Chương 35: Hoàn toàn không biết khách sáo là gì!

Cách cô hai vị trí, một thiếu niên vừa ăn táo, vừa chống cằm nhìn đoàn người rời đi.

Lúc này cậu quay đầu, đối diện với ánh mắt Thời Kiến Hạ, không nhanh không chậm gật đầu.

Tướng mạo thiếu niên rất thanh tú, phía trên đuôi mắt trái một một nốt ruồi nhỏ, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, mang theo vẻ ngây thơ đơn thuần khó nói, đường cong bên mặt vô cùng dịu dàng, có thể là một người hiền lành dễ nói chuyện.

Cảm nhận được Thời Kiến Hạ đang quan sát mình, thiếu niên hơi chớp mắt, lấy ra một túi hoa quả đóng gói trong ba lô, đưa qua nói: "Muốn ăn sao?"

Phỉ Phỉ lập tức duỗi móng vuốt đón lấy, hoàn toàn không biết khách sáo là gì.

Thấy vậy, Thời Kiến Hạ vội vàng túm lại móng vuốt nhỏ của nó, từ chối nói: "Không cần, cảm ơn."

Thiếu niên lại bị Phỉ Phỉ hấp dẫn ánh mắt: "Nhưng hình như nó rất thích, đừng khách sáo, chỉ là một ít trái cây thôi."

Đã nói đến nước này, từ chối nữa chính là không nể mặt. Thời Kiến Hạ lễ phép nhận túi hoa quả, nhét vào ngực Phỉ Phỉ. Cậu nhóc ôm quả, hiếu kỳ xem trái xem phải.

Cô lại lấy ra bịch sữa mua từ cửa hàng đồ ngọt sáng nay, đưa cho đối phương.

Thiếu niên cười vô cùng vui vẻ, nhận lấy bịch sữa của cô, lại chỉ vào Phỉ Phỉ nói: "Đây là thú cưng của cậu sao? Nhìn đáng yêu quá."

"Là Ngụy Trang của tôi." Thời Kiến Hạ bật cười.

Từ khi cô bước lên phi thuyền, không biết có bao nhiêu người nhầm lẫn Phỉ Phỉ là thú cưng của cô, còn hỏi cô vật nhỏ này là đặc sản của hành tinh nào, cũng muốn nuôi một con. Khi biết đây là Ngụy Trang của cô, bọn họ lại càng hâm mộ hơn.

Thiếu niên kinh ngạc nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ngụy Trang đáng yêu như vậy đấy! Hơn nữa nó còn rất thông minh."

Nhận được khích lệ, Phỉ Phỉ lắc lắc cái đuôi, từng cọng lông lọn tóc trên người đều toát ra vẻ đắc ý. Nó nhảy xuống khỏi ngực Thời Kiến Hạ, chủ động đến trước mặt thiếu niên, cọ cọ mu bàn tay cậu.

Thiếu niên lập tức ném hạt trái cây vào thùng rác, lại cầm khăn giấy ướt lau tay, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí xoa xoa móng vuốt nhỏ và lỗ tai mềm mại của Phỉ Phỉ.

Cậu cũng không quên giới thiệu bản thân với Thời Kiến Hạ: "Tôi là Quân Tiểu Diệc. Không chừng về sau chúng ta sẽ là bạn học đấy, cậu tên gì?"

"Tôi là Thời Kiến Hạ."

Đang nói chuyện, đại sảnh vốn ồn ào vì cuộc tranh chấp của hai cha con vừa rồi bỗng trở nên yên tĩnh.

Hai người ngừng nói chuyện, theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía cửa. Hóa ra là có một vài sinh viên mặc đồng phục Trường quân sự Nam Đằng đang bước vào.

Đồng phục của Trường quân sự Nam Đằng chủ yếu gồm hai màu xanh và trắng, kiểu dáng rất giống quân phục, trên ngực thêu huy hiệu trường, nền là một chiếc khiên màu vàng, ở giữa là một thanh kiếm sắc bén bị dây leo quấn quanh.

Đi đầu là một nữ sinh tóc ngắn ngang tai, mái tóc mềm mại xõa tung, lông mày thanh mảnh như lá liễu đầy sắc sảo mà không yếu đuối, bước đi vững vàng điềm tĩnh, hiển nhiên là một người luyện võ, khí chất từ bên trong toát ra khiến người khác không dám khinh thường.

Hầu như tất cả mọi người ở đây đều bị hấp dẫn ánh mắt.

