Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngụy Trang Của Tôi Là Toàn Bộ "Sơn Hải Kinh"

Chương 34: Ngụy Trang thứ cấp của tôi hơi nhiều!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời Kiến Hạ: ...Mẹ kiếp!

Vị lão đại này quả thực rất giống ông chủ hói đầu ngày xưa ở công ty cũ của cô, mỗi ngày đều vẽ ra đủ loại bánh nướng!

Tư bản trên đời quả nhiên đều rất đen tối!

Thời Kiến Hạ hiểu rõ, Trang Minh Nguyệt nói với cô một chuyện quan trọng như vậy, chắc chắn sẽ không cho phép cô từ chối. Thế nên cô chỉ có thể nỗ lực tranh thủ lợi ích cho bản thân: "Tiền lương hàng tháng tính thế nào?"

Trang Minh Nguyệt thấy cô nhanh chóng tiếp nhận tình cảnh của mình như vậy, nhẹ nhàng bóp bóp phần thịt núc ních lòng bàn chân của Phỉ Phỉ, cảm thấy bộ đôi chủ và thú cưng này đều thật biết mượn gió bẻ măng.

Cô ấy cười tủm tỉm nói: "Lương tháng cố định của Tổ hành động đặc biệt là mười vạn tinh tệ, cộng thêm trích phần trăm nhiệm vụ và các phụ cấp khác. Điều tra viên tham gia nhiệm vụ đặc biệt, tiền lương x2."

Thời Kiến Hạ: ...Không hổ là tổng bộ, đưa tiền siêu hòa phóng, dễ dàng kiếm trăm vạn.

"Tôi làm! Nhưng có một yêu cầu nho nhỏ." Cô dùng ngón trỏ và ngón cái khép lại thành một khe hở.

"Mời nói." Chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, Trang Minh Nguyệt đều sẽ đồng ý.

Thời Kiến Hạ cũng không che giấu, thẳng thắn nói: "Tôi hy vọng một nửa tiền lương có thể đổi thành tinh thể trùng tộc."

Trang Minh Nguyệt kinh ngạc: "Cô cần nhiều tinh thể như vậy làm gì?"

Tác dụng lớn nhất của tinh thể đối với người Ngụy Trang là để thăng cấp cho Ngụy Trang. Nhưng số lượng tinh thể mà Ngụy Trang có thể hấp thụ mỗi ngày là có hạn, thế nên hầu như không có người Ngụy Trang nào dự trữ số lượng lớn tinh thể cả.

Thời Kiến Hạ sờ mũi: "Ngụy Trang thứ cấp của tôi hơi nhiều."

Trang Minh Nguyệt biết thiên phú của "Sơn Hải Kinh" là triệu hồi Ngụy Trang thứ cấp, nhưng cũng không biết rõ nó có thể triệu hoán bao nhiêu con: "Nhiều là bao nhiêu?"

Nghĩ đến chỉ là Ngụy Trang cấp C, cấp bậc chiến đấu cũng thấp, giai đoạn đầu chắc hẳn sẽ không vượt quá hai mươi con. Số lượng này đối với người Ngụy Trang bình thường mà nói, quả thực cũng hơi nhiều.

Thời Kiến Hạ ngoan ngoãn trả lời: "Khoảng tám trăm thôi ạ."

Trang Minh Nguyệt: "..."

Cô ấy cúi đầu nhìn Phỉ Phỉ đang ngồi xổm trên đùi mình, trong miệng nhai nhóp nhép tinh thể như hamster.

Tám trăm nhóc lông xù tham ăn như này?

... Vậy quả thực cần rất rất nhiều tinh thể!

-

Bởi vì làm gián điệp cho Tổ điều tra trùng tộc, việc Thời Kiến Hạ gia nhập Tổ hành động đặc biệt tạm thời giữ bí mật. Trang Minh Nguyệt lại cho cô một chiếc vòng tay quang não cấp bậc cao hơn, giữ bảo mật tốt, mọi thông báo và nhiệm vụ đều sẽ gửi qua chiếc quang não này.

Thời Kiến Hạ cũng biết, toàn bộ số liệu và thông tin của vật thí nghiệm đều đã biến thành tro bụi cùng với sở nghiên cứu dưới lòng đất. Thế nên ngoài trừ biết có một vật thí nghiệm đang lưu lạc bên ngoài, thông tin tình báo của Hoa Bỉ Ngạn chắc chắn không thể nhiều bằng Ban điều tra trùng tộc.

Kế hoạch tìm người giả mạo vật thí nghiệm rất có khả thi!

