Chương 22: Em bớt phóng túng

"Lão đại! Bây giờ Tô Âu đã chính thức khıêυ khí©h. Anh định tiếp theo nên làm gì?" Lục Phàm ngồi đối diện Bắc Vũ Tịch ở bàn trà ngoài nhà nghỉ mát của sân tập bắn.

Bắc Vũ Tịch vốn không định sẽ bỏ qua dễ dàng, nhưng mà khiến Âu Nhược mấy đêm nay đều gặp ác mộng, hắn chẳng còn tâm trí đâu mà giải quyết việc ở ngoài.

Lục Phàm chỉ nghe Bắc Vũ Tịch đơn giản nói: "Tô Âu vừa vận chuyển một lượng thuốc không nhỏ đến Đông Nam Á. Đại sự thành, chúng ta liền đến chúc mừng."

Bắc Gia lâu nay không còn qua lại với Tô Gia như trước, chuyện viếng thăm đầy hàm ý mỉa mai này, có lẽ sẽ còn là một cái gì đó rất xa vời.

Đây chỉ là quyết định ban đầu của Bắc Vũ Tịch, còn có làm hay không phải xem phía Tô Âu có động tĩnh lớn hay không.

Tô Âu lần này còn trực tiếp sai bảo Thiên Quan gϊếŧ hắn, hành động lộ liễu như vậy dù có là kẻ ngốc cũng biết. Tô Âu lúc trước luôn miệng chối, bây giờ để xem, việc lớn như này, hắn muốn chối thế nào cho phải.

Truy cứu trách nhiệm, không có nhân chứng vật chứng thì rất khó khăn. Đảo núi lửa của Bắc Vũ Tịch lần đó, đã bị dung nham thiêu cháy tất cả.

Bây giờ, không thể hành sự lỗ mãng.

"Thế nào?" giọng Âu Nhược vui vẻ vang lên.

Hoa Phong và Hoa Vũ đều tán thưởng: "Không tồi."

Âu Nhược cười sảng khօáϊ: "Nào! Chúng ta tiếp tục. Các anh mỗi người một viên, gần tâm thì thắng. Được chứ?"

Hoa Vũ cười, Hoa Phong gật đầu.

"Được thôi! Cô định thua cái gì đây?" Hoa Vũ trêu.

Âu Nhược bĩu môi, nhướng mày thách thức: "Sao các anh không nghĩ xem sẽ thua tôi cái gì?"

Hoa Vũ đắc ý: "Chúng tôi mà thua cô à!"

Âu Nhược xắn tay áo lên, kiên quyết cầm lấy khẩu súng: "Được thôi! Để xem ai thua ai."

Trong hai tháng, kỹ năng cũng như khả năng của Âu Nhược được Bắc Vũ Tịch có bao nhiêu đều dạy bấy nhiêu. Cô bắn súng không tệ, lúc tập trung liền rất xuất thần.

Hoa Phong và Hoa Vũ, nêu kể luôn cả Lục Phàm cũng không dám tin Âu Nhược thay đổi đáng sợ như vậy.

"Nếu cô ấy là sát thủ! Chắc chắn sẽ rất tài giỏi." Lục Phàm nhìn về hướng Âu Nhược đang đứng, nói ra lời trong lòng cho Bắc Vũ Tịch nghe.

Làm sát thủ không đơn giản, nhưng Âu Nhược trong hai tháng đã tiến bộ hơn người như vậy. Khen Bắc Vũ Tịch biết dạy dỗ, hay là khen Âu Nhược tư chất hơn người!!!

Hắn không mong Âu Nhược sẽ thành sát thủ, hắn chỉ mong cô có thể tự bảo vệ bản thân, nếu lúc cấp bách cũng sẽ không cản trở hắn. Không phải hắn không thể lo cho cô, chỉ là có những việc đôi khi vượt ngoài tầm với của hắn, thà rằng phòng hờ chuyện bất lợi trước.

Lục Phàm nhìn cách Âu Nhược cầm súng, không khỏi mỉm cười vì nó cực kì giống cái kiểu của Bắc Vũ Tịch.

Âu Nhược như hóa thành một con người khác, sự vui vẻ trước đó đều tan biến thành mây. Ai nhìn vào còn tưởng, Âu Nhược trước đó và bây giờ là hai người chứ không phải một.

Nụ cười trên môi cô biến mất, mi tâm khẽ nhíu lại, môi mỏng hơi mím, một bên mắt cô khép hờ hướng bên kia mắt về phía hồng tâm.

Bắc Vũ Tịch đã quen rồi, nhìn cảnh này cũng cảm thấy nhàm chán. Lúc cùng nhau tập luyện, Âu Nhược rất lười biếng nhưng tư chất phi phàm khiến cho cô học ít lại hiểu nhiều.

Âu Nhược còn chẳng cần đeo tai nghe bảo vệ, trực tiếp thẳng người. Dáng người nhỏ nhắn thon gọn, vòng nào ra vòng ấy, gương mặt cô lúc này mang theo một chút kiêu ngạo, tâm tình khó đoán định.

Đôi mắt sắt như dao, cô đứng nghiêng người.

Hoa Phong và Hoa Vũ cũng khẽ lùi về sau một bước, đứng nhìn Âu Nhược trong tư thế sẵn sàng.

Âu Nhược cột cao mái tóc dài thành đuôi ngựa, trên người mặc một chiếc áo khoác da màu đen, bên trong là một chiếc áo thun trắng, dưới chân cô mặc một chiếc váy trắng cắt xẻ kì lạ, kiểu may nhiều lớp voan mỏng chồng lên nhau, chân váy tua rua xòe ra, tuy không rộng nhưng tạo cảm giác bồng bềnh, theo làn gió mà chuyển động.

Nắng ở trên đầu khiến chiếc bóng nhỏ của Âu Nhược tụ về một chỗ dưới chân, cảnh đẹp này, không có bút nào tả được.

Ngón trỏ Âu Nhược đặt ở cò súng, khi trận gió vừa kết thúc khiến vạt váy cô về im lặng, thì viên đạn cũng từ đầu súng bay ra, một đường thẳng như kẻ đâm trúng mục tiêu.

Đường đạn cắt qua không khí một đường sắt lẹm, chuẩn vào vị trí mà Âu Nhược mong muốn.

Tiếng "pằng" vang lên rồi kết thúc trong vài giây ngắn ngủi, khiến Bắc Vũ Tịch, Lục Phàm, Hoa Phong và Hoa Vũ, cả những người làm gần đó đều như nín thở nhìn cô.

Đầu súng vẫn còn vươn chút khói thuốc, Âu Nhược thu tay về. Dáng vẻ ban nảy cũng biến mất, cô cười vui hí hửng nhìn Hoa Phong rồi đến Hoa Vũ: "Thế nào? Lợi hợi có phải không?"

Hoa Phong chớp chớp mắt định thần lại, còn đang hoang mang thì nghe tiếng Hoa Vũ nuốt nước bọt.

Bọn họ không phải là kinh ngạc việc Âu Nhược bắn trúng hay không trúng, thứ bọn họ để tâm là biểu cảm trên gương mặt Âu Nhược.

Cô lúc đó giống như trở thành một con người khác, không còn là dáng vẻ Âu Nhược buồn bã thất thần lần đầu tiên trở về Bắc Gia, mà là dáng vẻ của một con người mang nặng thù hận, so với những sát thủ mang trong người nhiệm vụ thì Âu Nhược rõ ràng như muốn đem tấm bia bắn nát, thời khắc đó cực kỳ lạnh lùng, mọi việc xung quanh đã không còn quan trọng.

Bọn họ không thể nào nhìn nhầm được, theo lão đại bao năm, nhìn qua vô số con người, chỉ cần bọn người đó chớp mắt bọn họ liền nhìn ra ý đồ và suy nghĩ của những kẻ đó.

Nhưng ban nảy khi nhìn vào Âu Nhược, bọn họ đều có chút run rẩy, mà cảm giác này rất lâu rồi cũng không có.

Chính là như nhìn thấy Bắc Vũ Tịch của mười mấy năm trước đây. Đôi mắt sắt đầy nộ khí, cái nhìn lạnh lùng chết người.

Chỉ có những kẻ thành thạo súng ngắn, và với khả năng luyện tập đến giây phút cuối cùng, trải qua sự thách thức của cái chết để bước qua sự sống, mới có được vẻ mặt đó.

Nhưng mà Âu Nhược...

Hoa Phong, Hoa Vũ còn nhìn ra được thì Bắc Vũ Tịch đương nhiên cũng nhìn ra được.

"Hay lắm! Bắn cực kì chuẩn!" Giọng Lục Phàm vui vẻ đầy khen ngợi.

Biết Hoa Phong và Hoa Vũ bị dọa, anh ta chỉ có thể giúp họ giải vây, xua tan sự lúng túng.

Âu Nhược đưa mắt nhìn Lục Phàm đang đi đến, cười với anh ta: "Tôi đã nói gì chứ! Haha... Các anh thua chưa?"

Hoa Phong bị Hoa Vũ đẩy một cái mới định thần lại, bọn họ đều gượng gạo mỉm cười.

"Tôi có việc, đi trước đây!" Hoa Phong nói xong liền xoay người rời khỏi.

Hoa Vũ vỗ vai Âu Nhược: "Cô suy nghĩ xem muốn cái gì. Chúng tôi đều thua cho cô." Nói rồi cũng vội vã đi.

Âu Nhược nhìn bọn họ có vẻ như lảng tránh mình, cô không hiểu nhưng cũng không biết phải nên hiểu thế nào.

Lục Phàm vỗ vai cô, nói chuyện vẫn vui vẻ bình thường, cứ như chuyện hôm trước chẳng có chút ấn tượng nào.

Cũng phải thôi, nếu bị một người phụ nữ từ chối, da mặt sẽ dày bao nhiêu nếu không biết được đâu sẽ là điểm dừng. Vả lại, Âu Nhược không muốn vì cô mà Bắc Vũ Tịch và Lục Phàm lại cãi nhau, cũng có khi Bắc Vũ Tịch sẽ đem cô ra giải quyết, như vậy rất hay lại vẹn cả đôi dường.

"Hôm nay tâm trạng rất tốt! Muốn ăn gì?" Lục Phàm hỏi.

Âu Nhược đang nhìn Bắc Vũ Tịch, thấy hắn không nhìn mình mà đang nói chuyện với thuộc hạ.

Thuộc hạ đưa cho hắn thứ gì đó, nói vài lời hắn liền gật đầu, tên thuộc hạ cung kính gật đầu rồi lui đi.

Lục Phàm nhìn theo hướng ánh mắt Âu Nhược, người làm đưa cho hắn một bức thư, là một tấm thiệp mời màu xanh ngọc.

Hai người họ đi đến, Bắc Vũ Tịch cũng đang mở thư.

Chất liệu của tấm thiệp là loại giấy đắc tiền, còn in hoa văn chìm, trêи giấy còn để lại một mùi thơm dịu của đàn hương.

Bắc Vũ Tịch xem xong thì đưa cho Lục Phàm, anh ta nhận lấy, Âu Nhược cũng ghé đầu vào xem.

Thư mời dự tiệc của Quân Gia? Quân Lăng?

Đây là lần đầu tiên Âu Nhược nghe đến cái tên này, nội dung là...

Âu Nhược dời tầm mắt xuống dưới, trêи đó ghi là... Sinh nhật Quân Vũ.

Là con trai à? Nhưng mà chữ "Vũ" đó cũng có thể là con gái!

Lục Phàm bật cười: "Còn giở cái trò này! Quân lão đại đúng là một tên cuồng vợ."

Âu Nhược không hiểu ý của Lục Phàm là thế nào, Bắc Vũ Tịch đứng dậy chuẩn bị đi vào nhà.

"Đã vậy thì sắp xếp thời gian đi một chuyến." Bắc Vũ Tịch nói.

Âu Nhược gật gù không hiểu nhưng nhìn Bắc Vũ Tịch không quăng bỏ tấm thiệp xinh đẹp đắc giá kia thì cô dù ngốc cũng phải hiểu chút ý tứ. Người họ Quân trong miệng của Lục Phàm dường như là người thân thiết, là người đã có quen biết trước đây.

Bắc Vũ Tịch lại vô cùng nể mặt người này! Xem ra, Quân lão đại kia, thế lực, địa vị chỉ hơn chứ không kém.

****

Không hề chậm trễ tí nào, sau khi Bắc Vũ Tịch đồng ý. Một chiếc máy bay chuyên dụng tối đó cũng hạ cánh xuống sân nhà của Bắc Vũ Tịch, còn là máy bay riêng, trông nó vô cùng có khí chất.

Lần này đi, Bắc Vũ Tịch còn mang theo một người... Chính là cậu IT đã chịu trách nhiệm nhận tín hiệu từ mọi nơi.

Cậu ta tên là Ivan Tomb Raider.

Bắc Vũ Tịch gọi cậu ta là Ivan, còn tên viết tắt là IT. Chính là lấy từ tên cậu ta ra. Dòng họ Raider lâu nay đều là người chịu ân của Bắc Gia.

