừa mắng ai là kỹ nữ?”
Hổ ca không nói.
“Không ai dạy ông làm người thế nào hả, để tôi dạy ông.” Tạ Du dùng mũi chân đá đá đống phế vật nằm trên sàn.
—
Đám anh em sau lưng Hổ ca nhìn tình hình, quay sang thấy do dự trong mắt nhau, sau đó bọn chúng đều nhất trí, co cẳng chạy trối chết.
“Lần này xong rồi, làm sao đây?”
Tên dáng cao cao vừa chạy vừa hỏi: “Hay là báo cảnh sát?”
“Báo cảnh sát cái rắm!” Một tên khác nói, “Thế thì lăn lộn ở đây thế quái nào được nữa!”
—
Cố Tuyết Lam nhận điện thoại từ đồn cảnh sát trong khi đang uống trà chiều.
Cô cởϊ áσ choàng tơ lụa, bên trong là váy ren dài, nổi bật thân hình nảy nở, ưu nhã không nói nên lời. Chân váy thêu hoa chìm, cổ chân trắng nõn tinh tế, giống như khối ngọc trơn bóng.
Tỉ mỉ vén lọn tóc dài rũ xuống bên mặt, cô mỉm cười ngồi nghe các quý phu nhân đối diện bàn về mốt đông gần gây, thỉnh thoảng lại xen vào một câu: “Trần phu nhân đã thích như vậy, chi bằng hôm nào bay qua một chuyến để mua…”
“Phu nhân, điện thoại của ngài.”
Cố Tuyết Lam nghiêng mặt qua, tay cầm tách trà gốm sứ, thuận miệng hỏi: “Ai gọi tới?”
Người đang cầm điện thoại kia không biết có nên nói hay không, do dự mấy giây, cúi người sát bên tai Cố Tuyết Lam, dùng giọng thì thào chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy: “Cảnh sát, là đồn cảnh sát. Nói là nhị thiếu gia đánh nhau với người ta, đánh rất nặng, đối phương kêu gào phải bồi thường tiền thuốc men. Ngài xem, bây giờ phải làm sao? Cho người tới xem thế nào ạ?”
Mặt Cố Tuyết Lam “soạt” một cái biến sắc.
Tác giả có lời muốn nói:Tạ Du: Chớ chọc ta, ta siêu hung.