Ầm ầm!
Năng lượng trong đạn nổ tung, xương đầu vỡ vụn, da thịt bay tán loạn. Người phụ nữ chậm rãi quay đầu huýt sáo, không hề cảm thấy đẫm máu đáng sợ chút nào.
Thời Kiến Hạ thấy cô ta nhìn mình, lập tức ôm chặt Cửu Vĩ Hồ trong ngực.
Người phụ nữ dường như bị hành động co rúm sợ hãi của cô lấy lòng: "Sao? Sợ tôi ném cô ra à?”
Thời Kiến Hạ không trả lời.
Người phụ nữ cũng không thèm để ý, tay trái khẽ động đậy, một chiếc chi mọc đầy bướu thịt lập tức bị sợi tơ trắng giật xuống từ trên cửa, cùng theo đó là một cái đầu dị dạng xấu xí như trái bóng rổ.
Hàm răng nhọn hoắt vẫn còn kẹt một đoạn ruột chưa ăn hết, cơ thể đầy bướu thịt tiết ra chất nhầy nhớp nháp, đám chi chi chít run rẩy không ngừng. Những con ấu trùng chưa trưởng thành như ngửi thấy mùi thức ăn, nôn nóng giãy giụa trong bướu thịt một cách bồn chồn.
Thể ký sinh Rết Xương Đỏ giơ chi, cắt đứt sợi tơ trắng quấn quanh người. Sau đó nó há miệng, đoạn ruột còn mắc kẹt giữa khe răng rơi xuống, lập tức tấn công về phía người phụ nữ.
Thời Kiến Hạ không chút do dự dùng lửa đốt cháy sợi tơ trắng quấn quanh người, sau đó chạy như bay, chỉ trong nháy mắt đã lao ra xa mười mấy mét. Ngay lúc quẹo vào khúc rẽ, cô lập tức sử dụng thiên phú Ngụy Trang của Cực Mạnh - Đi trong bóng tối!
Cô không rõ hiệu quả cụ thể của thiên phú này lắm, nhưng chắc chắn có tác dụng ẩn núp.
Chỉ cần cô chạy nhanh, không để lại dấu vết, cho dù người phụ nữ này giải quyết xong mẫu trùng Rết Xương Đỏ, cũng không thể tìm thấy cô tại nơi sở nghiên cứu như mê cung này trong thời gian ngắn.
Người phụ nữ thấy cô chạy còn nhanh hơn thỏ, khẽ chậc một tiếng, nhưng cũng không thể không thừa nhận Thời Kiến Hạ nắm bắt thời cơ chạy trốn rất chuẩn. Lúc này cô ta không có cách phân thân, chỉ có thể xử lý mẫu trùng Rết Xương Đỏ trước.
Cấp bậc mẫu trùng không thấp, cũng không biết đã tồn tại bao lâu, trên người mọc chi chít bướu thịt, ấu trùng bên trong như có thể phá trứng chui ra bất cứ lúc nào, sau đó trở thành quân tốt không sợ chết mặc nó sai xử.
Đối mặt với mẫu trùng há to miệng xông tới, người phụ nữ ung dung lùi về phía sau.
Trong lối đi rộng lớn lặng lẽ xuất hiện vô số sợi tơ màu trắng, những sợi tơ đan xen với nhau tạo thành một tấm mạng nhện lớn, chắn trước mặt người phụ nữ.
Mẫu trùng Rết Xương Đỏ không kịp đề phòng mà lao thẳng vào lưới, tấm lưới trắng thoáng lóe lên một tia sáng xanh, sau đó giống như một chiếc ô khổng lồ đóng sập lại, trói chặt lấy nó.
Nhưng mẫu trùng Rết Xương Đỏ cũng không phải ăn chay, đám chi sắc bén nhanh chóng rạch ra một lỗ hổng như dao phay cắt đậu phụ.
Độ bền của lưới tơ vượt xa lưới thép bình thường, trong mắt người phụ nữ lướt qua vẻ kinh ngạc: "Cấp năm?"
