Trên tờ giấy viêt---
Nhập học Trường quân sự Nam Đằng.
Bảy chữ vô cùng đơn giản, không đầu không đuôi, hoàn toàn không nhìn ra người nào để lại.
Hết lần này đến lần khác lại trùng hợp như vậy, hôm nay cô xem tin tức đúng lúc nhìn thấy poster tuyển sinh của Trường quân sự Nam Đằng!
Thời Kiến Hạ vốn cho rằng chỉ là trùng hợp, nhưng sau khi nhìn thấy tờ giấy này, cô bỗng có cảm giác rợn tóc gáy.
Thật sự là trùng hợp ư?
Theo ký ức của nguyên chủ, buổi tối hôm đó trước khi kết thúc công việc và quay về tiểu khu Minh Hoa, cô thay đồng phục rồi cất vào tủ đựng đồ, bên trong còn có một ổ bánh mì mà cô chuẩn bị cho bữa sáng hôm sau.
Bây giờ đồng phục và bánh mì đều không thấy đâu, chỉ có một tờ giấy không chui ra từ nơi nào.
Chữ viết trên tờ giấy là chữ in, hoàn toàn không nhìn ra điều gì.
Thời Kiến Hạ nắm chặt tờ giấy, bước nhanh ra khỏi phòng thay quần áo, tỏ vẻ nghi hoặc hỏi cửa hàng trưởng: "Cửa hàng trưởng, có ai đυ.ng tới tủ đựng đồ của tôi không?"
Cửa hàng trưởng lập tức bày ra vẻ mặt "Cô đang nói đùa gì vậy", nói: "Tiểu Hạ, cô làm việc ở đây ba tháng, chắc hẳn cũng biết cửa hàng rất chú trọng vấn đề riêng tư của nhân viên mà, tuyệt đối sẽ không tự tiện mở tủ đựng đồ khi chưa được nhân viên cho phép!"
"Sao vậy? Cô bị mất đồ à?"
Thời Kiến Hạ gật đầu: "Bên trong có camera không?"
Cửa hàng trưởng xua tay: "Sao có thể? Bên trong là phòng thay đồ, tôi có phải biếи ŧɦái đâu mà lắp camera? Cô mất thứ gì? Có đắt lắm không?"
Thời Kiến Hạ đang định lên tiếng, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, mím môi lắc đầu nói: "Bị mất đồng phục."
Cửa hàng trưởng nhíu mày: "Sao lại có người thiếu nhân phẩm như vậy? Ngay cả đồng phục cũng trộm?"
Ông ta đi tới trước tủ đồ, sử dụng quyền hạn cửa hàng trưởng kết nối khóa an toàn, nhìn lịch sử sử dụng gần đây: "Không ai mở tủ đựng đồ của cô mà? Khóa an toàn ghi lần cuối sử dụng là buổi tối bảy ngày trước, khi đó cả nhóm chúng ta ở lại tăng ca làm thêm bánh ngọt, tôi còn nhớ cô là người cuối cùng ra về."
Quả thực là vậy.
Thời Kiến Hạ nhìn ghi chép bên trên khóa an toàn, hiểu rõ nếu việc này liên quan đến sở nghiên cứu dưới mặt đất, người đưa giấy chắc chắn sẽ không để lại dấu vết. Cô thở dài nói: "Thôi, cũng không phải thứ quý giá gì."
"Tôi sẽ để ý chuyện này, trong cửa hàng tuyệt đối không dung thứ cho kẻ móc túi trộm vặt! Nếu bắt được người, tôi sẽ nhắn tin báo cho cô!"
Nói xong, cửa hàng trưởng lại nhớ tới cô bây giờ là người Ngụy Trang, được nhận sự đãi ngộ nồng hậu của Hiệp hội, bèn hâm mộ nói: "Cô cũng coi như *khổ tận cam lai."
(*) Khổ tận cam lai: thời kỳ cực khổ đã qua, bước vào cuộc sống an nhàn.