Dù vậy, Thời Kiến Hạ vẫn nghĩ mãi không rõ, nhân tài trong Ban điều tra trùng tộc nhiều như vậy, tại sao Trang Minh Nguyệt lại muốn cô thực hiện nhiệm vụ này?

Cô là người mới, chưa từng được huấn luyện chuyện nghiệp, Ngụy Trang cũng chỉ cấp C, nhìn thấy nào cũng không liên quan đến vật thí nghiệm cấp S.

A, cô rất có thể là gián điệp mà Hoa Bỉ Ngạn sắp xếp vào nội bộ liên bang!

Nhưng Trang Minh Nguyệt lại không biết cô là gián điệp.

Thời Kiến Hạ hỏi về nhiệm vụ của mình, Trang Minh Nguyệt chỉ bảo cô cứ ăn uống bình thường, sẽ có phiền phức tự tìm đến cửa.

Nghe thấy lời này, mí mắt cô điên cuồng giật giật!

Thế là Thời Kiến Hạ nhận máy phi hành miễn phí, sau đó ngoan ngoãn ăn uống no đủ, nửa tháng sau ngồi phi thuyền tới sao Nam Đằng, tham gia kỳ thi tuyển đặc biệt của Trường quân sự Nam Đằng.

Kỳ thi tuyển đặc biệt của Trường quân sự Nam Đằng được chia thành nhiều đợt, ngành giải phẫu trùng tộc chuyên nghiệp mà cô đăng ký là đợt cuối cùng.

-

Thời Kiến Hạ cúi đầu nhìn đồng hồ, lại nhìn đại sảnh thưa thớt, hoài nghi không biết mình có nhớ nhầm thời gian thi hay không.

Nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu thi, thế mà sinh viên đợi trong đại sảnh còn chưa tới một trăm người?

Đây là tiêu chuẩn tuyển sinh thấp nhất để có thể nhập học Trường quân sự Nam Đằng - một trong năm trường quân sự lớn nhất liên bang, lại chỉ có chừng này người đăng ký? Có phải hơi bất hợp lý rồi không?

Thời Kiến Hạ đang tự hỏi liệu có phải đến nhầm chỗ, chợt nghe thấy phía trước truyền đến tiếng xôn xao.

Cô nghe tiếng nhìn lại, phát hiện có một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da, dắt theo mấy vệ sĩ đầy khí thế bước vào đại sảnh dự thi. Các thí sinh không biết xảy ra chuyện gì, đều rối rít tránh sang hai bên.

Người đàn ông trung niên nhìn một vòng đại sảnh, sau đó dừng lại trên người một thiếu niên đang hoảng hốt đứng trong góc.

Trên mặt thiếu niên tràn ngập vẻ kháng cự và phẫn nộ.

Sau khi nhìn thấy thiếu niên, người đàn ông trung niên lập tức bước tới, không nói không rằng tóm lấy cổ tay cậu, giọng điệu nghiêm khắc nói: "Theo cha trở về!"

Thiếu niên đương nhiên không chịu, vừa vùng vẫy vừa cao giọng nói: "Cha thả con ra! Con không về! Khó khăn lắm mới thức tỉnh Ngụy Trang, con muốn tham gia kỳ thi!"

Người đàn ông trung niên nghe vậy càng tức giận hơn, cánh tay giơ cao lên, nhưng ngay khi sắp đánh xuống lại sượt qua một bên, đẩy thiếu niên về phía đám vệ sĩ.

"Tham gia cái gì? Ông đây nuôi con lớn chừng này, không cầu con quyền cao chức trọng, càng không cần giàu có sung túc, chỉ mong có thể bình an sống cả đời. Thế mà con lại giấu ông đây đến báo danh loại chuyên ngành này?"

"Đây là trùng tộc! Trùng tộc đấy! Tùy tiện cũng có thể lấy mạng con, con tưởng giống như ở nhà thái thịt cắt rau chắc?" Người đàn ông trung niên tức giận không kìm nổi, sai vệ sĩ kéo thiếu niên ra khỏi đại sảnh, đồng thời nhét khăn tay vào miệng cậu, không để cậu hô to gọi nhỏ.

Thiếu niên không ngừng đá tay đạp chân, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của vệ sĩ, bị cưỡng ép kéo ra khỏi đại sảnh.

"Tốt số thật!"

Thời Kiến Hạ đang vuốt đầu Phỉ Phỉ hóng drama, chợt nghe thấy bên cạnh truyện đến tiếng cảm thán, bèn quay đầu nhìn qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »