Chương 18: Bán thể ký sinh

Tập đoàn khoa học kỹ thuật tạo mộng.

Khoang trị liệu khôi phục bán thể ký sinh.

Thời Kiến Hạ tò mò hỏi: "Bán thể ký sinh là gì?"

Nghe có vẻ liên quan đến trùng tộc.

Anh trai đầu trọc: "Bán thể ký sinh là người bị trùng tộc ký sinh nhưng kịp thời phẫu thuật để lấy ấu trùng ra ngoài, sau đó rơi vào trạng thái tử vong não hoặc tử vong nửa não."

"Không phải nói người bị trùng tộc ký sinh chắc chắn phải chết sao?" Thời Kiến Hạ kinh ngạc.

Anh trai đầu trọc giang tay: "Tử vong nửa não và chết cũng chẳng có gì khác nhau. Cho tới bây giờ, chưa có bán thể ký sinh nào thật sự tỉnh lại cả."

“Chẳng qua hai năm trước, Tập đoàn Hoa Bắc Thần từng tuyên bố nghiên cứu về việc kết nối sóng não của người bán thể ký sinh vào thế giới giả tưởng, sau đó có thể tiến hành giao lưu đơn giản. Cũng không biết hiện tại nghiên cứu tới đâu rồi, hi vọng tất cả người bán thể ký sinh đều có thể bình yên tỉnh lại.”

Thời Kiến Hạ tán đồng gật đầu.

Người phụ nữ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh bỗng nhíu mày: "Hiện tại đang chấp hành nhiệm vụ, có thể đừng nói chuyện không?"

Thời Kiến Hạ vội vàng nói xin lỗi.

Anh trai đầu trọc cũng hơi xấu hổ, không nói thêm gì nữa.

Đứng yên không làm gì, thời gian luôn trôi chậm hơn.

Thời Kiến Hạ đứng thẳng, định nhìn đồng hồ một chút, trong bãi đỗ xe đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết.

Ba người đều giật thót, lập tức nhìn về phía truyền đến âm thanh, nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ vài chiếc xe bay thì chẳng còn gì cả.

"Xảy ra chuyện gì?" Anh trai đầu trọc tiến lên vài bước xem xét tình hình, nhưng vẫn không nhìn thấy gì.

Người phụ nữ trẻ tuổi lập tức mở quang não, báo cáo tình huống ở bãi đỗ xe lên cấp trên.

Đúng lúc này, một tiếng hét thảm lại truyền đến, còn kèm theo vài câu cứu. Nghe tiếng có vẻ là một nam một nữ.

Anh trai đầu trọc quay đầu nhìn hai người một cái, trầm giọng nói: "Hai người ở lại đây trông coi, tôi vào xem thử."

Bãi đậu xe dưới lòng đất của toà nhà Thương hội vô cùng rộng lớn, tổng cộng có bảy tầng. Ba người trông coi ở cửa ra vào số 7, tương ứng với bãi đỗ xe tầng -7.

"Đừng hành động thiếu suy nghĩ!" Người phụ nữ trẻ tuổi ngăn cản: "Chúng ta không biết tình huống bên trông như thế nào, tùy tiện đi vào rất nguy hiểm."

"Có người đang kêu cứu! Lỡ như bọn họ bị thể ký sinh Rết Xương Đỏ tập kích, lại bởi vì chúng ta không kịp cứu viện mà mất đi tính mạng, liệu trong lòng cô có thoải mái được không?" Anh trai đầu trọc không vui nói.

"Tôi đã báo cáo tình huống lên rồi, phía trên sẽ đưa ra chỉ thị. Nhiệm vụ của chúng ta là canh giữ cửa ra vào của bãi đỗ xe, không để thể ký sinh trùng tộc trốn thoát!" Người phụ nữ trẻ tuổi cũng hơi giương cao âm điệu.

Thấy hai người sắp cãi nhau, Thời Kiến Hạ lập tức hoà giải nói: “Hai người đừng nóng vội. Nếu đã báo cáo, chắc hẳn phía trên sẽ lập tức đưa ra chỉ…”

Cô còn chưa nói xong, màn hình giả lập trước mặt người phụ nữ trẻ đã ‘tít tít’ hai tiếng, sau đó nhảy ra một dấu chấm than to màu đỏ.

