Chương 2: Thức tỉnh Ngụy Trang

Cảm giác đau đớn như kim đâm truyền tới não bộ, Thời Kiến Hạ kêu lên một tiếng, đau khổ ôm lấy đầu, cả người vô lực nằm cuộn dưới mặt đất.

Đặt cô là trung tâm, gợn sóng vô hình lan rộng ra khắp bốn phía. Trong căn phòng thuê chật hẹp kín mít, tiếng lật sạch xào xạc bỗng vang lên không hề có dấu hiệu báo trước.

Một luồng sáng chợt lóe lên, một cơn lốc xoáy trắng tinh cuốn theo một cuốn sách cổ kính, bí ẩn xuất hiện, giáng xuống thế gian này.

Bên tai Thời Kiến Hạ không ngừng vang lên những âm thanh hoang sơ sâu thẳm và kéo dài. Đó là tiếng hót, tiếng gầm của chim muông thú dữ, cũng là tiếng sinh sôi nảy nở của cỏ cây, núi rừng.

Cảm giác choáng váng dần rút đi, Thời Kiến Hạ thở dốc một hơi, nhìn quyển sách cổ đang bay lơ lửng trước mặt, chậm rãi đọc ra ba chữ to trên bìa sách: "Sơn... Hải... Kinh?"

Nương theo giọng nói của cô, quyển sách tự động mở ra, lộ ra nội dung bên trong sách.

[Tên Ngụy Trang: Sơn Hải Kinh]

[Cấp bậc Ngụy Trang: Cấp C]

[Thiên phú Ngụy Trang: Có thể triệu hồi bất kỳ sinh vật hoặc không phải sinh vật nào có tên trong sách, với tư cách là Ngụy Trang thứ cấp.]

[Trạng thái tiềm lực: Có thể thăng cấp.]

Nhìn quyển sách lơ lửng trong không khí, hai mắt Thời Kiến Hạ trợn to.

Đây là Ngụy Trang?

Cô giơ tay ra, "Sơn Hải Kinh" và cô dường như tâm ý tương thông, chủ động hạ xuống lòng bàn tay cô.

Chất liệu bìa sách giống như da thú nào đó, thô ráp nhưng không cộm tay. Thời Kiều Hạ lấy lại bình tĩnh, cố gắng nhấc trang sách lật ra sau, nhưng lại phát hiện những trang sách phía sau giống như bị một lực vô hình giam giữ, hoàn toàn không thể mở ra.

Là do cấp bậc chưa đủ?

Nguyên chủ không thể thức tỉnh Ngụy Trang, thế nên những tin tức liên quan trong trí nhớ cũng cực kỳ ít, chỉ biết sơ lược về hệ thống đánh giá xếp hạng tiềm lực và cấp bậc chiến đấu của Ngụy Trang.

Đánh giá cấp độ tiềm lực từ cấp D đến cấp 3S. Đây là một tồn tại khách quan, quyết định giới hạn của Ngụy Trang, về cơ bản thì không thể thay đổi trong suốt cuộc đời.

Mức độ tiềm lực càng cao, Ngụy Trang thức tỉnh có kỹ năng bẩm sinh càng mạnh. Khi ở cùng một cấp bậc chiến đấu, về mặt chiến lực, Ngụy Trang cấp bậc tiềm lực cao hoàn toàn có thể treo Ngụy Trang cấp bậc tiềm lực thấp lên đánh.

Cấp bậc chiến đấu được chia thành giai đoạn phát triển và giai đoạn siêu phầm.

Giai đoạn phát triển gồm chín cấp độ: từ cấp 1 đến cấp 9.

Sau khi vượt qua giai đoạn phát triển sẽ đến giai đoạn siêu phàm, bao gồm ba bậc: thấp, trung, cao.

Cao hơn giai đoạn siêu phàm là lĩnh vực Ngụy Trang thuộc về Thánh vực.

Thời kiến Hạ nhìn chằm chằm dòng chữ "Trạng thái tiềm lực" trên trang sách, vuốt nhẹ bìa sách mà rơi vào trầm tư.

Nếu cô đoán không sai, đây chính là đánh giá cấp độ tiềm lực nhỉ?