Đời Ivan thì đến lượt cậu ta thay cha mình phục vụ Bắc Vũ Tịch. Nhưng mà Bắc Vũ Tịch đối với Ivan từ lâu đã không xem là thuộc hạ, giống như Lục Phàm, hay Hoa Phong, Hoa Vũ. Tất cả bọn họ, bây giờ giống như người nhà.

Bọn họ nghe lời Bắc Vũ Tịch, bởi vì bọn họ tin tưởng vào hắn, lại càng biết rõ, Bắc Vũ Tịch bỏ ra bao nhiêu, cùng họ gắn bó bao nhiêu. Họ hiểu rõ, ở trong Bắc Gia này, máu của ai mới chảy xuống nhiều nhất, mồ hôi của ai mới là cao quý nhất.

Đó chính là lý do, trêи bàn ăn của Bắc Gia, Bắc Vũ Tịch ngồi ở giữa, tất cả mọi người đều có thể ngồi ở đâu nếu họ muốn. Không có phân biệt, không có hà khắc, nhưng quy tắc vẫn là quy tắc.

Âu Nhược đang ngủ thì bị Bắc Vũ Tịch lôi dậy, cô bò dậy như một con mèo lười biếng.

Nhìn hắn đứng ở cửa nhà tắm, quấn chiếc khăn tắm ngang thắc lưng, ánh mắt hướng về phía cô tỏ rõ ý không vui.

Âu Nhược bỏ chân xuống giường, chân tìm đôi dép nhung xỏ vào, nhẹ nhàng đi đến, ôm hắn như mọi khi: "Tiên sinh! Không phải đi bây giờ đó chứ?"

"Em không muốn đi?" Bắc Vũ Tịch nhìn cô.

Cô đúng là không muốn đi thật, nhưng mà nhìn hắn xem, từ trêи xuống dưới đã mặc xong đô vest, còn mang cả giày da, cả người vừa tắm cũng sạch sẽ thơm mát.

Âu Nhược kêu than: "Nếu em không muốn, ngài có cho em ở nhà không?"

Hỏi thừa! Đương nhiên là không rồi!

Một lần để cô một mình thì hắn còn chấp nhận, lại để cô một mình ở đây, tuy nói Bắc Gia an toàn nhưng mà mang đồ của mình theo bên cạnh cũng an tâm hơn cất giấu trong nhà.

Âu Nhược như mèo con treo trêи thân hình như cổ thụ của Bắc Vũ Tịch, hắn thật không biết kiên nhẫn của hắn lấy ở đâu ra, mà bây giờ có thể chứa chấp tiểu hồ ly như cô. Tính tình kì kèo, lúc kiên quyết liền sẽ rất kiên quyết, lúc không kiên quyết nổi nữa liền sẽ như bây giờ.

Âu Nhược thật ra không ngốc đến nỗi sẽ đi tìm con đường chết nhanh nhất, cô đương nhiên phải nhìn biểu hiện của hắn mà hành xử.

Bắc Vũ Tịch khom người bế cô lên, Âu Nhược hai chân quấn lấy thắc lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn, đầu tựa lên vai hắn.

Nhiệt độ cơ thể cách lớp váy mỏng của Âu Nhược truyền sang, vòng một mềm mại cọ vào lòng ngực rắn chắt của Bắc Vũ Tịch. Vô tình hay cố ý đều có ám muội, nhưng Âu Nhược lại không để tâm, chỉ có Bắc Vũ Tịch là nhận ra rõ ràng sự nóng lên của cơ thể mình.

"Gâu... gâu... gâu..." Ba tiếng sủa cực lớn đến kinh hồn khiến Âu Nhược muốn rớt tim ra ngoài.

Cô đang xuân thu phơi phới lười biếng, đột nhiên bị đánh thức khiến tâm trạng tệ vô cùng.

Âu Nhược tức giận, quay ngoắt đầu nhìn ra sau lưng mình. Bám ở trêи người Bắc Vũ Tịch ra oai: "Sủa cái gì mà sủa! Mày ăn chưa đủ ngon, ở chưa đủ ấm à!"

Đại Ca kêu "ư ư" mấy tiếng rồi nhảy nhảy lên, Âu Nhược đầu nổi mấy vạch đen, cô nhìn Bắc Vũ Tịch kháng nghị: "Ngài cho nó vào làm gì chứ! Nó còn tranh được bế!"

Bắc Vũ Tịch khó khăn lắm mới dịu dàng, cô không muốn đang yên đang lành thế này bị quăng xuống đất đến gãy xương.

Bắc Vũ Tịch nhướng mắt nhìn Đại Ca, ra lệnh: "Ra ngoài."