Thực lực của mẫu trùng Rết Xương Đỏ này nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Nhưng cô ta cũng không hoảng sợ, trái lại còn cười khẩy nói: "Đúng là lũ ngu xuẩn!"
Cũng không biết là mắng ai.
Mẫu trùng Rết Xương Đỏ gào lên, đám chi sắc bén đã xé toạc tấm mạng trắng thành từng mảnh vụn. Những bướu thịt trên người nó phồng lên như đun nước sôi, "phùn phụt" nổ tung, đám ấu trùng lần lượt chui ra.
Người phụ nữ giơ lòng bàn tay, phóng ra Ngụy Trang.
Là một con nhện màu xanh lục.
Con nhện bò lên đầu ngón tay cô ta, đôi mắt lấp lóe ánh xanh, sau đó hóa thành một vệt sáng chui vào mu bàn tay cô ta.
Mắt người phụ nữ biến thành màu vàng đậm, giữa lòng bàn tay rơi xuống tơ nhện nhỏ dài.
Lúc ngẩng đầu lên, cô ta như một kẻ săn mồi tinh nhuệ đang lẩn trốn trong bóng đêm, biến mất tại chỗ một cách quỷ dị, sau đó lại bất ngờ xuất hiện sau lưng mẫu trùng Rết Xương Đỏ, bắn ra những sợi tơ nhện sắc bén như thép!
-
Grào grào!
Tiếng gầm đinh tai nhức óc truyền đến theo lối đi, Thời Kiến Hạ đoán rằng con mẫu trùng kia không phải đối thủ của người phụ nữ, bèn tăng nhanh bước chân, lần theo con đường trong trí nhớ, chạy về phía thang máy để trốn thoát.
Nhưng chạy được một nửa, cô chợt nhớ ra tấm thẻ mở cửa thang máy đã bị người phụ nữ lấy mất, dù cô tìm được thang máy cũng không thể rời đi, trái lại còn bị đối phương tóm được.
Không thể trở về đường cũ!
Nhưng trong sở nghiên cứu ngầm như mê cung này, không biết có bao nhiêu thể ký sinh Rết Xương Đỏ đang ẩn náu. Với sức mạnh hiện tại của cô, đối phó với một con đã là cực kỳ khó khăn, hai con thì hoàn toàn không thể xoay sở nổi, nếu cứ chạy lung tung thì rất có thể sẽ bị táng thân trong bụng trùng tộc.
Đại não nhanh chóng xoay chuyển, Thời Kiến Hạ chợt nghĩ tới điều gì đó, vội vàng túm lấy "Sơn Hải Kinh" đang bay bên cạnh, lật tới phần giới thiệu của Thú Một Sừng.
[Tên Ngụy Trang: Thú Một Sừng]
[Cấp bậc Ngụy Trang: Cấp C (Cần 0/10 Xúy Trùng để thăng cấp)]
[Tiềm lực Ngụy Trang: Hiện đang ở trạng thái con non, có thể thăng tới cấp 3S]
[Thiên phú Ngụy Trang: Trừ tà tránh hung]
[Giới thiệu thiên phú: Người sở hữu Ngụy Trang có trực giác lẩn tránh nguy hiểm, thiên phú kéo dài 1 giờ, thời gian làm lạnh 240 giờ (đã làm lạnh)]
[Cấp bậc chiến đấu: Cấp 1 (Cần 207/10000 tinh thể trùng tộc cấp 1 để thăng cấp)]
[Bổ trợ dung hợp tác chiến: Tăng 100% chức năng cơ thể của người sở hữu Ngụy Trang]
Hai mắt Thời Kiến Hạ sáng bừng, quả quyết sử dụng thiên phú Ngụy Trang của Thú Một Sừng.
Một cảm giác kỳ diệu xuất hiện trong lòng cô, trùng hợp phía trước xuất hiện một ngã ba, trực giác nói cho cô biết bên trái an toàn hơn.