"Có thể thăng cấp" có nghĩa là cấp bậc tiềm lực của "Sơn Hải Kinh" có thể đạt tới cấp B, cấp A, hay thậm chí là cấp S?

Nhưng làm sao để thăng cấp? Triệu hoán Ngụy Trang thứ cấp như thế nào?

Ngay khi cô đang cụp mắt tự hỏi, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.

Thời Kiến Hạ giật mình, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa.

"Tiểu Hạ... cháu có ở nhà không?" Một giọng nữ khàn khàn vang lên, nghe có vẻ tuổi tác không nhỏ.

Thời Kiến Hạ lục lại ký ức của nguyên chủ, nhận ra người này là chủ nhà.

Tiền lương của nguyên chủ không cao, sau khi trưởng thành cũng không thể tiếp tục nhận trợ cấp từ cơ quan cứu trợ, lại phải gánh vác chi phí học tập, hoàn toàn không có tiền dư dả, tiền nhà đã nợ ba ngày, mà tiền lương phải hai ngày nữa mới được phát.

Thời Kiến Hạ tắt chiếc vòng tay đang phát tin tức sáng sớm, đóng quyển sách "Sơn Hải Kinh" đặt lên bàn, xoay người ra mở cửa.

Chủ nhà là một bà lão sống một mình, mái tóc trắng đen cuộn ra sau đầu, lưng hơi còng xuống do tuổi tác.

Hành lang không có cửa sổ, ánh sáng lờ mờ len lỏi qua chiếc đèn cảm ứng cũ kỹ, chiếu lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà cụ.

Lúc Thời Kiến Hạ mở cửa, vừa vặn nhìn thấy chủ nhà đang nghiêng đầu nhìn qua khe cửa.

Bất ngờ đối diện với hai cặp mắt đυ.c ngầu, cô vô thức lùi về sau một bước, lực đạo cầm chốt cửa cũng tăng lên.

Cũng may cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ổn định nói: "Bà Lưu, bà có chuyện gì ạ? Tiền thuê nhà... tiền lương của cháu còn chưa phát, làm phiền bà thư thả cho cháu thêm mấy ngày."

Bà Lưu thấp hơn cô nửa cái đầu. Khi ngước đầu nhìn cô, đôi mắt đen đυ.c ngầu của bà cụ đảo một vòng, khiến người ta vô thức rùng mình.

Nhưng rất nhanh bà ấy đã cúi đầu xuống.

"Cháu... có thấy... Tiểu Hoa... nhà bà... đâu không?"

"Nó không thấy... không thấy đâu nữa."

Giọng nói của bà cụ rất chậm, như thể đã lâu không mở miệng nên đã quên mất cách nói chuyện. Tốc độ nói của bà cụ bị kéo dài đến mức chỉ còn 0,5 lần so với bình thường. Giọng nói khàn khàn như tiếng cưa gỗ, chói tai khiến màng nhĩ của Thời Kiến Hạ rung lên bần bật.

Bà Lưu mắc bệnh Alzheimer. Khi nguyên chủ chuyển vào tiểu khu từ hai năm trước, hành động cử chỉ của bà cụ đã hơi kỳ lạ, hơn nữa còn luôn nhìn chằm chằm vào mọi người. Thế nên mỗi lần gặp bà ấy, nguyên chủ đều cố gắng tránh đi.

Nếu không phải nguyên chủ nghèo đến mức không đủ khả năng thuê nhà ở nơi khác, cô đã dọn ra ngoài từ lâu rồi. Mỗi lần trả tiền thuê nhà, cô đều trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản của bà Lưu, cố gắng tránh tiếp xúc hết sức có thể.

Tiểu Hoa là con mèo tam hoa do bà Lưu nuôi dưỡng. Nó thường thích chạy lung tung trong tiểu khu, còn hay quên đường về nhà, khiến bà Lưu phải đi tìm nó khắp nơi.

Thời Kiến Hạ lắc đầu nói: "Không thấy ạ."

Bà Lưu đáp lại một tiếng, sau đó vịn vào lan can cầu thang, chậm rãi đi xuống lầu.

Thời Kiến Hạ đang định đóng cửa lại, đột nhiên phát hiện sau gáy bà Lưu cũng có hai chấm đỏ giống kim đâm!