Cùng lúc đó, ba người cũng nghe được nhắc nhở tín hiệu quang não gián đoạn.

Thời Kiến Hạ: "…"

Tại sao mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, tín hiệu đều xảy ra vấn đề vậy?

"Là quấy nhiễu tín hiệu! Gần đây có trùng tộc!" Anh trai đầu trọc sắc mặt khó coi.

Lúc trùng tộc đi săn thường phóng ra một loại từ trường đặc thù. Loại từ trường này có thể ảnh hưởng đến não bộ của người bình thường, khiến họ dần mất đi năng lực chống cự. Ngoài ra, nó cũng có tác dụng quấy nhiễu tín hiệu của các sản phẩm khoa học, con người thường căn cứ vào yếu tố này để phán đoán xem gần đó có trùng tộc hay không.

Mà trong bãi đậu xe lúc này, ngoài tiếng kêu thảm thiết ghê người, còn có âm thanh cắn nuốt thấp thoáng gần như không thể nghe thấy. Người bị tấn công hình như là người đàn ông trong một nam một nữ, còn phụ nữ thì hô to cứu mạng, trong đó còn xen lẫn tiếng vật nặng va chạm.

Anh trai đầu trọc không chờ được, vác súng máy hạng nặng sau lưng, vội vàng chạy về phía phát ra âm thanh.

Người phụ nữ trẻ tuổi thấy anh ta xúc động như vậy, cắn răng nói với Thời Kiến Hạ: "Phía trên đã nhận được báo cáo của tôi, cô ở đây chờ tiếp viện, tôi đi theo nhìn thử tình huống thế nào."

Hai người một trước một sau chạy mất dạng, Thời Kiến Hạ chỉ có thể ôm Phỉ Phỉ đứng chờ ở cửa ra vào.

Không biết tại sao, trong lòng cô dâng lên một dự cảm không lành.

Dường như Phỉ Phỉ nhận ra lo nghĩ của Thời Kiến Hạ. Cái đầu nhỏ nhô ra khỏi ngực cô, dùng chân trước mềm mại quơ quơ vài lần.

Hai mắt Thời Kiến Hạ hơi sáng: "Con muốn đi theo nhìn thử?"

Phỉ Phỉ khẽ gật đầu, nhảy xuống trên mặt đất rồi lịch bịch đuổi theo hai người kia.

Nguỵ Trang hệ triệu hoán cũng có chỗ tốt so với các loại Nguỵ Trang khác. Nguỵ Trang thứ cấp được triệu hoán ra dù nhận phải công kích biến mất, ảnh hưởng với chủ nhân cũng chỉ có hạn, hơn nữa còn thể quay về Nguỵ Trang ngủ say, chờ khôi phục thực lực là có thể tiếp tục triệu hoán.

Thời Kiến Hạ nhìn Phỉ Phỉ lắc đuôi biến mất, lại triệu hoán ra Cửu Vĩ Hồ từ bên trong “Sơn Hải Kinh” rồi tiến vào trạng thái dung hợp tác chiến, đề phòng khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc nào.

Trong bãi đậu xe, tiếng kêu thảm thiết cùng âm thanh cắn nuốt vẫn đang truyền đến, Thời Kiến Hạ nghe mà tê cả da đầu. Cô có hơi khó hiểu tại sao âm thanh cắn nuốt lại có thể truyền xa như vậy, hơn nữa âm lượng còn xấp xỉ tiếng cầu cứu.

Bỗng nhiên, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, toàn thân cứng đờ, nín thở nhìn vào bên trong bãi đậu xe. Cô nhanh chóng quét mắt khắp mọi ngóc ngách, sau đó phát hiện một bóng đen mờ ẩn mình phía sau một cây cột lớn.

Thời Kiến Hạ chậm rãi lùi về sau một bước. Thứ đứng sau câu cột dường như có cảm giác, cái đầu biến dạng kỳ quái bỗng nhô ra.

Trên người nó vẫn còn khoác chiếc áo blouse trắng đã bị xé rách tươm, hàm răng sắc nhọn cắn chặt một đoạn cánh tay đứt lìa. Đôi mắt kép kỳ quái nhìn chằm chằm vào Thời Kiến Hạ, động tác nhai nuốt cũng ngừng lại. Một giây sau, nó nở một nụ cười kinh dị đến rợn người về phía cô.