Liên tiếp mấy ngã ba đều có dự cảm kỳ diệu như vậy, cô không hề gặp phải thể ký sinh Rết Xương Đỏ dù chỉ một lần, cảm giác nguy cơ cũng ngày càng xa.
Kỹ năng này thật sự quá thực dụng!
Chạy một lúc, Thời Kiến Hạ phát hiện đã có một đoạn đường dài không xuất hiện ngã rẽ nào, mà linh cảm của cô vẫn thúc giục cô tiếp tục chạy về phía trước.
Thiên phú Ngụy Trang nhà mình, chắc chắn không thể hại mình được!
Thời Kiến Hạ nghe theo trực giác trong lòng, tiếp tục chạy về phía trước, chạy qua lối đi thật dài, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa kim loại.
Cánh cửa kim loại màu bạc, cao khoảng bốn năm mét, trên khung cửa khắc hoa văn mà cô không biết, chính giữa in hình một đóa hoa bỉ ngạn.
Đây giống như một cánh cửa xuyên tới địa ngục vậy.
Trong đầu Thời Kiến Hạ có một âm thanh đang kêu gào.
Vào trong! Vào trong! Vào trong!
Cô nhíu mày lại.
Dự cảm thúc giục cô bước vào, bởi vì bên trong là nơi an toàn nhất sở nghiên cứu dưới lòng đất ư? Cho dù người phụ nữ đuổi tới cũng không làm gì được cô?
Nhưng làm sao để vào trong?
Tấm thẻ đã bị người phụ nữ lấy mất, cô không còn bất kỳ thẻ thông hành nào trong sở nghiên cứu.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, dự cảm trong lòng lại thúc giục cô sờ vào ba lô phía sau lưng.
Ba lô có một ngăn nhỏ dán sát vào eo, Thời Kiến Hạ theo bản năng kéo khóa, sờ thấy một vật gì đó lạnh lẽo.
Dường như là một vật phẩm bằng ngọc, bóng loáng lạnh lẽo.
Cô nắm chặt đồ vật trong lòng bàn tay, chạm vào những chỗ lõm và hoa văn trên đó, khựng lại một chút rồi quyết định lấy món đồ bằng ngọc ra.
Thẻ ngọc hình vuông màu trắng tinh khiết như ngọc bích thượng hạng, đường vân nhẵn nhụi, bên viền được khắc những hoa văn phức tạp, trông như biểu tượng của một bộ lạc thần bí nào đó. Ở giữa đám hoa văn, rõ ràng là một đóa hoa bỉ ngạn đang nở rộ rực rỡ.
Hô hấp Thời Kiến Hạ dừng lại.
Ba lô là của nguyên chủ. Hôm nay sau khi đến ký túc xá mà Hiệp hội sắp xếp, cô đã lấy ra hết những thứ mình nhét vội vào buổi sáng. Nhưng cô không sờ vào ngăn nhỏ bên trong ba lô, đương nhiên cũng không nhìn thấy tấm thẻ ngọc này.
Tại sao nguyên chủ lại có tấm thẻ ngọc này? Trong trí nhớ của cô, hoàn toàn không có thông tin nào liên quan đến tấm thẻ này mà?
Lẽ nào nguyên chủ có liên quan tới sở nghiên cứu dưới lòng đất?
Nghĩ tới đây, hô hấp Thời Kiến Hạ không khỏi trở nên dồn dập.
Cô lùi lại một bước, ngước nhìn đóa hoa bỉ ngạn in trên cánh cửa.
Một giây sau, cô quả quyết giơ tấm thẻ lên.
Những chấm đỏ trên cánh cửa kim loại lần lượt sáng lên, tụ lại vào đóa hoa bỉ ngạn ở giữa, chiếu ra hình ảnh giả lập sinh động như thật.
Thời Kiến Hạ không chớp mắt nhìn chằm chằm mọi biến hóa trên cánh cửa. Trùng hợp thay, góc độ này khiến cô nhìn rõ ký hiệu lõm xuống phía sau tấm thẻ...
Bảy!