Tuy người Ngụy Trang phải chấp hành nhiệm vụ hơi nguy hiểm, nhưng không cần lo lắng bị trùng tộc ký sinh, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể sống vô cùng thoải mái.
Rất nhiều người bình thường có khát vọng trở thành người Ngụy Trang, nắm giữa sức mạnh làm chủ vận mệnh. Nhưng đáng tiếc chuyện thức tỉnh này còn phải dựa vào vận may.
Thời Kiến Hạ nắm chặt tờ giấy, tạm biệt cửa hàng trưởng.
Cô mất hồn mất vía quay về tiểu khu Lâm Thủy, ngồi dựa vào ghế dài bên cạnh đài phun nước, ngước nhìn bầu trời bao la rộng lớn.
Sở nghiên cứu dưới lòng đất của tòa nhà Thương hội bị phá hủy chắc chắn không phải là kết thúc của mọi chuyện, mà chỉ là một phần nhỏ của một tảng băng trôi khổng lồ đang dần lộ ra, không ai biết bên dưới mặt nước còn có những con sóng dữ dội đến mức nào.
Nguyên chủ có mối quan hệ rất phức tạp với sở nghiên cứu dưới lòng đất. Cô từng suy nghĩ về vai trò của mình trong tổ chức đó, nhưng lại không thể đưa ra bất kỳ giả thuyết hợp lý nào.
Tờ giấy này xuất hiện, cuối cùng cũng để cô nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối.
Thời Kiến Hạ mua một đồng xu ước nguyện trong máy bán hàng tự động bên cạnh, sau đó nhắm thẳng vào bình ước nguyện, buông tay.
Đúng lúc một cơn gió mát lành thổi qua, mặt hồ ước nguyện lấp lánh ánh nước. Hai chú cá vàng khẽ vẫy đuôi, trốn mình dưới những viên đá cuộn tròn.
Đồng xu chạm nước, lềnh bềnh rơi xuống.
Thời Kiến Hạ cũng không nhìn xem đồng xu có rơi trúng bình ước nguyện hay không, mà xoay người đón ánh chiều tà, vươn vai một cái.
Sao phải sợ?
Không phải chỉ là một tên khốn khϊếp thôi à?
-
Sáng sớm hôm sau, trong văn phòng của Ban điều tra trùng tộc.
"Cô xem thử tệp hồ sơ này đi." Trang Minh Nguyệt đẩy một phần lài liệu đến trước mặt Thời Kiến Hạ.
Buổi sáng hôm nay, Thời Kiến Hạ nhận được tin nhắn từ Ban điều tra trùng tộc. Cô đã được tuyển vào Tổ hành động đặc biệt của Tổng bộ Ban điều tra trùng tộc liên bang.
Cô ôm một bụng nghi hoặc chạy tới Ban điều tra trùng tộc, mãi đến khi gặp Trang Minh Nguyệt ở văn phòng, trên mặt vẫn tràn đầy mơ hồ.
Tổ hành động đặc biệt của Tổng bộ Ban điều tra trùng tộc liên bang!
Cái tên vừa nghe đã vô cùng dọa người.
Sao Thủy Nguyên chỉ là một hành tinh nhỏ bé hạng 4 hạng 5, hoàn toàn không có chỗ đứng trong Liên bang, sao có thể móc nối quan hệ với Tổng bộ Ban điều tra trùng tộc? Đã thế còn tuyển dụng một tân binh mới thức tỉnh như cô?
Thời Kiến Hạ còn chưa kịp hỏi, Trang Minh Nguyệt đã đẩy tài liệu đến trước mặt cô.
Cô nghi ngờ mở tập tài liệu ra, trang đầu viết: "Báo cáo điều tra về sự việc Rết Xương Đỏ ký sinh tại tiểu khu Minh Hoa và tòa nhà Thương hội thuộc khu F, sao Thủy Nguyên"
Thời Kiến Hạ ngẩng đầu, Trang Minh Nguyệt đã đứng dậy pha cà phê, hoàn toàn không nhìn ra mục đích đưa văn kiện này cho cô.