Chương 25: Binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn!

Giang Ứng Độ nhận được tin báo về sự cố bất thường ở bãi đậu xe tầng -7, phát hiện tín hiệu quang não bị chặn. Anh ấy nhận ra tình hình nghiêm trọng, lập tức dẫn người đến hiện trường.

Anh trai đầu trọc và người phụ nữ trẻ bị đánh ngất xỉu trong bãi đậu xe, Thời Kiến Hạ thì không thấy tăm hơi.

Ngay khi anh ấy đang tìm kiếm manh mối, Phỉ Phỉ chui ra từ xe bay, giơ móng vuốt nhỏ khua tay múa chân một hồi.

Anh ấy cũng không hiểu Phỉ Phỉ muốn biểu đạt điều gì, chỉ có thể đi theo nó tiến vào thang máy.

Rất nhanh, nhân viên kỹ thuật của Ban điều tra trùng tộc phát hiện thang máy cầng có quyền hạn đặc biệt mới có thể hoạt động, hệ thống điều khiển hoàn toàn độc lập với tòa nhà Thương hội.

Phỉ Phỉ sốt ruột níu chặt ống quần anh ấy. Rơi vào đường cùng, Giang Ứng Độ đành kêu người phá hủy thang máy, tìm ra con đường đi xuống.

Lúc anh ấy bước vào sở nghiên cứu dưới mặt đất, chỉ thấy một đống tro tàn còn sót lại trong lối đi.

Đúng lúc này, Phỉ Phỉ dẫn anh ấy tìm được Thời Kiến Hạ.

Người của Ban điều tra trùng tộc còn chưa kịp xem xét tình huống của sở nghiên cứu, hệ thống dưới lòng đất đã khởi động chương trình tự hủy.

Vụ nổ không thể kiểm soát. Cũng may Ban điều tra trùng tộc đã nhanh chóng sơ tán toàn bộ người dân xung quanh và tiến hành cách ly ngay lập tức, cộng thêm có người Ngụy Trang khống chế hiện trường, vụ nổ cũng không lan rộng ra quá xa.

Nhưng nền đất của tòa nhà Thương hội nát vụn, cả tòa nhà lung lay sắp đổ.

Ban điều tra gần như dốc hết toàn bộ sức lực, thậm chí còn điều động ba cường giả Ngụy Trang cực mạnh và một chiếc thuyền chuyên chở cấp S, vận chuyển tòa nhà Thương hội ra nội thành, cảnh tượng hùng vĩ đến mức lên thẳng hot search tinh võng.

Mà bây giờ, người duy nhất biết rõ trong sở nghiên cứu dưới lòng đất có gì và đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Thời Kiến Hạ.

Cô đã trở thành người duy nhất chứng kiến hai sự kiện về thể ký sinh Rết Xương Đỏ.

Thời Kiến Hạ mấp máy môi: "Tôi theo nhiệm vụ mà hệ thống giao phó, cùng với hai người khác canh giữ cửa ra vào bãi đậu xe tầng -7 của tòa nhà Thương hội. Nhưng đột nhiên bên trong hầm truyền đến tiếng kêu cứu, nghe giống như có người bị trùng tộc tấn công."

"Bọn họ quyết định tiến vào trong xem xét tình hình, tôi tiếp tục canh giữ ở cửa."

"Bọn họ rời đi không bao lâu, tôi phát hiện có một thể ký sinh Rết Xương Đỏ đứng nấp phía sau cây cột lớn trong bãi đậu xe, nó xem tôi là con mồi mà phát động tấn công. Tình huống lúc đó tôi không thể trốn đi, chỉ có thể chém gϊếŧ với nó."

Thời Kiến Hạ miêu tả đơn giản lại quá trình mình gϊếŧ chết thể ký sinh Rết Xương Đỏ, tiếp tục nói: "Tôi đốt thi thể của con Rết Xương Đỏ đó, sau đó phát hiện một tấm thẻ trong đống tro tàn."

"Thể ký sinh Rết Xương Đỏ xuất hiện quá kỳ lạ, tôi đi tới bên cạnh cây cột xem xét, phát hiện đây không phải cây cột mà là một chiếc thang máy. Tôi không có ý định đặt mình vào nguy hiểm, ngay khi định lùi về cửa ra vào thì tấm thẻ trong tay vô tình lướt qua bảng điều khiển thang máy, khiến cửa thang máy mở ra."

"Đúng lúc này, có người chĩa súng vào gáy tôi."