Trong mắt Quân Tiểu Diệc lóe lên ánh sáng, thấp giọng nói: "Là đàn chị Nam Trì Thanh, sao chị ấy lại đến đây?"

Thời Kiến Hạ: "Cậu quen à?"

Quân Tiểu Diệc lắc đầu, giải thích: "Trước khi đến đây, tôi đã tìm hiểu một số tài liệu về Trường quân sự Nam Đằng. Chị ấy là tân chỉ huy hệ chiến đấu của Trường quân sự Nam Đằng, đồng thời cũng là chủ tịch hội sinh viên. Năm nay chị ấy lên năm ba, Ngụy Trang là Ngàn Cung Đằng, một loại Ngụy Trang có khả năng khống chế quần thể, rất mạnh."

Thời Kiến Hạ khẽ nhướn mày, lại nghe cậu nói tiếp: "Đàn chị chẳng liên quan gì đến chuyên ngành của chúng ta, đáng ra không nên sắp xếp chị ấy canh thi mới đúng."

Trong năm trường quân sự liên bang, các ngành sốt dẻo nhất là hệ chiến đấu, hệ chiến thuật và hệ chế võ.

Trong đó, hệ chiến thuật đòi hỏi các chiến thuật sư phải có cái nhìn toàn cục, thế nên yêu cầu với Ngụy Trang cũng cực kỳ cao, hầu hết đều là các Ngụy Trang thăm dò toàn diện, vì dụ như "Bàn cờ thiên địa" của Giang Ứng Độ.

Trong khu vực được bao trùm bởi "Bàn cờ thiên địa", mọi thứ đều nằm trong tầm mắt của anh ấy. Nếu một mục tiêu bị "Bàn cờ thiên địa" đánh dấu, hoặc người đó có thiên phú Ngụy Trang đặc biệt, hoặc chạy ra khỏi phạm vi cảm ứng của "Bàn cờ thiên địa", nếu không thì chỉ còn cách bị bắt.

Hệ chiến đấu không có yêu cầu cao về chủng loại Ngụy Trang, nhưng lại đòi hỏi rất cao đối với cấp bậc Ngụy Trang. Bởi vì sinh viên hệ chiến đấu phải chém gϊếŧ tại tiền tuyến, nếu không đủ thực lực thì sẽ biến thành khẩu phần lương thực cho trùng tộc.

Hệ chiến đấu còn phân thành những ngành riêng biệt: Cận chiến, đánh xa, phụ trợ.

Hệ chế võ tên đầy đủ là hệ chế tạo vũ khí, chuyên sản xuất vũ khí cho người Ngụy Trang sử dụng. Vậy nên ngành này khá an toàn, sau khi tốt nghiệp cũng có đãi ngộ tiền lương cao. Hơn nữa, ngành này không chỉ tuyển sinh người Ngụy Trang, mà còn tuyển cả người bình thường, do đó trở thành ngành khó vào nhất trong ba ngành.

Ngành giải phẫu trùng tộc nổi tiếng là ngành "ngâm mình trong cống rãnh". Không chỉ cực khổ, bẩn thỉu mà khi giải phẫu trùng tộc còn có thể gặp phải nhiều nguy hiểm tiềm ẩn. Phần lớn người Ngụy Trang đều tình nguyện ra chiến trường đánh nhau sống chết với trùng tộc, cũng không muốn làm công việc này.

Tuyển sinh không người ứng, dù là năm trường quân sự lớn liên bang cũng phải giảm điều kiện ứng tuyển.

Vì để tránh có người đầu cơ trục lợi, năm trường quân sự tăng thêm điều kiện hạn chế là không được đổi ngành và nghỉ học, đảm bảo mọi sinh viên ứng tuyển đều là người chủ động và sẵn sàng học tập.

Tất nhiên, để thu hút sinh viên ứng tuyển, phúc lợi của ngành giải phẫu chuyên nghiệp cũng tốt nhất trong tất cả các ngành. Không chỉ có phụ cấp và học bổng đã thông báo, mà còn bao trọn công việc đầu ra, đảm bảo sinh viên sẽ có vị trí ổn định, tiền lương đãi ngộ cao.

Nhưng dù vậy, lượng sinh viên ứng tuyển ngành giải phẫu trùng tộc vẫn có hạn.

Thời Kiến Hạ nghe Quân Tiểu Diệc phổ cập khoa học, coi như đã hiểu rõ.