Đại Ca ngoan ngoãn ra ngoài, Âu Nhược thiệt là hết nói nổi. Ban đầu nó là về phe cô, sau đó được Bắc Vũ Tịch cứu liền về phe hắn. Bắc Vũ Tịch đúng là tài giỏi, cả người cả chó đều nghe lời hắn.

Âu Nhược tựa đầu vào vai hắn, âm thanh hời hợt: "Em muốn ngủ."

Bắc Vũ Tịch bế cô đi vào nhà tắm, không nhanh không chậm đứng ở đó ấn nút xả nước xuống. Một tràng nước lạnh đổ như mưa xuống, ướt nhẹp cả hai.

Âu Nhược la thất thanh: "Tiên sinh! Bỏ em ra... Mau cho em ra khỏi đây."

Bắc Vũ Tịch ghì cô lại: "Không phải muốn ngủ sao? Ngủ đi!"

Âu Nhược bám lấy hắn van xin: "Không ngủ nữa! Em không ngủ nữa."

Trời đêm mà hắn còn dội nước lạnh cho cô, không phải muốn đông cô thành đá, ướp cô thành thi thể đó chứ!

Kết quả, Âu Nhược thay quần áo xong thì ngồi ở sofa run bần bật. Lạnh chết cô rồi! Lạnh chết cô rồi! Răng môi đánh vào nhau không ngừng, Đại Ca phóng lên nhào vào lòng Âu Nhược, ủ ấm tay chân cho cô.

Cứ tưởng ban nảy bị đuổi đi nó đã đi rồi, Âu Nhược được bế ra nó liền nhanh chóng nhào đến chui rút vào lòng cô như đứa trẻ.

Bắc Vũ Tịch nhìn cảnh người chó ôm nhau, lấy chiếc đồng hồ đeo vào tay rồi vung tay choàng áo khoác lên người.

Dáng vẻ đó rơi vào đôi mắt Âu Nhược thật sự rất phong tình vạn chủng. Cô thất thần ngắm nhìn rất lâu, gương mặt nghiêng đó đẹp như tượng vậy. Thân hình đó, đúng là khiến người ta say không muốn dừng lại.

Cái cơ thể đó Âu Nhược ôm nhiều rồi, sờ nhiều rồi. Thật sự nghĩ thôi cũng cảm thấy vui.

Bắc Vũ Tịch tiến đến, nắm lấy cằm Âu Nhược kéo mặt cô ngẩng lên: "Em tốt nhất là bớt phóng túng lại cho tôi."

Âu Nhược xấu hổ đỏ mặt, bị nhìn ra rồi. Lộ liễu quá! Awwwww...

Bắc Vũ Tịch thay xong áo vest màu sắc quen thuộc, âu phục đen, sơ mi xanh. Âu Nhược cũng mặc xong bộ quần áo.

Hắn nhìn cô xõa tóc xuống tận vai, áo bra trắng lộ bụng chỉ che được vòng một căng tròn, lộ ra khe ngực sâu, eo nhỏ thon gọn không được che nên hiện ra, bên ngoài Âu Nhược mặc lại chiếc áo khoác da ban sáng, dưới một chút cô mặc váy da trêи gối tầm hai mươi xăng-ti-mét, đi giày boot cao.

Âu Nhược cảm thấy thời nay những cô gái trẻ đều thích phong cách này, cho nên sau đó đã nhờ Lục Phàm tìm mua giúp cô.

Anh ta đưa cho người làm mẫu mà Âu Nhược muốn, rất nhanh liền có.

Bắc Vũ Tịch nhìn cô, trêи lộ ngực, dưới lộ eo, xuống một khoảng thì lộ chân.

"Đây là gì?" Hắn chỉ vào cô.

Âu Nhược nhìn trêи nhìn dưới bản thân một lúc, sau đó nhìn Bắc Vũ Tịch: "Quần áo!" trả lời một cách thản nhiên.

Bắc Vũ Tịch nhíu mày: "Quần áo? Đi đâu?"

"Sinh nhật! Sao vậy? Phong cách của hắc đạo không phải như vậy à?" Âu Nhược chép chép miệng.

Bây giờ, cô mà trang điểm đậm, tô son đỏ, mặt có thêm vài vết bầm là đúng chuẩn "người trong hắc đạo".

Bắc Vũ Tịch nghe cô nói xong, tức giận hiện rõ: "Còn tưởng em đi đánh nhau! Mau thay ra!"

Âu Nhược nhíu mày lắc đầu: "Không được! Muộn rồi, chúng ta phải đi thôi."