Cô miêu tả dáng vẻ và cách ăn mặc đặc thù của người phụ nữ, nói tiếp: "Cô ta ép tôi tiến vào sở nghiên cứu dưới mặt đất, sau khi gϊếŧ chết thể ký sinh Rết Xương Đỏ thì bảo tôi thiêu hủy thi thể của bọn chúng."

"Dường như cô ta rất quen thuộc với sở nghiên cứu, đi thẳng đến một phòng nghiên cứu nào đó, rồi lấy tấm thẻ trong tay tôi mở cửa phòng. Bên trong có một con mẫu trùng Rết Xương Đỏ, cấp bậc chắc chắn không thấp."

"Cô ta bắt đầu đánh nhau với con mẫu trùng đó. Tôi sợ cô ta xong việc sẽ gϊếŧ tôi diệt khẩu, bèn nhân cơ hội chạy trốn, nào ngờ trên đường đi lại gặp phải hai con thể ký sinh Rết Xương Đỏ, chính là hai con mà tôi vừa gϊếŧ chết khi anh xuất hiện."

Thời Kiến Hạ bình tĩnh trình bày toàn bộ tình cảnh mình gặp phải trong sở nghiên cứu dưới lòng đất, không một câu nào là giả, chẳng qua chỉ giấu giếm một phần sự thật.

Giang Ứng Độ nghiêm túc lắng nghe từng câu một, đợi cô nói xong mới hỏi: "Cô còn nhớ tấm thẻ kia trông như thế nào không?"

Thời Kiến Hạ miêu tả lại tấm thẻ, kể cả số hiệu phía sau.

Ánh mắt Giang Ứng Độ lóe lên, cũng không xoắn xuýt quá lâu trong vấn đề này, tiếp tục hỏi: "Thời gian chung đυ.ng của cô và người phụ nữ đó không ngắn, cô cảm thấy cô ta tiến vào sở nghiên cứu dưới mặt đất với mục đích gì?"

Đây là đang tra khảo, hay thăm dò cô?

Thời Kiến Hạ suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Tôi nghĩ chắc cô ta muốn tìm kiếm thứ gì đó, phương hướng đường đi của cô ta rất rõ ràng, tiến thẳng tới phòng nghiên cứu đó."

"Tôi đứng ngoài cửa nhìn vào, thấy dưới mặt đất rải đầy máu tươi và tay chân cắt cụt, còn có một ít dụng cụ thủy tinh bị vỡ vụn. Nhưng tầm nhìn của tôi có hạn, không đoán ra được cô ta muốn tìm thứ gì."

Giang Ứng Độ lại hỏi cô thêm vài vấn đề, Thời Kiến Hạ cũng thành thật trả lời, không hề mắc lỗi sai nào, logic cũng vô cùng hoàn thiện.

"Cô cứ nghỉ ngơi thật tốt. Lần này cô bị thương, Ban điều tra trùng tập sẽ phát tiền phụ cấp nhiệm vụ." Nói xong, Giang Ứng Độ lễ phép cười một tiếng, đóng cửa phòng bệnh lại.

Thời Kiến Hạ ôm phỉ phỉ, vùi mặt vào bụng nhỏ đầy lông của nó mà hít mạnh một hơi.

Nhóc con lần này quả thực đã giúp cô một việc lớn. Nhờ có nó đi cầu cứu bên ngoài, kịp thời đưa người đến cứu, đồng thời để bọn họ nhìn thấy cảnh cô chiến đấu với thể ký sinh Rết Xương Đỏ đến mức bị thương nặng và kiệt sức,độ tin cậy của việc cô bị ép buộc cũng gia tăng hơn rất nhiều.

Tất nhiên, mỗi lời cô nói đều là sự thật, dù là người Ngụy Trang có khả năng phát hiện thật giả cũng không thể giám định ra cô đang nói dối.

Về phần tra khảo sau này, binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Phỉ Phỉ hất đuôi dài, liên tục lắc lư.

Giang Ứng Độ đóng cửa lại, cụp mắt trầm tư.

Sau khi anh trai đầu trọc và người phụ nữ trẻ tuổi tiến vào bãi đậu xe, bọn họ không hề phát hiện người nào bị thể ký sinh Rết Xương Đỏ tấn công, trái lại còn bị ai đó tập kích từ phía sau lưng. Chẳng qua trước khi bất tỉnh, một người nhìn thấy đôi giày cao gót màu đỏ, một người nhìn thấy mái tóc xoăn màu vàng kim, hoàn toàn khớp với lời khai của Thời Kiến Hạ.